Chap5: “Bữa Tiệc Trên Bàn Tròn”

Diệp Thanh, đi giữa hàng đầu, bất giác quay đầu nhìn sau lưng.

Ánh đèn phía sau chớp một nhịp… rồi tối sầm.

“Cạch.”

Một âm thanh rất khẽ, như ai đó giẫm lên gỗ mục, vang lên phía dưới.

Ngạo Thiên lập tức giơ tay ra hiệu dừng lại.

– Nghe thấy gì không?

Cả nhóm nín thở.

Một giây… hai giây…

Không tiếng đáp. Ngạo Thiên liếc nhìn ra sau – Diệp Thanh đã biến mất.

Không một tiếng động, không vết máu, không tiếng bước chân. Như thể chưa từng tồn tại.

Ngạo Phong hoảng hốt thì thào:

– Lúc nãy còn ở ngay sau tôi… sao lại…

Ngạo Thiên:

- Mọi người đi sát có thể là loại dị thú ẩn thân trong tối Hoặc là….

Ngạo Phong đợi mãi không thấy Ngạo Thiên nói Tiếp liền hỏi:

- Hoặc là gì

Ngạo Thiên:

- Hoặc là loại dị thú tinh thần; nếu là loại tinh thần thật thì hôm nay chắc chúng ta phải bỏ mạng lại nơi này rồi!

Không khí trở nên ngột ngạt đến cực điểm.

Ngạo Phong nắm chặt vũ khí, giọng hơi run:

- Tinh thần… dị thú? Không phải loại đó hiếm lắm sao? 

Ngạo Thiên trầm giọng, ánh mắt sắc lạnh quét quanh từng bóng tối rung rinh nơi vách đá:

- Đứng im sẽ chết nhanh hơn. Phải tiếp tục đi. Nếu không tìm bản thể của nó, chúng ta sẽ bị chơi đùa đến chết!

Cả nhóm cùng gật đầu, ánh mắt giờ cảnh giác quan sát xung quanh.

Từng bước xuống sâu hơn… cái cầu thang như không đáy, chỉ có ánh đèn le lói lay động.

Ngạo thiên:

- “ Tuyết Vân, Có xác định được nó là loại dị thú gì không

Tuyết Vân:

- Không biết nữa.

Rồi bất ngờ—

Một cánh cửa bằng kim loại cũ kỹ hiện ra trong bóng tối, nằm chếch bên phải cầu thang.

Trên cánh cửa kim loại, rỉ sét loang lổ như máu khô bám từng mảng. Ở giữa cửa là một vòng tròn nhỏ bị vạch bằng vật sắc nhọn—hằn lên một ký hiệu lạ lẫm tựa như mắt quỷ đang nhắm.

Ngạo Thiên tiến tới, cúi người quan sát kỹ vết khắc. Bàn tay chạm nhẹ vào mặt cửa, cảm nhận được một luồng lạnh buốt lan vào đầu ngón tay… như có thứ gì đó đang thì thầm trong vô thức.

Cạch —

Âm thanh kim loại vang lên nhẹ như gió, nhưng khiến sống lưng cả nhóm lạnh buốt.

Ngạo Phong nghiêng người nhìn sát vách:

- Hình như… cánh cửa này không bị khóa?

Ngạo Thiên không nói gì. Cậu chỉ giơ tay lên, ra hiệu cả nhóm lùi lại ba bước, bản thân thì đặt hai ngón tay lên môi dưới, rồi chạm vào mi tâm—một động tác kích hoạt “kết giới tâm thức”.

ẦM!

Cửa mở ra.

Một làn sương mờ dày đặc ập ra ngoài như nước tràn từ bể vỡ. Trong làn sương đó mang theo một mùi khó chịu

Ngạo Thiên bước vào trước, ánh sáng từ giáp ngực chiếu lên cảnh tượng bên trong khiến cả nhóm không khỏi khựng lại.

– Cái… gì thế này?

Phía sau cánh cửa là một căn phòng lớn. Bốn bức vách đá sẫm màu, chi chít những vết cào — từ nhỏ như móng mèo, đến lớn như vuốt dã thú. Giữa phòng là một chiếc bàn tròn bằng đá, trên đó bày đầy.. hộp sọ người.

Không có xác.

Chỉ có đầu. Sạch sẽ, khô cứng, được xếp ngay ngắn như một kiểu bày biện đầy ám ảnh.

Mỗi hộp sọ đều bị khắc một ký hiệu kỳ dị lên trán — là ký hiệu tròn giống hệt cái đã thấy ngoài cửa hầm. Những vết khắc mảnh như dao, sâu như móng vuốt.

Ngạo Phong tiến lại gần, quan sát, giọng trầm hẳn:

– Những hộp sọ này đã mục từ rất lâu… Có cả sọ… trẻ em!

Ngạo Thiên nheo mắt, nhìn quanh căn phòng nhuốm ánh sáng lạnh lẽo từ bộ giáp. Một thoáng trầm mặc, rồi cậu lên tiếng:

– Đây là… nghi lễ hiến tế.

Bầu không khí trở nên đặc quánh. Đột nhiên, một người trong nhóm giật mình bật lên:

– Không đúng!

Hắn lập tức búng tay tạo ra một quả cầu lửa bay vút lên trần.

Ánh sáng bùng nổ, rọi sáng cả căn phòng.

Toàn bộ nhóm lập tức ngẩng lên — và ai nấy lập tức rùng mình kinh hãi.

Phía trên trần… hàng trăm cặp mắt đỏ lòm đang mở ra đồng loạt. Là nhện. Cả một bầy nhện quái dị, đen sì sì, kích cỡ to bằng chó săn, đang bám ngược trên trần đá — im lìm… như đang chờ đợi.

Ánh lửa từ quả cầu trên trần vẫn chập chờn, chiếu lên hàng trăm thân nhện to bằng chó săn, thậm chí có vài con dài hơn một mét, chân thon dài, tua tủa như kim thép. Những cái bụng phình căng, đen bóng, lấp lánh lớp lông mịn ẩn hiện ánh đỏ như máu.

Ngạo Thiên trầm giọng:

- Là “Huyết Tằm Địa Ma”. Không đúng huyết tằm địa ma chỉ có ở “Núi Địa Ma” phía Nam thôi sao ở đây nhiều vậy.

Một con nhện từ trần nhà phóng thẳng xuống, nhắm vào một người ở rìa đội hình.

– Cẩn thận!

Ngạo Thiên hét lớn, lập tức lướt người tới. Song kiếm vung chéo, vẽ nên ánh bạc chói mắt giữa không gian tối tăm.

Xoẹt!!

Thân thể con nhện bị chém ngang, rơi xuống đất phát ra tiếng “rắc” nặng nề. Nhưng chưa kịp thở ra, hàng loạt con khác đã bắt đầu động.

Rào rào rào——!!

Cả trần đá như sống dậy. Hàng trăm con Huyết Tằm Địa Ma đồng loạt rơi xuống, tứ phía, từ tường, trần, và cả khe nứt sâu trong bóng tối!

Ngạo Phong thét lớn:

– Bám đội hình chữ T từ từ rứt ra cửa! Cự Hùng chắn trung tâm! Tử Du dùng lửa chiếu sáng liên tục

Một người lập tức dựng lên kết giới ánh sáng, bao phủ pháp sư phía sau. Chiến sĩ tiền tuyến kích hoạt kỹ năng, giáp sáng lên rực rỡ.

Ngạo Thiên lao về phía trước, song kiếm xoáy lôi điện, ánh bạc giật loạn.

– Lôi Ảnh – Hoành Diệt!!

Một đường kiếm chéo giáng xuống, cắt đôi ba con nhện đang lao tới. Máu tím bắn ra, sền sệt và tanh nồng đến nghẹt thở.

Phía sau cậu, tiếng hét, tiếng lửa bùng, tiếng vũ khí va chạm vang dội trong không gian kín như trống đồng.

Ngạo Thiên:

- Tuyết Vân nhiều nhiệm quá bọn nó đa phần là cấp C nhưng nhiều quá rồi. Cứ thế này mọi người sẽ trụ được.

Tuyết Vân (giọng gấp gáp nhưng rõ ràng):

– Cậu đang có 13.589 exp! Giết thêm khoảng 10 con nữa, đủ 15.000, có thể mua kỹ năng “Tử Lôi Kiếm Giới” – loại dùng một lần, diện rộng, sát thương lôi cực mạnh!

Ngạo Thiên nghiến răng, ánh mắt lóe lên:

– Một lần cũng đủ…!

Cậu lướt tới như một cơn gió, song kiếm chém liên hoàn giữa biển nhện đỏ rực. Mỗi nhát chém đều mang theo lôi quang nổ tung.

– Rào——!!

Huyết Tằm Địa Ma gào rít, vỡ nát từng con!

【+136 exp】

【+205 exp】

【+198 exp】

✨【Exp đạt 15.003】✨

【Dùng 15.000 exp để đổi lấy kỹ năng cấp S – Tử Lôi Kiếm Giới (phiên bản dùng một lần)?】

Ngạo Thiên (trầm giọng):

– MUA!!

【Kích hoạt kỹ năng: TỬ LÔI KIẾM GIỚI】

【Số lần dùng: 1】

━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━

TỬ LÔI KIẾM GIỚI – KHAI!!

━━━━━━━━━━━━━━═🔷═━━━━━━━━━━━━━━

Ngạo Thiên nhảy bật lên giữa biển nhện, hai tay vung kiếm tạo thành vòng lôi điện chói lòa.

ẦMMMM——!!!

Một vòng tròn lôi quang tím hiện ra, xoáy tròn từ mặt đất đến tận trần hang, tạo thành song tầng lưới lôi cuốn lấy cả đàn Huyết Tằm Địa Ma!

Tia lôi bắn ra hàng trăm hướng như pháo hoa tử điện, xuyên phá từng con một, xé nát không thương tiếc

Rào rào rào——!!!

Toàn bộ trần hang như sụp xuống trong tiếng lôi nổ đinh tai, cả không gian như bị xé rách bởi tử quang chói lóa.

Huyết Tằm Địa Ma giãy giụa, rít lên thảm thiết trong tuyệt vọng trước khi hóa thành tro bụi, rơi rụng như mưa đen phủ xuống sàn đá lạnh lẽo.

Cả tầng hầm giờ chỉ còn ánh tử lôi nhấp nháy như lửa ma trơi, phản chiếu trong ánh mắt sững sờ của từng người.

Trận pháp tan đi sau đúng một phút oanh tạc.

Không gian lặng như tờ.

Khói bụi vẫn chưa tan hết, từng mảnh tro đen lơ lửng giữa không trung như tàn tích của một cơn giận dữ từ thần linh.

Ngạo Thiên chống hai thanh kiếm đang lách tách điện, đôi chân hơi khuỵu xuống như cố giữ cho thân thể không đổ sụp. Ánh tím hắt lên khuôn mặt đầy mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Giọng cậu vang lên, trầm tĩnh, nhưng mỗi chữ như mang theo uy nghi từ trong máu:

– Còn nhiều con bị thương nhưng chưa chết.

– Chia đội hình, dọn sạch chiến trường.

Lời vừa dứt, toàn đội như bừng tỉnh. Họ lập tức chia nhóm, triển khai theo đội hình quét sạch tàn dư. Những con Huyết Tằm bị thương còn bám víu run rẩy trong các khe đá đều bị xử lý nhanh gọn.

Những Huyết Tằm còn sống sót co giật trong các khe đá, nhưng không còn đủ sức phản kháng. Từng con bị xử lý nhanh gọn.

Giữa lúc đó, Ngạo Thiên khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình:

– Mạnh thật… nhưng cũng rút cạn sức rồi. Giờ đứng thôi cũng thấy khó.

Cậu thở hắt ra, hơi thở hòa lẫn khói mù, tay trái run nhẹ khi siết chặt chuôi kiếm. Tuy vậy, sống lưng vẫn thẳng tắp.

Tuyết Vân (giọng vang lên trong đầu, nhẹ mà sắc):

– Tử Lôi Kiếm Giới là kỹ năng cấp A đáng ra tốn một thời gian nhất động để khởi trận nhưng cậu cưỡng chế khởi trận ngay lập tức thì đương nhiên là tốn sức rồi.

Phía sau lưng cậu, đội hình đã dọn sạch chiến trường. Xác những con Huyết Tằm hóa bụi đen, để lại những hốc đá cháy xém và mùi khét khó tả.

Bỗng Ngạo Phong khựng lại:

- nếu là nhện thì Diệp Thanh chẳng phải

Đến đây cả nhóm cũng nhận ra, rồi mọi người chạy ra cầu thang Tử Du Phóng cầu lửa lên thì thấy một cái kén to đang treo trên mạng nhện và một con Huyết Tằm Địa Ma mầu đỏ

Ngạo Phong khựng lại, mắt trợn lên, giọng lạc đi:

– Nếu là nhện thì.. Diệp Thanh chẳng phải..

Cả nhóm chấn động, rồi lao ra cầu thang

Tử Du không chần chừ, lập tức vung tay tung một quả cầu lửa về phía trần. Ánh sáng đỏ rực chiếu lên từng sợi mạng nhện giăng khắp lối, phản chiếu một thứ… đang treo lơ lửng.

Một cái kén to như thân người, đung đưa trên tầng mạng dày đặc. Bên trong, lờ mờ hiện ra bóng một người.

– Là Diệp Thanh! – Cự Hùng gầm lên.

Nhưng chưa kịp tiếp cận, từ sau cái kén trồi ra một con Huyết Tằm Địa Ma khác—khác hẳn lũ vừa bị tiêu diệt.

To gấp đôi, toàn thân mang màu đỏ sẫm như máu đông, chân trước mọc đầy gai nhọn. Mắt nó phát sáng như hồng ngọc, và một vết rạch dài từ miệng đến cổ tiết ra khói đen ngùn ngụt.

Tử Du lùi lại một bước, giọng run:

–biến dị.. cấp B!

Nếu là bình thường một biến dị cấp B không làm khó được bọn họ nhưng bây giờ mọi người đều đã không còn sức lực.

 Ngạo Thiên bước lên một bước, chống hai thanh kiếm, hơi thở gấp gáp, trầm giọng:

- Để tôi kéo chân nó, mọi người cứu Diệp Thanh rồi yểm hộ tôi rút vào.

Con nhện đỏ gầm lên, đôi mắt hồng ngọc sáng rực như hai hỏa châu, bốn chân trước quét mạnh xuống đất tạo ra những vệt cào sâu hoắm. Khói đen tiếp tục trào ra từ miệng, dày đặc như sương độc.

Ngạo Thiên xiết chặt kiếm, giẫm mạnh chân xuống đất—tia lôi điện lách tách dọc theo cánh tay, cường ép cơ bắp vận động dù đã rã rời.

–Vô Ảnh Song Phi Rực

Thân ảnh cậu như hóa thành tia chớp, lướt vòng quanh con nhện biến dị, liên tục tung những đòn chớp nhoáng khiến nó phân tâm, không thể áp sát mạng nhện.

Trong lúc đó—

Ngạo Phong dùng kiếm chém rẽ lớp mạng dính, Tử Du phóng ra cầu lửa thiêu cháy từng sợi tơ đen bám quanh cái kén. Cự Hùng đứng chắn phía sau, vung rìu đập tan những mảnh đá do khói đen làm vỡ rơi xuống.

Tuyết Vân trong đầu Ngạo Thiên cảnh báo:

- Mức tiêu hao sinh lực đang vượt ngưỡng an toàn. Nếu tiếp tục, cơ thể sẽ tự động đóng băng cơ bắp để bảo toàn hệ thống sống.

Ngạo Thiên nghiến răng:

- Biết rồi!

Đúng lúc ấy, con Huyết Tằm đỏ bị kích động. Nó dựng toàn thân lên, lưng nứt ra một đường lớn—từ trong vết nứt, từng lưỡi kim đen bắn ra như mưa!

- Cẩn thận, nó sắp phóng “Hắc Tinh Trảo”! – Tuyết Vân hét lên trong đầu.

Ngạo Thiên muốn né tránh, nhưng toàn thân đã đạt ngưỡng giới hạn. Cơ bắp siết cứng, từng sợi như bị bóp nghẹt, chân không nhấc nổi.

- Không…! – Cậu nghiến răng, nhưng cơ thể không đáp lại.

Xoẹt xoẹt xoẹt!!

Những mũi “Hắc Tinh Trảo” như kim loại sống, xoáy trong không khí, lao thẳng về phía Ngạo Thiên với tốc độ xé gió.

“ đọc mới nhất tại noveltoon - Tử Tinh “