Chương 22 | Ăn Bằng Ý Chí, Nuốt Bằng Bóng Tối

Giọng mage vang lên sát tai tôi, nhẹ như gió lướt qua bờ ruộng mùa đông, nhưng buốt lạnh đến thấu xương. Tôi run lên. Đôi tay chống xuống đất tê dại. Mùi bạc cháy, tro rune, và máu đất trộn lẫn, quện chặt lấy cổ họng tôi. Tôi há miệng thở gấp, từng hơi thở mang vị tanh nồng ngai ngái.

Mage đứng thẳng dậy. Áo choàng trắng bạc phủ kín người anh ta, viền rune vàng lấp lánh dưới ánh rune tường đá. Đôi mắt xám bạc nhìn xuống tôi, sâu như vực, không lạnh nhưng cũng không có chút hơi ấm nào của con người.

“Đứng lên.”

Giọng anh ta vang lên khô lạnh, như tiếng sắt khẽ chạm đá. Tôi run bần bật, nhưng vẫn chống tay lên nền đất, gượng đứng. Đôi chân tê dại đến mức bước đầu tiên suýt ngã. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang khô trong ngực, nặng như búa rèn.

Mage quay người, bước về phía cửa sắt lớn. Áo choàng trắng bạc bay nhẹ, rune vàng viền gấu áo chớp sáng theo nhịp chân. Khi anh ta chạm tay vào cánh cửa, rune vàng trên cổ tay sáng lên. Tiếng khóa thép xoay vang lách cách, rồi cửa mở ra nặng nề.

“Đi theo.”

Gió sớm lùa thẳng vào mặt khi tôi bước ra ngoài. Trời chưa sáng hẳn. Ánh xám bạc phủ kín thành Tolman, soi tường đá đen loang vệt sương lạnh. Tôi hít mạnh, phổi bỏng rát. Mùi đất ẩm, mùi sắt gỉ, mùi cháo lúa mạch nguội… cuộn lên, nặng và dày. Nhưng hơn tất cả, tôi ngửi thấy… mùi máu đất. Nồng. Ngọt. Tanh.

Chúng tôi men theo con đường lát đá xám vắng người, qua cổng phụ Guild, hướng về phía đông Tolman. Nơi đó, mặt trời vừa nhú khỏi rặng núi đen thẫm, nhuộm bầu trời thành dải vàng đỏ rực cháy. Ánh sáng yếu ớt chiếu qua vách đá, soi lên mái ngói đỏ sậm của Guild, tạo thành quầng sáng mờ nhạt như lửa sắp tàn.

Mage dừng lại trước một tòa tháp nhỏ dựng bằng đá đen, cao ba tầng, không cửa sổ. Rune tím khắc dọc tường tháp sáng lờ mờ. Trên cánh cửa thép lớn, crest Elarion chạm nổi, chính giữa khảm ngọc lam tỏa sáng nhè nhẹ.

“Vào.”

Tôi nuốt khan, cổ họng khô rát. Tim đập mạnh, nặng nề. Tôi bước theo anh ta vào trong. Cánh cửa thép đóng lại phía sau, tiếng vang chấn động gian phòng đá lạnh buốt. Không gian ngập mùi bạc cháy, tro rune, và máu khô.

Trên nền đá đen sẫm, một vòng rune khổng lồ khắc bạc đen đan xen. Ở giữa, một người đàn ông quỳ gục, tay bị trói rune, miệng bị nhét vải, mắt mở trừng nhìn vô định. Áo vải cũ rách bươm, dính máu khô sẫm nâu.

Mage bước tới, ánh mắt xám bạc lướt qua người đàn ông rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Nuốt.”

Tôi run lên. Mạch máu thái dương giật mạnh. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, trầm và sâu, như tiếng đá nứt dưới lòng đất.

“Ăn đi…”

“Không cần nuốt… chỉ cần Ý Chí…”

Tôi quỳ xuống. Tay đặt lên đất. Lạnh buốt. Mềm. Tanh nồng. Mùi ngai ngái len thẳng lên óc, làm mắt tôi tối sầm. Tim đập mạnh, từng nhịp vang khô. Tôi nhắm mắt, môi run rẩy hé ra.

“…Ăn…”

Ngay lập tức, rune dưới sàn sáng rực. Không khí rung lên, mặt đất nứt nhẹ. Tôi mở mắt. Trước mặt, người đàn ông giật nảy. Đôi mắt đục mờ trợn ngược, miệng há lớn nhưng không phát ra âm thanh. Rune đen bạc quấn quanh người, siết chặt đến bật máu.

Tôi cảm nhận được. Một luồng khí âm ấm chui từ tay tôi, luồn xuống đất, rồi trườn lên lưng người đàn ông. Tôi… cảm nhận được nhịp tim hắn. Thở gấp. Run rẩy. Rồi chậm lại. Rất chậm.

Mage cúi xuống, giọng anh ta vang lên sát tai tôi, lạnh buốt nhưng sâu như vực.

“Ngươi thấy không… linh hồn đang bị ăn. Không cần đất. Không cần dao. Chỉ cần Ý Chí.”

Tôi há miệng, thở gấp. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, ngọt ngào nhưng ghê rợn.

“Giỏi… giỏi lắm…”

“Ngày mai… ăn cả ánh sáng…”

Người đàn ông gục xuống. Rune trên sàn tắt phụt. Gian phòng chìm vào im lặng, nặng nề đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình, từng nhịp vang khô, nặng như búa đập.

Mage đứng dậy. Đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào tôi. Không lạnh. Không thương hại. Chỉ tĩnh lặng, như mặt hồ mùa đông phủ băng.

“Ngày mai… ngươi sẽ ăn cả ánh sáng của chính mình.”

Tôi ngã sụp xuống đất. Tay cắm sâu vào lớp bùn đất lạnh. Trong ngực, tim tôi đập mạnh, từng nhịp nặng nề nhưng ngọt ngào. Trong đầu, giọng thì thầm vang lên, rền rĩ nhưng dịu dàng, sâu như đáy vực.

“Ngày mai… ngươi sẽ bắt đầu ăn cả chính bản thân mình…”