Chương 20 | Linh Hồn, Đất, Và Máu Đen

Tôi quỳ gục trên nền đá lạnh buốt. Tay vẫn đặt trên đất, các ngón tê dại, máu rỉ ra từ kẽ móng hòa cùng bụi rune đen, tanh nồng nhưng ngọt ngào đến rợn người. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang khô như búa rèn sắt. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, ngọt ngào nhưng sâu như đáy vực.

“Giỏi… giỏi lắm…”

“Ngày mai… ngươi sẽ ăn cả linh hồn thế giới này…”

Rune vàng trên tường đá vẫn sáng nhè nhẹ, chiếu bóng mage Elarion lên nền đen sẫm kéo dài đến tận tôi. Áo choàng trắng bạc phủ kín người anh ta, viền rune vàng lấp lánh như ánh lửa nhỏ chập chờn trong gió. Mái tóc đen dài buộc gọn, vài sợi bung rũ trước ngực. Đôi mắt xám bạc nhìn xuống tôi, sâu và trống rỗng.

“Đứng lên.”

Giọng anh ta vang lên, lạnh như gió mùa đông lướt qua mặt ruộng Denmire. Tôi rùng mình. Tay run bần bật, nhưng tôi vẫn chống lên nền đá, gượng dậy. Đôi chân tê dại, run nhẹ mỗi khi dồn lực. Khi tôi đứng thẳng, máu dồn xuống chân làm mắt tối sầm vài giây. Tôi chớp mạnh, ép bản thân tỉnh táo.

Mage xoay người, bước chậm quanh vòng rune đen bạc khắc dưới sàn. Giày da trắng khẽ chạm đá vang tiếng khô lạnh. Mỗi bước chân anh ta, rune vàng trên áo choàng chớp sáng theo nhịp, như nhắc tôi rằng người này… không thuộc về bóng tối tầm thường, mà là thứ đen đặc hơn cả máu đất dưới chân tôi.

“Ngươi đã học cách nuốt đá, nuốt đất, và nuốt máu.”

Anh ta dừng lại trước mặt tôi. Tay đưa lên, khẽ chạm lên má tôi. Ngón tay lạnh buốt, sần chai ở đốt cuối, lướt qua vết máu khô trên gò má, quệt xuống cằm.

“Nhưng nuốt linh hồn… không chỉ cần sức mạnh.”

Anh ta cúi sát mặt tôi. Hơi thở lạnh phả lên môi, mang mùi bạc và tro rune cháy. Đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào mắt tôi, sâu như vực.

“Ngươi cần… Ý Chí.”

Tôi run lên. Tim đập nhanh, lồng ngực phập phồng. Trong đầu, giọng thì thầm vang mạnh hơn, cuộn trào như đất bùn mùa lũ.

“Ý Chí…”

“Ăn… sống… nuốt…”

Mage rút tay lại, quay người. Áo choàng trắng bạc quét nhẹ mặt đá, rune vàng lấp lánh trong ánh đèn rune mờ. Anh ta bước về phía bàn đá lớn đặt sát tường. Trên đó, phủ tấm vải đen dày nặng, dính máu khô thành mảng nâu xỉn.

Anh ta giật tấm vải xuống. Dưới lớp vải… là một cơ thể. Một người đàn ông trung niên. Mặt tái mét, môi tím bầm, ngực không động đậy. Mùi máu khô và rune cháy xộc lên nồng nặc, nghẹn cả cổ họng. Tôi lùi nửa bước, tay run lên bần bật.

“Biết hắn là ai không?”

Giọng mage vang lên, nhỏ nhưng đanh. Tôi nuốt khan, cổ họng khô rát.

“…Em… không biết.”

Mage quay lại. Đôi mắt xám bạc nhìn tôi chằm chằm, không chớp.

“Quản lý Guild chi nhánh Denmire. Hắn từng bán ruộng nhà ngươi cho thương hội Yaderat.”

Tôi khựng lại. Trống ngực nện mạnh. Đất dưới chân rung nhẹ, ấm lên. Trong đầu, giọng thì thầm gào rít.

“Máu… ăn… sống…”

Mage cúi xuống. Tay anh ta khẽ vỗ lên trán người đàn ông. Rune vàng sáng lên, soi rõ gương mặt gầy gò, râu lởm chởm, mắt nhắm nghiền.

“Giết hắn. Nhưng đừng dùng dao. Hãy dùng đất. Nuốt linh hồn hắn.”

Tôi run lên. Toàn thân tê dại. Tay siết chặt đến móng tay bật máu. Mùi đất ngai ngái, mùi máu tanh, mùi sắt gỉ… hòa thành thứ mùi nặng nề, cuộn thẳng lên óc. Tôi cúi gằm, giọng vỡ ra thành tiếng thì thầm.

“…Em… không… biết…”

“Không biết cũng phải giết.”

Giọng mage vang lên lạnh như kim loại. Anh ta giơ tay. Rune vàng sáng rực, vẽ thành vòng rune nhỏ bay lượn quanh đầu tôi. Luồng khí lạnh bắn thẳng vào thái dương, đau nhói đến buốt óc. Tôi hét khẽ, quỳ sụp xuống, tay cắm sâu vào lớp đất ẩm lộ dưới nền đá. Lạnh. Mềm. Tanh nồng. Và… sống.

“Cho ta… máu…”

“Cho ta… linh hồn…”

Tôi ngẩng lên. Đôi mắt mở to, đồng tử run nhẹ. Trước mặt tôi, mage vẫn nhìn thẳng, đôi mắt xám bạc sâu và rực lên ánh sáng vàng lợt. Tôi há miệng, giọng vỡ ra.

“…Nuốt.”

Ngay lập tức, đất dưới tay tôi rung lên bần bật. Rune đen dưới sàn rực sáng. Lớp đất ẩm phồng lên, chui thẳng vào miệng người đàn ông. Anh ta giật nảy, mắt mở to trợn ngược, tròng trắng lộ rõ. Miệng há lớn, nhưng thay vì tiếng hét, chỉ có đất chảy vào, lấp kín họng. Mắt anh ta run lên, trào lệ, rồi đục dần… mờ đục như đất sét ngâm tro.

Tôi run rẩy, ngực thắt lại. Tim đập mạnh, từng nhịp vang nặng và chậm. Trong đầu, giọng thì thầm rên rỉ, ngọt ngào đến ghê rợn.

“Giỏi… giỏi lắm…”

Mage đặt tay lên vai tôi. Bàn tay lạnh buốt, ngón cái ấn mạnh vào xương quai xanh, đau nhói.

“Ngươi đã nuốt linh hồn đầu tiên.”

Anh ta cúi xuống sát tai tôi. Hơi thở lạnh phả lên cổ, mang mùi bạc và rune cháy.

“Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi… cách nuốt cả thế giới này.”

Tôi quỳ gục xuống đất, tay vẫn cắm sâu trong lớp đất ẩm tanh nồng. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang khô như búa rèn sắt. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, rền rĩ nhưng dịu dàng, sâu như vực thẳm không đáy.

“Ngày mai… ngươi sẽ bắt đầu ăn cả ánh sáng… bóng tối… đất… máu… và cả linh hồn những kẻ ngẩng đầu nhìn trời này…”

HẾT CHƯƠNG 20