Đúng lúc ấy, con Huyết Tằm đỏ bị kích động. Nó dựng toàn thân lên, lưng nứt ra một đường lớn—từ trong vết nứt, từng lưỡi kim đen bắn ra như mưa!
- Cẩn thận, nó sắp phóng “Hắc Tinh Trảo”! – Tuyết Vân hét lên trong đầu.
Ngạo Thiên muốn né tránh, nhưng toàn thân đã đạt ngưỡng giới hạn. Cơ bắp siết cứng, từng sợi như bị bóp nghẹt, chân không nhấc nổi.
- Không…! – Cậu nghiến răng, nhưng cơ thể không đáp lại.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!
Những mũi “Hắc Tinh Trảo” như kim loại sống, xoáy trong không khí, lao thẳng về phía Ngạo Thiên với tốc độ xé gió.
Một bức tường ánh sáng bùng lên chắn trước mặt Ngạo Thiên – đúng lúc!
Lớp chắn nứt rạn ngay khi những mũi Hắc Tinh Trảo đâm tới, toé ra từng tia lửa chói mắt. Nhưng chỉ cần chừng ấy thời gian, cũng đủ để Ngạo Thiên nghiêng người, ngã gập xuống đất, tránh được phần lớn sát chiêu chí mạng.
Phía sau, Cự Hùng thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh:
- Đó là… lá chắn cuối cùng của tôi rồi…
Một vài mũi trảo xuyên qua, rạch xéo vai trái của Ngạo Thiên. Máu bắn ra, nóng hổi nhưng không làm cậu gục ngã. Đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào quái vật.
Ngạo Thiên siết chặt chuôi kiếm, tay run lên nhưng sống lưng không cúi xuống. Giữa làn khói đen, giọng Tuyết Vân vang lê gấp gáp:
- Trạng thái sinh lực dưới 17%. Hệ thống khuyến cáo rút lui ngay lập tức.
“Nếu không chặn được nó.. thì mọi người đều chết cả!”— Ngạo Thiên đáp khẽ, mắt vẫn không rời Huyết Tằm đỏ.
Gầm ——!!
Con quái vật lại trỗi dậy. Khói đen tụ quanh cơ thể nó như áo giáp, đôi mắt rực đỏ như máu sắp bùng nổ.
Và đúng khoảnh khắc đó —
ẦM!!
Một bóng trắng xuyên thủng làn khói, tựa như một làn mây nhẹ trượt theo ánh sáng.
Từ trên cao, Yên Nhi đáp xuống, thanh kiếm vẽ một đường cong duy mỹ giữa không trung. Kiếm khí lưu lại tàn ảnh mềm mại như sương, nhưng sát ý ẩn bên trong đủ mạnh để chém bật cả con Huyết Tằm đỏ!
“Phù Vân Truy Ảnh!!”
Một tiếng kiếm ngân nhẹ nhàng – và thân hình to lớn của quái vật bị hất ngược ra sau, văng đập mạnh vào vách đá!
Cú va chạm khiến cả hang động rung chuyển, bụi đá rơi như mưa.
Yên Nhi nhẹ đáp xuống giữa đội hình, vạt áo tung bay, kiếm vẫn còn lóe tím nhạt như trăng sớm.
Cô đứng đó, giữa làn khói đen, trước hàng chục cặp mắt kinh ngạc, ánh mắt cô lại chỉ hướng về một người duy nhất!
Ngạo Thiên đứng chếch nghiêng, máu vẫn nhỏ từng giọt trên đá. Khi thấy cô, cậu như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng—
Yên Nhi đã bước đến gần, ánh mắt cô lướt qua vết thương trên vai cậu.
Không một lời.
Chỉ là một cái liếc khẽ—nhưng bên trong ẩn chứa sự tức giận cố kìm nén, và một nỗi xót xa sâu không đáy.
Như thể đang trách cậu, mà cũng như thể đang trách chính mình… vì đến quá trễ.
Rồi cô quay mặt đi, tay khẽ siết chặt thanh liễu kiếm
Trước mặt họ, con Huyết Tằm Địa Ma đỏ đang lồm cồm bò dậy. Những vết chém ban nãy không khiến nó chết, chỉ càng khiến nó nổi điên hơn. Miệng nó phát ra âm thanh khò khè như tiếng than vỡ cổ họng, khói đen lại trào ra từ các khe nứt trên lưng.
Ngay lúc đó, từ phía sau, tiếng Ngạo Phong vang lên:
– Diệp Thanh an toàn rồi.. Mau rút vào trong!
Ngạo Thiên gượng đứng, ánh mắt vẫn không rời con Huyết Tằm Địa Ma.
Dù đã trọng thương, dù thân thể đau nhức, nhưng ý chí cậu vẫn như lưỡi kiếm chưa chịu gãy.
Bên cạnh cậu, Yên Nhi khẽ nghiêng đầu, thì thầm:
– Lui vào trong. Ở đây.. để tôi
Không đợi ai phản ứng, cô đã bước lên một bước, thanh liễu kiếm rung nhẹ, phát ra một âm thanh tựa tiếng ngân trăng bạc chạm mặt nước.
Cùng lúc đó—
Con Huyết Tằm Địa Ma đỏ gầm lên, thân thể căng phồng, lớp vỏ ngoài nứt rạn lần hai. Nó dốc toàn lực cho một đòn cuối
Yên Nhi không thể tránh.
Phía sau lưng cô, Tử Du và Ngạo Phong đang dìu Ngạo Thiên lùi lại, từng bước chậm chạp và run rẩy.
Cô siết chặt kiếm, không còn đường lùi.
Yên Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ánh tím phản chiếu hình bóng con quái vật đang lao đến như một cơn ác mộng khổng lồ.
Không hề do dự, cô xoay kiếm ngang, rót toàn bộ tàn lực dựng lên một màn chắn bằng kiếm khí.
Nhưng…
Rắc!!
Màn chắn vỡ vụn.
Thanh liễu kiếm trên tay cô gãy làm đôi dưới áp lực khủng khiếp.
Một cú đánh như núi sập ập tới, hất tung Yên Nhi văng ra xa, thân thể va mạnh vào vách hang, để lại một vệt máu mờ trên đá.
- “YÊN NHI!!” – Ngạo Thiên thét lên, muốn lao đến nhưng đôi chân không còn đủ sức.
Ngay lúc đó—Tử Du, từ trong, phóng ra một quả cầu lửa chói lòa, lao thẳng vào mặt con Huyết Tằm Địa Ma!
ẦM!!
Quái vật gào lên, bị ép chững lại một nhịp.
Yên Nhi gượng đứng, lau vết máu trên môi lùi vào trong hang, nhìn cả đội một lượt.. rồi chạy đến cạnh Ngạo Thiên.
Xoẹt!!— Bất Động đóng cửa lại, rút ra một lệnh bài khắc trận, gắn lên tâm cửa. Từ đó, một màn chắn bán năng lượng màu tím vỡ òa lan rộng, khóa chặt toàn bộ lối vào!
Trong hang, cả nhóm nằm rạp, thở dốc, ánh sáng tím phản chiếu gương mặt lấm lem tro bụi và máu.
Bất Động quay lưng lại cánh cửa, khẽ nói:
– Tạm thời… đủ để giữ nó lại một lúc.
Dưới ánh sáng lập lòe phản chiếu từ màn chắn, Yên Nhi quỳ xuống cạnh Ngạo Thiên.
Cô không nói gì.
Chỉ lấy một chiếc khăn tay đã thấm máu bụi từ trong tay áo, lặng lẽ lau vết thương trên vai cậu.
Ngạo Thiên muốn lên tiếng… nhưng cổ họng nghẹn ứ, không biết nên nói gì đầu tiên.
Một lúc sau, Yên Nhi khẽ thốt—giọng không lớn, nhưng đầy kiềm chế:
– Sao anh lại ra nông nỗi này..?
Giọng nói như gió đêm, lạnh mà xót xa. Tay cô vẫn lau, nhưng đã bắt đầu run nhẹ.
Ngạo Thiên trầm lặng một lúc, rồi cười trừ, như thể chính bản thân mình cũng không có lời nào giải thích cho hợp lý.
Một vệt nước nhỏ lặng lẽ rơi xuống tay áo cô.
- Lần sau… đừng như vậy nữa. Nếu tôi đến muộn thêm vài giây… có thể anh đã…
Cô dừng lại. Không dám nói hết câu. Chỉ cúi mặt, tóc rũ xuống che đi đôi mắt đang hoe đỏ.
Ngạo Thiên ngẩng đầu, ánh nhìn vẫn bình thản, nhưng giọng lại dịu đi:
- Thôi… tôi ổn hơn rồi không chết được đâu.
- Cô đi xem mọi người sao rồi.
Yên Nhi ngẩng lên nhìn cậu, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật nhẹ.
Cô đứng dậy, xoay người đi, vạt áo quét qua lớp tro bụi.
Dáng lưng vẫn thẳng, nhưng bước chân nặng nề hơn trước.
Trong góc hang, ánh sáng mờ hắt lên gương mặt tái nhợt của Diệp Thanh.
Ngạo Phong đang ngồi bên, không nói một lời, lặng lẽ dùng nội lực ổn định hơi thở cho cô.
Cánh tay anh rớm máu, vết thương từ trận chiến còn chưa được xử lý, nhưng ánh mắt thì chỉ dán chặt vào người con gái đang nằm im lìm. như sợ chỉ cần chớp mắt.. cô sẽ không còn ở đó nữa
Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống gò má Diệp Thanh, lẫn lộn giữa bụi bẩn và máu.
Tử Du đứng sau lưng, khẽ nói:
- Mộ Dương, Quách Minh và.. Hàn Tuyết đã không tỉnh lại được nữa rồi. Hàn Tuyết và Diệp Thanh đã bất Tỉnh, còn lại thì đều trọng thương.
Ngạo Thiên ngồi dựa lưng vào vách đá lạnh, đầu hơi cúi. Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, trái tim trong lồng ngực lại đập loạn, như muốn phá toang mọi lý trí.
Mộ Dương… Quách Minh… Hàn Tuyết…
Ba cái tên lướt qua như tiếng gió rít bên tai, lạnh buốt. Những khuôn mặt ấy—mới chỉ sáng nay còn cùng nhau cười nói, cùng nhau chia sẻ miếng nước cuối cùng… Giờ đây, một người không tỉnh lại, hai người nằm bất động như đã buông tay khỏi thế giới này.
Bàn tay siết lại—vết thương chưa khép rỉ máu qua kẽ ngón, nhưng Ngạo Thiên không thấy đau. Nỗi đau nơi lồng ngực lấn át tất cả.
Yên Nhi đi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Không nói gì, không hỏi gì—chỉ lặng lẽ đưa tay đặt lên bàn tay đang siết chặt đầy máu và tro bụi của Ngạo Thiên.
Một cái chạm nhẹ… nhưng đủ để khiến cơ thể cậu hơi run lên.
Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn cô. Trong ánh mắt ấy, không có sự trách móc, cũng chẳng có nước mắt—chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm, như thể chính cô cũng đang gánh chịu một phần nỗi mất mát này.
Cô không ép cậu phải mạnh mẽ, cũng không nói rằng “mọi chuyện rồi sẽ ổn”…
Chỉ lặng lẽ ở bên, để anh biết—anh không đơn độc.
Ngạo Thiên khẽ buông tay, thở ra một hơi mỏi mệt.
Cả hai ngồi im, vai kề vai, giữa ánh sáng nhạt hắt từ màn chắn tím. Không lời nào được thốt ra nữa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó giữa họ đang dần thay đổi—một sự thấu hiểu, một sự gắn kết không cần phải gọi tên.
“Cảm ơn… vì đã đến.”
Ngạo Thiên không nói thành tiếng. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn sang Yên Nhi, đã nói rõ hơn ngàn lời.
Bỗng—
- Hình như… phía trước có đường đi. – Cự Hùng khẽ lên tiếng, giọng khàn nhưng rõ.
Mọi ánh mắt lập tức quay sang anh.
Cự Hùng chỉ tay về vách đá bên trái, nơi có một vệt gió lạnh khẽ luồn qua, lướt ngang qua da thịt như một làn hơi sống. Tro bụi ở đó bị cuốn nhẹ, tạo thành một lốc xoáy nhỏ… báo hiệu có khe hở thông khí phía sau.
– Không khí… đang lưu chuyển. – Tử Du bước lại gần, dùng cầu lửa chiếu sáng – Có thể là đường thoát… hoặc một lối sâu hơn trong lòng hang.
Ngạo Phong khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời Diệp Thanh.
– Dù là gì, cũng phải thử. Nơi này không còn an toàn.
Ngạo Thiên siết nhẹ tay vịn vào tường đá, cố gượng đứng.
Yên Nhi không nói, chỉ lặng lẽ đỡ lấy cánh tay anh, như thể từ giờ… cô sẽ không để anh bước một mình nữa.
Cửa hang chỉ đủ 2 người đi. Vân Tranh ( nữ xạ thủ ) đứng dậy nói:
- Tôi và Tử Du bị thương nhẹ nhất, để bọn tôi đi trước. Lúc bọn tôi đi Bất Động anh dựng màn chắn ở cửa hang.
- Nếu đường thông, trước khi trở ra tôi sẽ bắn ra một mũi tên có buộc dây đỏ lên màn chắn. Nếu mũi tên ấy không xuất hiện.. thi mọi người cứ kệ bọn tô
“Khoan đã.”— Bất Động cau mày, nhưng rồi thở dài, không nói gì thêm. Ánh mắt anh chuyển sang trầm trọng hơn khi nhìn hai người đang sửa soạn.
Tử Du hít một hơi dài, xòe tay tạo ra một ngọn cầu lửa nhỏ lơ lửng trước lòng bàn tay.
– Còn sống sót là còn hy vọng. Vào lúc này, ta không có quyền chần chừ.
Bóng hai người khuất dần vào lòng đá, chỉ còn ánh cầu lửa của Tử Du phản chiếu trên vách hang, chập chờn như những đốm ma trơi đang dẫn lối.
Bất Động đứng trước cửa hang một lúc, rồi cắm mạnh lệnh bài vào rãnh đá. Một màn chắn bán năng lượng màu tím hiện lên, khép kín lối ra như một tấm gương mờ ảo.
Sau lưng hắn, cả nhóm lại chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng thở nặng nề và âm vang của máu đang rút chậm khỏi từng vết thương.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
…Không có mũi tên nào bay trở lại.
Trái tim mọi người bắt đầu chùng xuống, căng như sợi dây chờ đứt.
“Vút—!!”
Một mũi tên từ trong khe đá bay ngược trở ra, ghim phập vào mặt trong lớp chắn năng lượng. Trên thân tên có buộc sợi chỉ đỏ, vẫn còn đong đưa nhẹ theo làn khí lưu.
- Là họ. – Yên Nhi thở ra.
Bất Động gật đầu, xoay người lại.
– Mở màn chắn. Chuẩn bị di chuyển. Mọi người, ai còn đứng dậy được thì tự dìu nhau. Chúng ta không thể ở lại nơi này thêm nữa.
Khi Vân Tranh và Tử Du quay trở lại, ánh mắt cả hai đều trầm trọng khác thường. Không một lời chào, không chút thở phào vì sống sót.
- Mọi người… cứ ở yên tại chỗ đi. – Vân Tranh dứt khoát.
- Ngạo Thiên, Ngạo Phong. Hai người cần vào xem thứ này.
Cả nhóm sững lại.
- Chuyện gì vậy? – Yên Nhi khẽ cau mày, tay vẫn đỡ lấy Ngạo Thiên chưa đứng vững.
Vân Tranh nhìn cô, ánh mắt tuy không cứng rắn nhưng dứt khoát lạ thường.
- Yên Nhi, cô không thể vào được.
Yên Nhi khựng lại.
- Ý gì vậy?
Tử Du chen vào, giọng nhỏ nhưng nặng như đá đè:
- Xin lỗi nhưng thứ bên trong không thể để lộ.
Yên Nhi khựng lại. Gió trong hang lùa nhẹ, cuốn vạt áo cô bay lên, nhưng ánh mắt cô thì lặng như tảng băng vừa rạn nứt.
– Ý gì vậy?
Tử Du bước lên, ánh nhìn hơi tránh né:
– Xin lỗi… nhưng thứ bên trong không thể để lộ. Càng ít người biết càng tốt.
Không khí giữa họ như đặc lại.
Yên Nhi nhìn thẳng vào mắt Vân Tranh, không gắt gỏng, không phản ứng—chỉ có một sự tổn thương khó gọi tên trong ánh mắt.
– Tôi… không đủ tin tưởng để được biết sao?
Vân Tranh nhìn cô hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu.
– Không phải vấn đề tin hay không tin.
– Mà là… thứ bên trong đó, đáng ra cả tôi và Tử Du cũng không nên biết.
Ngạo Thiên—người duy nhất không hề tỏ ra bất ngờ.
Anh chậm rãi gật đầu.
– Được. Dẫn tôi đi.
Ngạo Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo.
Tử Du quay lưng, thắp lên một ngọn lửa lam kỳ dị, soi đường.
Vân Tranh là người đi sau cùng, trước khi bước vào còn quay lại nhìn Yên Nhi.
– Khi nào có thể nói, tôi sẽ là người kể lại đầu tiên.
Trong bóng tối dẫn sâu vào lòng hang, Ngạo Thiên khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cụp xuống như giấu đi suy nghĩ:
“ thứ bên trong có lẽ.. là bí mật không thể lộ ra của gia tộc.”
Ngay lúc ấy, giọng Tuyết Vân bỗng vang lên trong đầu cậu, vẫn mang cái âm sắc tinh nghịch mà quen thuộc:
- Có lẽ vậy… nhưng đừng quên nhiệm vụ chính là cứu nhóm chiến binh bị mắc kẹt đó nha, thiếu niên!
Cậu siết nhẹ nắm tay, ánh mắt lấy lại sự tỉnh táo, rồi bước sâu hơn vào lòng hang, theo sau Tử Du.
Con đường phía trước hẹp và gồ ghề, tường đá ẩm ướtphủ đầy rêu xanh, mỗi bước đi đều vọng lại âm vang trầm đục của giày chạm đá.
Ngọn lửa lam của Tử Du lơ lửng giữa không trung, không tỏa nhiệt, chỉ phát ra ánh sáng mờ kỳ dị như lửa ma trơi. Ánh sáng ấy khiến
vách đá xung quanh loang lổ, như có hàng ngàn gương mặt lặng lẽ dõi theo họ từ trong bóng tối.
Ngạo Phong đi giữa, không nói một lời, chỉ siết chặt nắm tay—góc môi mím chặt để kìm nén cảm xúc. Bước chân anh không nhanh, nhưng đầy ổn định, mang theo khí thế của người từng trải nhiều trận chiến.
Ngạo Thiên đi sau, khẽ liếc nhìn Tử Du phía trước.Trong ánh sáng lam, nét mặt ai nấy đều trở nên mơ hồ, khó đoán. Nhưng cậu biết—chuyện mà họ sắp chứng kiến… không phải điều gì dễ chấp nhận.
Chỉ vài bước sau, Tử Du đột ngột dừng lại.
- “Tới rồi.” — Giọng Tử Du vang lên khẽ khàng nhưng vang vọng giữa không gian khép kín, như thể vừa chạm vào một lớp cấm kỵ vô hình.
Ngạo Thiên và Ngạo Phong lập tức sải bước lên ngang hàng. Ánh mắt cả hai quét qua cảnh tượng trước mặt—rồi không
hẹn mà cùng khựng lại.