Chương 4: Phía Sau Bóng Tối

Đoàn xe bọc thép rời khỏi cổng Bắc, băng qua địa hình gồ ghề của vùng ven Tây Mạc. Trong xe, không khí nặng nề bao trùm. Các dị năng giả ai nấy đều im lặng, thi thoảng chỉ trao đổi bằng ánh mắt. Họ không nói ra, nhưng đều rõ: Trạm gác số 3 là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Ngạo Thiên ngồi ở ghế đầu, ánh mắt trầm lặng. Ánh sáng từ màn hình hệ thống lặng lẽ phản chiếu trong mắt cậu.

━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━

📜 [Nhiệm vụ Chính Tuyến: Dị Biến Tầng Ngầm]

⏳ Thời gian còn lại: 19 giờ 43 phút

📍 Vị trí: Trạm Gác Số 3 – Tây Bắc Thành Bạch Dương

🎯 Mục tiêu:

– Điều tra dị biến

– Cứu viện nhóm chiến binh mất tích

– Ưu tiên bảo toàn lực lượng

━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━

Tuyết Vân:

- Lực lượng đội cậu lần này khá mạnh đấy.

Ngạo Thiên khẽ nhíu mày nghĩ:

- “Tất cả đều là gương mặt lạ, có lẽ đều là tử sĩ”

Người lái xe cạnh cậu cất tiếng:

- Chúng ta đã cách trạm gác số 3 700m có cần dừng xe xuống đi bộ không.

Ngạo Thiên quay sang nhìn địa hình ngoài cửa sổ—một vùng đồi cát lởm chởm, có những vết nứt kéo dài như mạng nhện, dấu hiệu rõ ràng của chấn động mạnh gần đây. Cậu gật đầu:

- Dừng lại ở đây. Từ giờ đi bộ. Xe bọc thép vào sâu sẽ gây quá nhiều tiếng động.

Người lái xe lập tức giảm tốc, đỗ sát một mô đá lớn làm chướng ngại che chắn tự nhiên, 2 xe phía sau cũng đừng lại. Tiếng cửa xe mở ra lạch cạch. Tám dị năng giả cấp B và hai sơ cấp A nhanh chóng nhảy xuống, đồng loạt kiểm tra lại thiết bị chiến đấu.

Ngạo thiên hướng nhóm người hỏi:

- ai có dị năng chinh sát không

Một cô gái bước ra nói:

- tôi là dị năng hệ âm thanh cấp B đỉnh phong. Có thể bao quát âm thanh trong phạm vi hình cầu bán kính 250m nếu không có vật cản. Nhưng nếu có quá nhiều âm thanh hỗn loạn thì sẽ không thể xác định chính xác nữa.

Ngạo Thiên gật đầu, ánh mắt loé lên một tia hứng thú

- ừ một rada sống, tốt lắm! Cô tên gì?

Cô gái đáp:

- Diệp Thanh!

Ngạo thiên:

- Được, Diệp Thanh, cô mở vòng chinh sát ngay khi chúng ta bắt đầu di chuyển. Nếu phát hiện tiếng động bất thường, báo ngay cho tôi.

Xong Ngạo thiên nhìn mấy người còn lại:

- Tôi không nghĩ rằng chú ba cử đội tìm kiếm lại chỉ có 1 chinh sát đâu!

Một thoáng im lặng sau câu hỏi nghi vấn của ngạo thiên.

Một người đàn ông tầm 30, mặt xương, mắt sâu, mặc áo giáp chiến đấu gọn gàng bước ra, giọng trầm thấp nhưng rắn rỏi:

- Tôi, Ngạo Phong cấp A sơ kì, dị năng cảm ứng dao động năng lượng– có thể phát hiện chuyển động linh trong bán kính 300m.

Ngạo Thiên:

- Rất tốt 2 người đi sau tôi có bất thường báo báo ngay cho tôi

- Mọi người chắc là tổ đội lâu rồi tôi là cận chiến cuồng công, mọi cứ như bình thường đánh thôi.

Nói xong ngạo thiên quay người bước đi.

Mọi người nhìn nhau Ngạo Phong nhẹ gật rồi đi theo Ngạo Thiên mọi người thấy vậy cũng đi theo.

Đoàn người bắt đầu tiến bước. Đội hình lặng lẽ di chuyển qua từng mô đá, bụi cát Tây Mạc lơ lửng bay lên theo từng bước chân. Sự yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng “lạo xạo” của giáp chiến đấu ma sát với sỏi đá khô.

Ngạo Thiên dẫn đầu. Bóng dáng cậu lặng lẽ nhưng rắn rỏi, từng bước đi như cắm xuống mặt đất. Diệp Thanh và Ngạo Phong đi sau, liên tục duy trì chấn giác và thính giác mở rộng. Mỗi người trong đội đều mang vẻ mặt nghiêm túc, chẳng ai dám lơi lỏng dù chỉ một nhịp thở.

Một thành viên thì thầm sau lưng:

- Không nghĩ hắn lại đi đầu. Nghe nói vừa mới hồi phục, mà Ngạo Thiên chẳng phải là…

Người bên cạnh đáp khẽ:

- Chắc là không sao đâu, phong cách làm việc của hắn không giống công tử bộ như mọi người đồn, chắc là Ngạo tộc cố ý lan tin xấu để hắn phát triển thuận lợi. Bây giờ đến lúc lộ diện rồi lên để hắn dẫn đội.

Khoảng cách đến Trạm Gác số 3 giờ chỉ còn hơn 300m.

Diệp Thanh đột ngột đưa tay ra hiệu:

- Dừng lại!

Mọi người lập tức hạ thấp người, ẩn vào sau các mỏm đá. Ngạo Thiên quay lại, giọng trầm:

- Phát hiện gì?

Diệp Thanh khẽ cau mày, nhắm mắt thêm vài giây rồi mở ra:

- Có tiếng lạo xạo như kim loại cọ vào đá… khoảng 200m phía trước, hướng 1 giờ. Nhịp điệu chậm, không giống bước chân người. Cũng không có giọng nói, không có hơi thở… rất kỳ lạ.

Ngạo Phong lúc này nhắm mắt cảm ứng, tay chạm đất:

- Dưới lòng đất có rung chấn nhẹ, nhưng ổn định. Thứ kia đang di chuyển dưới mặt đất – không nhanh, nhưng không phải sinh vật bình thường.

Ngạo Thiên nhìn quanh, trầm giọng:

- Tiếp cận ẩn mật. Diệp Thanh dẫn hướng thính giác. Mọi người theo đội hình chữ V, tôi và Ngạo Phong trung tâm.

Cả đội chuyển hướng, bắt đầu vòng cung sang trái, men theo các mô đá lởm chởm, tiến về phía có tín hiệu âm thanh lạ.

Chỉ vài phút sau, Diệp Thanh đột ngột đưa tay dừng lại:

- Nó… dừng rồi. Âm thanh im bặt.

Ngạo Phong nghiến răng:

- Không ổn – chấn động dưới đất đang biến mất

Ngay lúc đó..

“KÉÉÉÉÉÉTTTTT!!!!”

Một âm thanh ghê rợn như thép bị cào nát vang lên từ phía trước. Một sinh vật lao vọt lên từ lòng đất, xuyên qua nền cát như mũi tên đen sẫm. Hình thể nó dài ngoằng như rết pha giáp sắt, thân phủ lớp vảy đen lấp lánh, có hàng chục chân cong vút như lưỡi liềm, cái đầu giống rắn nhưng có ba đôi mắt sáng đỏ máu đang rực cháy.

Nó thét lên một tiếng nữa — sóng âm mạnh đến nỗi đá vụn cũng rung lên.

Ngạo Thiên hét lớn:

- Dị thú cấp A! Chuẩn bị chiến đấu!

Tuyết Vân khẽ nói trong tâm trí Ngạo Thiên:

- Xích Tâm Cổ Thú, bản chất là côn trùng biến dị, khả năng đào đất cực mạnh và có vảy giày.

Cậu giậm chân một phát, toàn thân bùng nổ ánh sáng bạc – “Vô Ảnh Song Phi Rực”. tốc độ tăng vọt, thân pháp uyển chuyển xông thẳng vào giữa bãi đá bụi mù đang che khuất con dị thú.

Ngay khoảnh khắc Ngạo Thiên áp sát, Xích Tâm Cổ Thú lập tức phản ứng. Ba cặp mắt đỏ rực quét về phía cậu, hàng chục chân sắc bén tung lên như kiếm trận bảo vệ đầu mình.

Nhưng thân pháp của cậu quỷ dị vô cùng lách qua những móng vuốt của dị thú đến trước mặt nó rồi vụt biến mất.

Xích Tâm Cổ Thú nhìn lên trên thì thấy Trên không trung, thân ảnh của Ngạo Thiên như một luồng chớp bạc. Cậu nghiêng người giữa không trung rồi phóng xuống.

Sáu con mắt đỏ máu co rút lại. Bản năng sinh tồn buộc nó dựng thẳng những chân sắc như liềm lên chắn đầu — đồng thời gầm lên một tiếng xé toang không khí. Sóng âm va đập xung quanh, bụi cát bốc cao như một vụ nổ nhỏ.

Hai thanh kiếm được bao bọc bởi luồn sét chém thằng vào chân con rết tạo tiếng va chạm khổng lồ, nhưng lại chỉ để lại 2 vết nứt lớn ngạo thiên ngỡ ngàng mở bừng 2 mắt.

Từ xa thấy không ổn Ngạo phong:

- Nó sắp tấn công sóng âm – Bất Động!

Ngay lập tức một mũi tên được bao bọc linh lực phóng vút qua Ngạo Thiên cắm thẳng vào miệng con rến, Ngao thiên ngay lập tức lấy lại tinh thần xoay người chém ra 2 luồng kiếm khí chặt đứt 2 chân đã bị nứt từ nãy

Xích Tâm Cổ Thú gào lên đau đớn, hai chân trước rụng rời khỏi thân thể. Đòn phản kích của nó chậm lại nửa nhịp, nhưng chiếc đuôi khổng lồ đầy gai vẫn xé gió quét ngang, như lưỡi roi thép khổng lồ vút thẳng về phía Ngạo Thiên.

Cơ thể Ngạo Thiên chớp lóe ánh bạc, vụt lùi lại như một cơn gió rút về, tránh cú quật chỉ trong gang tấc

“ẦM!”

Chiếc đuôi khổng lồ của Xích Tâm Cổ Thú tiếp tục quật ngang, kéo theo hai tảng đá to như xe bọc thép bay thẳng về phía nhóm người đang đứng sau.

– “Cẩn thận!”

Ngạo Phong quát lớn, lập tức nâng cánh tay lên — một lớp kết giới dao động ánh tím dựng lên chắn ngang.

ẦM!

Hai tảng đá va mạnh vào kết giới, vang lên như tiếng búa tạ đập vào chuông đồng. Lớp chắn run rẩy dữ dội, nứt vài đường rạn nhưng vẫn trụ lại được. Cát bụi trùm lên tất cả.

Ngạo Phong:

- Diệp Thanh

Phía sau, Diệp Thanh lao vút lên cao, tay vung rộng, miệng hét:

– “Sóng Âm Nhiễu Trường!”

Một làn sóng vô hình khuếch tán từ tay cô, khiến con rết khựng lại nửa nhịp, sáu con mắt đỏ lóe sáng điên cuồng, như bị choáng trong khoảnh khắc.

Ngạo Thiên phóng người lên không, cơ thể xoay vòng giữa không trung, hai tay kéo dài ánh bạc chói mắt – song kiếm đã ngưng tụ lôi quang dày đặc, mang theo kiếm ý xé trời. Cùng lúc có một kiếm sĩ tụ lực vào kiếm nhưng thấy Ngạo Thiên lao lên lại thôi.

– “Lôi Ảnh – Hoành Diệt!”

Hai đường kiếm khí hình chữ X như sao băng xé rách không gian, giáng thẳng vào cổ và thân quái thú!

Xoẹt——BOOOOOM!!!

Một tiếng nổ long trời vang lên, ánh lôi chớp lóe xé nát lớp giáp dày đặc. Xích Tâm Cổ Thú gào lên điên dại, thân thể khổng lồ chấn động dữ dội rồi rụng xuống mặt đất như tòa núi sụp đổ.

Không gian im lặng trong hai giây.

–Cứ thế.. chết rồi hả?

Một người trong nhóm nuốt khan.

Ngạo Thiên thầm nghĩ:

- “ đây có thật là một đội ngũ cấp B không vật sao cảm giác dị thú cấp A cũng bị sử lý dễ dàng!”

Tuyết Vân:

- sao nào thiếu niên mới vậy đã bất ngờ hả. Cậu lên biết Tây Mạc so với Khu Trung Tâm và Bắc Cương thì cũng chả là gì cả.

- Nhưng cũng phải công nhận đội hình này mỗi người đều là tinh anh

Ngạo Thiên quay ra nói với mọi người:

- Chỉ sợ rằng con Xích Tâm Cổ Thú này mới chỉ là bắt đầu

- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ 5 phút rồi chúng ta tiến vào trạm gác tìm người.

Mọi người gật đầu, lặng lẽ tản ra. Có người ngồi xuống, có người kiểm tra lại vũ khí. Không ai nói đùa, ai cũng hiểu — cuộc chiến vừa rồi không hề dễ dù có vẻ nhanh gọn.

Trong tâm trí, Tuyết Vân cất tiếng — lần này pha chút nghi hoặc lẫn tò mò:

- mà cái chiêu vừa nãy cậu đánh từ trên cao xuống là gì vậy

Ngạo Thiên liếc mắt một cái, hơi nhún vai:

- Ờ thì.. là Bạo Lôi Trảm

- …

Tuyết Vân cao giọng:

– Cậu đùa với tôi à?, “Bạo Lôi Trảm” là kỹ năng đơn kiếm!

Ngạo Thiên gãi má:

- ừ thì tại không có nhiều người dùng song kiếm, ít kỹ năng song kiếm, kỹ năng phù hợp với tôi càng ít nên..

- Nên.. tôi lấy kỹ năng đơn kiếm rồi.. dùng 2 tay ra đòn

Tuyết Vân nghẹn họng::

- Thế.. cậu học kiểu gì?

Ngạo Thiên:

- Thì tôi tập tay phải trước, xong tập đến tay trái, sau đó dùng cả 2 tay..

Tuyết Vân ghi vấn:

- Cậu.. cậu.. thế sao cậu không dùng đơn kiếm luôn đi?

Ngạo Thiên suy nghĩ 1 lúc r đáp:

- Thì do hồi nhỏ nghĩ dùng song kiếm ngầu hơn!

Tuyết Vân: “….”

Ngạo Thiên nói tiếp, giọng hơi bối rối:

- Thật ra tôi thấy cũng ổn mà, bình thường nó không yếu như vậy

- Chỉ là không hiểu sao vừa nãy lại không phát được lực..

Tuyết Vân thở dài:

- Cậu nghe cho kỹ đây: kỹ năng đơn kiếm thường là dồn lực vào một kiếm, trọng tâm đặt vào chân để tạo điểm trụ – khi đứng vững thì phát lực, hoặc nếu bật lên thì dồn sức vào cú nhún.

- Còn song kiếm thì khác. Cậu phải chia đều lực ra hai tay, đồng thời giữ thăng bằng. Nếu không khớp lực hoặc lệch trục là hỏng chiêu.

- Chưa kể cậu còn dùng “Vô Ảnh Song Phi Rực”, thân nhẹ như bông, chân còn chẳng chạm đất—không có điểm tựa, cậu định phát lực kiểu gì?

Ngạo Thiên nhíu mày, ngẫm ngẫm.

- .. Ờ nhỉ.

Tuyết Vân: “…”

Đúng lúc đó, Ngạo Phong đi đến đưa Ngạo Thiên chai nước:

- Chỉ huy, uống nước không? Với cả… cũng đến lúc xuất phát rồi.

Ngạo Thiên đón lấy chai nước, gật đầu:

- Ừ, cảm ơn. Bảo mọi người tập hợp, chúng ta đi tiếp thôi.

Ngạo Phong gật đầu, quay lưng bước đi.

Ngạo Thiên bỗng gọi với theo:

- À này!

Ngạo Phong dừng lại, xoay người lại:

- Sao vậy?

Ngạo Thiên nhìn anh, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:

- Dù sao anh cũng lớn tuổi hơn tôi. Gọi tôi là ‘Ngạo Thiên’ là được rồi.

Ngạo Phong khựng một nhịp, rồi gật đầu:

- À… ừ, được.

Nói xong, anh quay lưng rời đi!

Một lúc sau, cả nhóm tiến đến trạm gác số 3.

Khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến lạ. Không có tiếng gió rít, không dấu hiệu đánh nhau – chẳng có mảnh giáp vỡ, chẳng có vết cháy hay vết xước nào như thường thấy sau giao tranh.

Chỉ có một điều khiến ai nấy đều thấy khó chịu – bất an.

Từ nhiều hướng khác nhau quanh trạm gác, những vệt máu dài kéo lê trên nền cát, thấm sâu vào từng kẽ đất, tựa như bị ai đó kéo lê thi thể. Tất cả… đều hội tụ về một điểm duy nhất.

Một cánh cửa tầng hầm gỉ sét. Mở hé.

Ngạo Thiên đứng trước cửa tầng hầm, ánh mắt trầm xuống.

Cậu ngồi thấp người, chạm tay xuống một vệt máu còn chưa khô hẳn. Máu loãng, màu ngả đen – có lẽ đã hơn một ngày. Nhưng điều khiến cậu cau mày là: vết kéo quá ngay ngắn. Không giống dấu vết của người hấp hối giãy dụa. mà như bị kéo đi… rất trật tự.

Ngạo Phong khẽ nói:

– Không có dấu hiệu phá cửa. Tầng hầm này… có vẻ không bị cưỡng chế mở ra từ bên ngoài.

Diệp Thanh nhíu mày, ánh mắt không rời cánh cửa:

– Tức là… họ tự mở cửa?

Ngạo Thiên không nói gì. Cậu kẽ ấn nút gì đó trên bộ đồ trước ngực cậu liền phát ra một tia sáng chiếu xuống. Rồi rút song kiếm ra, vung nhẹ cho ánh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời đang lặn dần.

Mọi người cũng ấn nhẹ ánh chiếu ra từ bộ giáp

– Tôi đi trước. Mọi người theo đội hình cũ. Nếu có chuyện, lập tức lùi lại.

Cánh cửa tầng hầm kẽo kẹt mở rộng.

Một luồng không khí ẩm mốc và lạnh lẽo bốc lên, mang theo mùi máu tanh nhè nhẹ. Cầu thang đá dẫn xuống phía dưới tối om, không có đèn, không có âm thanh, chỉ có bóng đen sâu hun hút chiếu đèn cũng không thể thấy hết.

Cả nhóm lần lượt bước vào tầng hầm.

Ánh sáng từ bộ giáp chỉ đủ chiếu sáng vài mét trước mặt, càng đi sâu càng thấy ngột ngạt. Không gian dường như không chỉ tối mà còn nặng, như thể bóng tối nơi đây có trọng lượng thật sự — đè lên vai từng người.

Ngạo Phong lẩm bẩm:

– Cầu thang này… quá dài.

Ngạo Thiên khẽ đáp:

– Chúng ta đã đi hơn năm mươi bậc. Đây không phải tầng hầm tiêu chuẩn…

Diệp Thanh, đi giữa hàng đầu, bất giác quay đầu nhìn sau lưng.

Ánh đèn phía sau chớp một nhịp… rồi tối sầm.

“Cạch.”

Một âm thanh rất khẽ, như ai đó giẫm lên gỗ mục, vang lên phía dưới.

Ngạo Thiên lập tức giơ tay ra hiệu dừng lại.

– Nghe thấy gì không?

Cả nhóm nín thở.

Một giây… hai giây…

Không tiếng đáp. Ngạo Thiên liếc nhìn ra sau – Diệp Thanh đã biến mất.

Không một tiếng động, không vết máu, không tiếng bước chân. Như thể chưa từng tồn tại.

Ngạo Phong hoảng hốt thì thào:

– Lúc nãy còn ở ngay sau tôi… sao lại…