Gió sớm thổi qua quảng trường Tolman, lạnh buốt, cuốn theo mùi sắt gỉ, mùi khói dầu, mùi bánh lúa mạch cháy khét từ những quầy hàng rong ven đường. Tôi đi sau mage Elarion, chân run nhẹ mỗi bước, nhưng tim tôi đập mạnh đến nghẹn thở.
Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, trầm nhưng rõ, như tiếng rễ cây vặn mình dưới tầng đất sâu.
“Muốn… máu…”
“Cho ta… máu…”
Mage bước đi trước tôi, áo choàng trắng bạc phủ kín người, rune vàng viền gấu áo sáng nhè nhẹ khi ánh mặt trời sớm rọi xuống. Mái tóc đen dài buộc gọn, vài sợi bung ra, ướt sương sớm, dính nhẹ vào cổ áo. Anh ta không ngoái lại. Bước chân vững chãi, thẳng tắp, không hề chần chừ.
Chúng tôi băng qua cổng phụ Guild Tolman, men theo con đường lát đá xám dẫn tới dãy nhà kho thương hội Elarion. Những bức tường đá đen phủ rune tím nhạt rung lên khẽ khi mage giơ tay chạm lên cánh cửa thép lớn. Rune vàng khắc trên cổ tay anh ta phát sáng, khóa thép xoay kêu lách cách, rồi cửa mở ra, nặng nề.
Bên trong tối om. Tôi khựng lại, tim đập dồn. Không gian ngập mùi sắt, mùi tro rune cháy, mùi đất ẩm ngai ngái. Mage bước vào trước, giọng anh ta vang lên khô lạnh:
“Vào đi.”
Tôi nuốt khan, bước theo. Bóng tối nuốt lấy tôi ngay lập tức. Tiếng cửa thép đóng sầm phía sau vang lên nặng nề, làm không khí chấn động nhẹ. Tôi rùng mình, sống lưng gai lạnh.
Rune vàng trên tay mage sáng lên, soi gian phòng lớn hình tròn, tường đá đen khắc đầy rune cổ ngữ Elarion. Trên nền đá, một vòng ma pháp khổng lồ khắc rune bạc xen rune đen chiếm gần hết không gian, ánh lên sắc vàng lạnh buốt.
“Ngồi xuống.”
Giọng mage vang lên, không lớn nhưng chấn thẳng vào lồng ngực. Tôi khuỵu gối, ngồi thẳng lưng giữa vòng rune. Mặt đá lạnh toát dính sát đùi, xuyên qua vải áo rách mỏng, cắn vào da thịt tê nhức. Tôi run nhẹ, nhưng không cúi đầu. Đôi mắt xám bạc của mage nhìn thẳng vào tôi, sâu như vực.
“Ngươi đã học cách nghe đất.”
“…”
“Nhưng để sống sót, chỉ nghe là không đủ.”
Anh ta giơ tay. Rune vàng từ cổ tay lan dọc cánh tay, vẽ lên không khí những ký tự lượn xoắn như rễ cây. Luồng khí lạnh tràn khắp gian phòng, rung nền đá nhẹ đến mức sống lưng tôi tê rần.
“Đất là sự sống. Nhưng đất cũng là cái chết.”
Tôi nuốt khan. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên mạnh hơn, dội thẳng vào thái dương.
“Cho ta… máu…”
“Muốn… sống…”
Mage khẽ cúi xuống, mái tóc đen chạm nhẹ vai tôi. Hơi thở anh ta phả lên tai, lạnh buốt nhưng ngọt lạ lùng, mùi bạc và tro rune cháy.
“Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi… cách giết mà không cần dao.”
Tôi mở to mắt. Tim đập mạnh đến buốt nhói. Đất dưới chân rung lên nhè nhẹ, như rễ cây vươn dài tìm mạch nước ngầm. Tôi cảm nhận được. Ấm áp. Mềm. Nhưng cũng lạnh buốt như kim loại ngâm tro rune.
“Nhắm mắt.”
Tôi làm theo. Bóng tối trùm xuống. Không gian im lặng đến mức tôi nghe thấy tiếng máu chảy qua mạch tay, tiếng tim đập nặng nề. Và… tiếng đất thở. Âm ấm. Nặng. Mùi ngai ngái lan lên tận mũi, tanh nồng nhưng dễ chịu đến mức tôi run lên.
“Gọi đất.”
Giọng mage vang lên khẽ như gió. Tôi hé môi, giọng tôi vỡ ra thành tiếng thì thầm.
“…Đất.”
Ngay lập tức, nền đá rung mạnh. Một luồng khí nóng bốc lên, rune đen dưới chân sáng rực, lửa vàng nhảy múa theo vòng rune bạc, chiếu sáng toàn gian phòng. Tôi mở mắt. Trước mặt tôi, mặt đá phồng lên, nứt ra thành khe nhỏ, bụi đá bay mù mịt.
Mage giơ tay. Rune vàng rực sáng. Khe đá rộng thêm, để lộ lớp đất ẩm đen sẫm bên dưới. Mùi tanh ngai ngái dội thẳng lên mũi, nóng hổi.
“Đặt tay lên.”
Tôi đặt tay lên đất. Lạnh buốt nhưng mềm, âm ấm bên trong. Trong đầu, giọng thì thầm gào lên, đứt quãng:
“Muốn… máu… ăn… sống…”
“Ra lệnh cho nó.” Mage cúi sát tai tôi. “Nuốt.”
Tim tôi đập dồn. Tôi khẽ rên, giọng vỡ ra thành tiếng:
“…Nuốt.”
Ngay lập tức, đất dưới tay tôi rung lên mạnh. Lớp đất ẩm sủi bọt, rung bần bật, rồi… lún xuống. Nhanh. Sâu. Tôi nhìn thấy nó nuốt đá vụn, nuốt cả mảnh rune bạc khắc trên nền. Mọi thứ biến mất, để lại hố sâu đen ngòm. Gió lạnh thổi lên từ đáy hố, mùi đất ẩm và máu cũ tanh đến nghẹn họng.
Tôi run rẩy, rút tay lại. Ngực phập phồng, tim đập nhanh đến buốt nhói. Mage đứng lên, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào mắt tôi, sâu nhưng không lạnh.
“Đây chỉ là bước đầu.”
Anh ta xoay người, áo choàng trắng bạc bay lên, rune vàng sáng lấp lánh như lửa.
“Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi… cách nuốt máu người.”
Tôi ngồi sụp xuống nền đá lạnh buốt. Trong ngực, tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang như búa đập sắt rèn. Giọng thì thầm vang lên trong đầu, nhẹ nhưng rõ, dịu dàng đến ghê rợn.
“Ngày mai… ngươi sẽ bắt đầu ăn thế giới này…”
HẾT CHƯƠNG 19