Chương 7: Ma Thú Linh Miêu

“Thời gian một tới

ba tháng sao, rất tốt! Ta cũng nên tranh thủ tìm những ma thú có thuộc tính hoả

a!” Lạc Tiêu thầm nghĩ một chút.

“Rất tốt, nếu

không ai muốn rời khỏi! Vậy thì chuẩn bị khởi hành.”

Nam Trạc cũng gật

nhẹ đầu hô lớn một cái, sau đó dẫn đầu đi sâu vào bên trong khu rừng rậm! Những

thành viên phía sau cũng không do dự bước theo, mặc dù không biết số lượng săn

bắt ma thú như thế nào nhưng kéo dài tận một tới ba tháng cũng không phải ít!

Đây có lẽ là cơ hội họ kiếm được nhiều tiền hơn.

Bên trong khu rừng

rậm, ánh nắng mặt trời cũng khó mà xuyên thấu để chiếu sáng! Một nhóm người với

số lượng ba mươi đang tiến vào bên trong, và đương nhiên Lạc Tiêu cũng ở bên

trong. Dẫn đầu đoàn người là Nam Trác, có thực lực Phàm Cảnh Hoá Hư sơ kì, và

cũng sở hữu chiến lực lẫn thân hình vượt trội! Còn lại những thành viên phía

sau đều là Phàm Cảnh Linh Anh sơ kì tới hậu kì, dù cho vẫn còn khá yếu nhưng đối

phó với Ma thú vẫn ổn.

“Đoàn trưởng,

chúng ta đã vào rất sâu trong khu rừng rồi! Rốt cuộc là đang săn bắt ma thú

nào, lại vào sâu như vậy?”

Một người trong số

thành viên hơi tò mò hỏi, hắn tính toán thầm nghĩ cũng đã vào sâu gần nửa khu rừng

rồi, tuy chưa gặp loại ma thú nào nhưng hắn cũng có cảm giác bất an.

“Ngươi chỉ cần biết

số lương ma thú lần này lên tới ba ngàn con, cho nên cần phải vào sâu hơn để

săn bắt!” Nam Trác hơi nhướng mày rồi giải thích, nếu không phải cần số lượng lớn

thì hắn cũng tuyệt không vào sâu như vậy, nhưng mà nếu săn bát ở ngoài kia căn

bản không đủ số lượng yêu cầu.

“Xem ra sắp có biến

rồi?” Lạc Tiêu hơi biến sắc thầm nghĩ.

Nàng tuy thực lực

còn yếu, nhưng linh hồn lực so với người khác lại mạnh hơn không ít! Cho nên

nàng cảm nhận được một vài khí tức ma thú mạnh mẽ ở đây, uy áp toả ra đều dao động

ở Phàm Cảnh Linh Anh.

Lúc này Nam Trác

cũng đã cảm nhận được bất thường liền dừng lại, trong tay nắm sẵn thanh kiếm tuỳ

thời đối phó. Những người khác thấy vậy cũng biết sắp có biến, liền rút kiếm ra

chuẩn bị chiến đấu! Một vài người hơi yếu đã bắt đầu run rẩy liên tục, trong đó

cũng có Lạc Tiêu! Trước giờ nàng chưa từng giao chiến với ai, cho nên bây giờ gặp

tình hình như vậy cũng có chút sợ hãi lẫn run người.

“Mọi người cẩn thận

một chút!” Nam Trác trầm giọng quát.

Tất cả thành viên

đều xúm lại một chỗ, ánh mắt quét nhìn xung quanh cẩn thận đề phòng. Không khí

trở nên u ám đáng sợ hơn rất nhiều, từng âm thanh lá cây xào xác vang lên lọt

vào trong tai từng người, ai nấy cũng khô khốc cỏi họng nuốt nước miếng.

“Gràooo!”

Chỉ vài nhịp thở,

một tiếng gầm lớn ma thú vang lên! Sau đó từ khắp xung quanh rừng cây rậm rạt,

lộ ra hơn trăm đầu ma thú với khí tức đều là Phàm Cảnh Linh Anh

“Đây là ma thú Linh

Miêu?”

Nam Trác kinh hãi

lớn tiếng quát, không ngờ mới vào lại gặp ma thú có cấp bậc mạnh như vậy! Xem

ra lần này khó tránh khỏi khổ chiến rồi.

Hơn trăm đầu ma

thú Linh Miêu đưa ánh mắt tím rịm nhìn chăm chăm đám người Lạc Tiêu, chúng có

thân hình to tới mười mét mang theo bộ lông màu đen tím xen kẽ lẫn nhau, bốn

chân của nó có móng vuốt bén nhọn như lưỡi kiếm vậy! Chúng gầm lớn mấy tiếng, rồi

chậm chậm bước lại gần đám người Lạc Tiêu.

“Giết!” Nam Trạc

quát lớn một tiếng, sau đó tay vung thanh kiếm trong tay nhảy tới chém giết.

Tiếng quát của hắn

như phản ứng dây chuyền vậy, mọi thành viên lúc đầu có chút sợ hãi nhưng sau đó

liền lấy lại bình tĩnh, tay nắm chặt vũ khí trong tay lao lên đối chiến.

Lạc Tiêu hơi sợ

hãi mặc dù đã có thực lực và cố gắng kìm nén sự sợ hãi, nhưng đây là lần đầu

nàng rèn luyện nên khó mà kiểm soát được! Tay nàng cũng nắm chặt thanh kiếm

vung lên, hướng một đầu ma thú Linh Miêu lao tới. Ánh mắt đang là nâu đen

thoáng chốc chuyển qua huyết hồng, thanh kiếm trong tay nàng đột nhiên bốc hoả

cuồn cuộn chém tới! Đây là sức mạnh của pháp bảo, nhưng nó tuỳ thời mà xuất hiện,

nàng cũng không thể tự do kiểm soát được.

“Ầm ầm!”

Linh lực thoáng

chốc nổ ra, bên trong khu rừng vang lên thanh âm kiếm vuốt va chạm! Từng làn

sóng xung kích bộc phát mạnh mẽ, từng đầu ma thú Linh Miêu bị Nam Trác chém chết!

Số lượng vậy mà đã là năm đầu, những người khác cũng không thua kém gì nhau đều

sử dụng lợi thế mạnh của mình mà chém giết ma thú Linh Miêu!

Phía Lạc Tiêu lúc

đầu có hơi bối rối một chút, nhưng dần dần nàng nắm bắt được bước đi của ma thú

Linh Miêu. Thì nàng đã dần làm quen được với linh lực trong thể nội, cùng với

đó là làm quen được sức mạnh hoả diễm tụ động bộc phát. Nhìn lại đầu ma thú

nàng chém giết cũng là hai con, dù số lượng khá ít nhưng cũng là kết quả không

thể chối được.

“Keng vù!”

Ngay lúc nàng

đang muốn nghỉ ngơi, thì một cơn gió lạnh phà vào mặt nàng. Theo bản năng, nàng

liền xoay cổ tay vung kiếm đón đỡ. Lực lượng mạnh mẽ to lớn ma thú truyền tới,

làm Lạc Tiêu lui lại phía sau một đường dài. Thế công không giảm, đầu ma thú tiếp

tục lao lên, bộ móng vuốt sắc bén chìa ra vồ tới. Lạc Tiêu hừ lạnh một tiếng,

thân ảnh né đi thế công hung hãn rồi xoay thanh kiếm chém mạnh vào thân thể nó!

Kiếm khí mang theo hoả diễm mạnh bạo xâm nhập vào bên trong thể nội chúng, toàn

bộ kinh mạch hay linh lực của chúng đều bị thiêu rụi, sinh cơ chớp mắt tan biến.

“Hự!”

Chỉ sau năm hơi

thở, một đầu Linh Miêu khác lao tới, giơ bộ móng vuốt ra vồ thẳng đánh mạnh vào

thân thể của nàng! Trúng đòn nghiêm trọng, nàng liền rơi mạnh xuống đất rên khẽ

vài tiếng, ngay ở hông trái của nàng xuất hiện bốn vết cào sâu và to! Miệng

cũng phun ra vài ngụm máu, ánh mắt nhìn lại thì thấy Linh Miêu kia vẫn đang lao

tới. Sắc mặt nàng khó coi muốn né tránh, nhưng vì thương thế nghiêm trong nên

không thể tránh kịp!

“Vù!”

Nhưng ngay khoảnh

khắc móng vuốt kia sắp vồ tới thân thế nàng, thì Nam Trác kịp thời xuất hiện

chém giết đầu Linh Miêu kia! Chỉ trong khoảng hơn nữa ngày, một trăm đầu ma thú

Linh Miêu đều bị chém sạch, dù vậy các thành viên trong dong binh đoàn đều bị

thương nghiêm trọng, cho nên Nam Trạc cũng quyết định dựng trại nghỉ ngơi vài

ngày rồi mới tiếp tục lên đường.

Về phần Lạc Tiêu

sau khi thoát chết trong gang tấc, đến bây giờ nàng vẫn còn ám ảnh ngay khoảnh

khắc đó. Nếu không có Nam Trác đoàn trưởng ra tay, thì nàng lúc đó sẽ ra sao?

Quả thật nghĩ tới lại khiến nàng thêm phần nào sợ hãi, nhưng sau đó nàng bình

tĩnh lại hít sâu một hơi thầm nói:

“Mới chỉ là mấy đầu

ma thú Linh Miêu cấp thấp đã khiến ngươi sợ hãi như vậy, thì làm sao dũng khí để

trả thù diệt tộc? Làm sao dám đối mặt với kẻ thù, đây mới chỉ là bước đầu mà

thôi?” Lạc Tiêu có chút sợ hãi xen lẫn nội tâm phức tạp bên trong.

“Hôm nay thu hoạch

cũng khá nhiều ma hạch Linh Miêu, đa số đều là thuộc tính thuỷ! Mà nó đối với

ta không có tác dụng gì cả, thứ ta đang muốn là Thú Hoả!” Lạc Tiêu cầm trong

tay khoảng năm viên ma hạch màu lam đang phát sáng, hơi thất vọng nói! Thứ nàng

muốn là thú hoả, nhưng hiện tại vẫn chưa tìn được.

“Thú Hoả cũng có

uy lực mạnh mẽ nhưng tuỳ vào từng loại ma thú! Còn về công pháp thì…!” Lạc Tiêu

nghĩ tới câu cuối nhẹ nhếch miệng, cười nhạt thầm nghĩ:

“Lạc thần Hồng

Viêm Tâm Liên vốn là pháp bảo cũng là công pháp, có nó thì việc hấp thu Thú Hoả

sẽ dễ dàng hơn! Còn về Dị Hoả thì cũng không chắc chắn, nhưng việc đó để sau,

trước mắt hay là vẫn nên tìm Thú Hoả để Hồng Viêm Tâm Liên tiến hoá!”