Chương 23 | Bữa Tiệc Cuối Cùng Của Linh Hồn

Tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang nặng như búa rèn sắt. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, rền rĩ nhưng dịu dàng, sâu như vực thẳm không đáy.

“Ngày mai… ngươi sẽ bắt đầu ăn cả chính bản thân mình…”

Rune vàng trên tường đá vẫn sáng lờ mờ, chiếu bóng mage Elarion dài đổ xuống, phủ kín lưng tôi. Áo choàng trắng bạc quét nhẹ nền đá, viền rune vàng lấp lánh. Anh ta đứng im, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào tôi. Không lạnh. Không thương hại. Chỉ là tĩnh lặng. Như mặt hồ mùa đông phủ băng.

“Đứng lên.”

Giọng anh ta vang lên, khô và lạnh như gió lướt qua ruộng lúa mì chết khô. Tôi run lên, nhưng vẫn chống tay lên đất, gượng dậy. Đôi chân tê dại, đầu gối run nhẹ. Mắt tối sầm vài giây vì máu dồn xuống chân, nhưng tôi vẫn cố đứng thẳng.

Mage bước tới gần. Tay anh ta giơ lên, ngón cái khẽ quệt vệt máu đất trên má tôi. Hơi thở anh ta phả lên môi, lạnh buốt, mang mùi bạc cháy và tro rune.

“Ngươi biết không, Ruen.”

Giọng anh ta trầm nhưng vang trong ngực tôi.

“Ăn đất… ăn máu… ăn linh hồn… cuối cùng, ngươi phải ăn chính Ý Chí của mình.”

Tim tôi nện mạnh. Tôi nuốt khan, cổ họng khô rát.

“…Em… sẽ chết sao?”

Mage im lặng vài giây. Khóe môi anh ta cong nhẹ, nhưng không thành nụ cười. Đôi mắt xám bạc vẫn nhìn thẳng vào tôi, ánh lên thứ ánh sáng mờ nhạt của rune vàng phản chiếu.

“Cái chết… chỉ đến khi Ý Chí ngươi bị ăn sạch.”

Anh ta quay người, bước về phía bàn đá lớn cạnh tường. Áo choàng trắng bạc bay nhẹ, rune vàng viền gấu áo lấp lánh như ánh lửa nhỏ trong đêm. Trên bàn, dưới lớp vải đen sẫm máu khô, thứ gì đó động đậy. Mage giật mạnh vải. Mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi tôi, nghẹn cả hơi thở.

Một cô gái trẻ bị trói rune bạc. Mái tóc đen dài rối bết mồ hôi, đôi mắt nâu ươn ướt run rẩy. Lồng ngực phập phồng, nhịp thở ngắn và nhanh. Cổ tay cô bị siết đến bật máu, nhỏ giọt xuống mặt bàn đá lạnh buốt.

Tim tôi siết lại. Đôi tay nắm chặt, máu rỉ ra giữa kẽ ngón. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, ngọt ngào nhưng sâu như vực.

“Ăn đi… ngọt… ngọt lắm…”

Mage đặt tay lên vai cô gái, rune vàng sáng lên. Ánh sáng ấy chiếu lên gương mặt tái mét, phản chiếu đôi mắt nâu giàn giụa nước.

“Cô ta… sẽ là bữa tiệc cuối cùng của ngươi trước khi học cách ăn chính Ý Chí mình.”

Tôi run rẩy, đầu gối mềm nhũn. Mùi máu tanh nồng, ngai ngái, ngọt ngào. Tôi há miệng thở gấp, giọng vỡ ra.

“…Xin… đừng…”

Mage không trả lời. Đôi mắt xám bạc khẽ nhắm lại, rồi mở ra. Ánh nhìn ấy… không còn là con người.

“Ra lệnh đi, Ruen.”

Rune bạc trên bàn sáng rực. Đất dưới chân tôi rung nhẹ. Mạch máu thái dương giật mạnh, nóng rát đến buốt óc. Trong đầu, giọng thì thầm gào rít.

“Ăn… ăn… ăn…”

Tôi quỳ xuống, tay đặt lên đất. Lạnh. Mềm. Sống. Tôi nhắm mắt, nước mắt lăn xuống má, rơi vào đất. Hơi đất bốc lên ngai ngái, tanh nồng. Tôi hé môi, giọng vỡ ra thành tiếng thì thầm.

“…Nuốt.”

Ngay lập tức, rune trên sàn rực sáng. Đất dưới tay tôi rung mạnh, sủi bọt. Lớp đất phồng lên, trườn qua mặt bàn, bò lên cổ cô gái. Cô rùng mình, mắt mở to, môi run rẩy phát ra tiếng thét khàn nhưng bị đất chặn lại. Đất len vào miệng, vào mũi, vào mắt, chảy xuống họng. Đôi mắt cô mờ dần, đồng tử giãn lớn, tròng trắng lộ rõ. Nhịp thở tắt hẳn. Rune đen bạc lấp lánh lần cuối rồi tắt phụt.

Im lặng. Nặng nề. Tôi ngã sụp xuống đất. Mùi máu, mùi đất, mùi tro rune cháy hòa vào nhau, nồng đến nghẹt thở. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp nặng nhưng ngọt lạ lùng. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, dịu dàng nhưng ghê rợn.

“Ngày mai… ngươi sẽ bắt đầu ăn cả Ý Chí mình…”

Mage cúi xuống, thì thầm sát tai tôi. Hơi thở anh ta lạnh buốt như sương đêm mùa đông.

“Ngày mai… ta sẽ dạy ngươi cách ăn chính bản thân mà vẫn sống.”