Chương 8: Hắc Bạch Viêm Hổ

“Thú Hoả cũng có

uy lực mạnh mẽ nhưng tuỳ vào từng loại ma thú! Còn về công pháp thì…!” Lạc Tiêu

nghĩ tới câu cuối nhẹ nhếch miệng, cười nhạt thầm nghĩ:

“Lạc thần Hồng

Viêm Tâm Liên vốn là pháp bảo cũng là công pháp, có nó thì việc hấp thu Thú Hoả

sẽ dễ dàng hơn! Còn về Dị Hoả thì cũng không chắc chắn, nhưng việc đó để sau,

trước mắt hay là vẫn nên tìm Thú Hoả để Hồng Viêm Tâm Liên tiến hoá!”

Tuy nói nàng là

hoá thân của pháp bảo Hồng Viêm Tâm Liên, nhưng hiện tại nàng thực lực vẫn còn

quá yếu để phát huy tối đa! Thêm nữa là bây giờ nó không còn là pháp bảo chân

chính nữa, mà giờ giống như công pháp để nàng tu luyện.

“Hửm!”

Đang trong lúc

nàng suy tính bước tiếp theo, đột nhiên có vài âm thanh lạ vang lên trong bóng

đêm! Tiếng xào xạc lá cây va chạm, cây cối rung lắc khắp xung quanh! Không khí

cũng có chút không ổn, một mùi huyết khí nồng nặc bay tới. Lạc Tiêu cũng hơi biến

một chút, tay cầm chặt thanh kiếm trong tay tuỳ thời ra tay.

“Gràoooo!”

Ngay đúng lúc đó,

từ trong bụi cây rậm rạp xuất hiện một đầu ma thú to lớn. Thân hình to lớn đến

bảy mét, bộ lông màu trắng đen xen kẽ, vuốt bén nhọn hung hãn vồ tới! Nó là ma

thú Hắc Bạch Viêm Hổ, từ khí tức nó phát ra là Phàm Cảnh Linh Anh, sự nóng bức ập

tới phà vào khuôn mặt nàng.

“Ma thú thuộc hệ

hoả sao?”

Cảm nhận được khí

tức nóng bỏng tuôn ra từng đợt, mày hơi nhướng lại trầm giọng nói! Quả thật

nàng đang cần ma hạch hệ hoả, dù nó không giúp thực lực tăng tiến nhưng nó lại

là phù trợ trong việc luyện hoá Thú Hoả.

“Vù vù!”

Hắc Bạch Viêm Hổ

đưa ánh mắt tràn đầy sát khí lẫn ham muốn tuôn ra, chỉ sau giây lát nó liền cúi

thấp người xuống sau đó liền bật nảy lên lao tới Lạc Tiêu. Móng vuốt hung hãn sắc

bén tuôn ra xé rách không khí lao tới!

“Keng keng keng!”

Nhận thấy ma thú

tấn công, Lạc Tiêu vung kiếm trong tay đón đỡ! Lực trùng kích ập xuống đẩy lui

nàng về phía sau, chưa dừng lại ma thú liền há miệng lớn phun ra vô số quả cầu

lửa tấn công Lạc Tiêu. Xen kẽ lúc đó nó cũng chồm tới muốn tóm lấy Lạc Tiêu. Nhận

thấy thế công liên tục, Lạc Tiêu nhanh chóng lách người chạy về một hướng khác.

“Ma thú này không

biết là loài nào? Lại có sức mạnh như vậy? Trước tiên dụ nó rời khỏi phạm vi

nơi đây, sau đó tìm cách tiêu diệt nó.”

Lạc Tiêu vừa né

tránh hơn chục quả cầu cùng trảo vồ tới, vừa suy nghĩ tính toán một chút! So với

thực lực giữa ma thú và nàng, thì quả thật chênh lệch không ít. Nếu không cẩn

thận còn bị nó đánh chết!

Trong khu rừng

đêm tối, ánh trăng mờ nhạt soi chiếu nhưng vẫn không xuyên qua được tán lá, một

thân ảnh xuyên qua vô số bụi cây chạy nhảy liên tục. Phía sau còn có một thân ảnh

to lớn đuổi theo, tiếng gầm gừ phát ra xé tan vắng lặng đêm tối.

“Ầm ầm!”

Chỉ giấy sau đó,

Hác Bạch Viêm Hổ chồm tới tuôn ra bộ móng vuốt hung hãn vồ mạnh xuống, Lạc Tiêu

biến sắc liền dừng lại xoay người vung kiếm trong tay đón đỡ. Lực lượng mạnh mẽ

tuôn ra đánh Lạc Tiêu văng ngược phía sau, va chạm vào cây cổ thụ rồi rơi xuống

đất! Chỉ trúng một đòn đã khiến nàng chịu thụ thương nặng nề, nhưng nàng vẫn cắn

răng chịu đựng tiếp tục lao đi.

“Gràooo!”

Hắc Bạch Viêm Hổ

đã mất kiên nhẫn gần thét dữ dội, miệng ngưng tụ ngọn hoả diễm màu vàng phun ra

liên tục! Lạc Tiêu cảm nhận được hơi nóng phía sau, không do dự lách người chạy

sang hướng khác! Khu rừng quanh đó đều bị hoả diễm bốc lên thiêu đốt, nhiệt độ

cũng theo đó tăng lên liên tục.

“Hắc Bạch Viêm Hổ

ma thú này công thủ đều toàn diện, muốn kích sát nó phải tiếp cận được nó! Rồi

dùng một đòn kết liễu, như vậy may ra còn thoát được.” Lạc Tiêu thầm tính toán

trong đầu, mặc dù sức mạnh hai người có khoảng cách! Nhưng so về mưu trí, thì

nó còn xa mới bằng nàng.

Nghĩ thì như vậy,

nhưng mà muốn tiếp cận rồi kích sát nó quả không dễ dàng! Nhưng cũng chỉ còn

cách đó mà thôi.

Hắc Bạch Viêm Hổ

vẫn đang gầm gừ ráo riết truy đuổi đằng sau, miệng không ngừng há lớn phun ra

vô số quả cầu lửa đánh tới Lạc Tiêu. Còn nàng thì vẫn như cũ không chọn cách chọi

cứng, mà vẫn liên tục tránh né tìm cơ hội hạ sát.

“Chính là lúc

này!” Lạc Tiêu nói.

Ngay phía trước

không xa có một cây cổ thụ to lớn, xung quanh vừa hay lại là không gian hẹp, với

thân hình to lớn của ma thú kia muốn trở người là cực kì khó! Nhận thấy cơ hội

tốt, nàng liền cười nhạt đưa mắt nhìn sau thầm nghĩ: “Xem ta xử lý ngươi thế

nào?”

Dứt tiếng nàng liền

động thân bật người nhảy lên cao, thanh kiếm trong tay vung lên lao tới ma thú

chém tới! Mặc dù nghĩ ở khu vực này, Hắc Bạch Viêm Hổ sẽ kém linh hoạt hơn.

Nhưng sức mạnh của nó tuôn ra vẫn làn Lạc Tiêu thụ thương không ít.

“Ầm ầm!”

Tay nắm chặt

thanh kiếm chắm vào thân hình ma thú, nhưng lại giống như gãi ngứa cho nó vậy!

Hắc Bạch Viêm Hổ gầm lớn một tiếng, chấn trước giơ cao vồ tới đánh gãy thanh kiếm

trong tay nàng, thế công không giảm, nó há miệng lớn phun ra luồng hoả diễm

nóng rực thiêu đốt cả khu rừng. Lạc Tiêu không do dự tránh né lách người, sau

đó từ túi trữ vật lấy ra con dao dày tầm hai mươi lăm cm chuẩn bị một đòn kết

liễu ma thú phía trước.

“Vù, ầm ầm!”

Nhưng nàng còn chưa

kịp động thân thì một con gió lạnh kèm theo huyết khí phủ tới, một trảo to lớn

hung hăng giáng mạnh vào thân thể nàng. Lực lượng mạnh mẽ tuôn ra đánh bay nàng

ra sau chục trượng, thân thể văng ngược va chạm vào chục cây cối làm nó đổ gãy!

“Khụ khụ!”

Bị trúng một đòn

nghiêm trọng, Lạc Tiêu liền rên khẽ mấy tiếng, máu trên người tuôn ra liên tục,

y phục cũng bị xé rách gần như không còn! Nàng lảo đảo khó khăn đứng dậy, những

cơn đau nhức từ vết thương lan tới làm gương mặt nàng nhăn nhó đau đớn. Nhưng

còn chưa kịp định hình, thì hơn chục quả cầu lửa mang theo uy lực mạnh mẽ lao tới!

Nhìn chừng như muốn diệt nàng tại chỗ, dù sao ma thú này nó cũng biết chỉ cần hấp

thu Linh Anh của nhân loại, thì thực lực nó sẽ tăng lên, chính vì vậy mà nó tuyệt

đối không thể bỏ qua Lạc Tiêu.

Cố nén cơn đau

đang lan tới, nàng liền động thân né tránh những thế công hung hãn. Đôi chân

thoăn thoát chạy nhanh từ từ tiếp cận tới ma thú, trong tay nắm chặt con dao nhỏ

chuẩn bị một kích tất sát.

Dường như Hắc Bạch

Viêm Hổ cũng cảm nhận được sự bất thường, nên cố gắng giữ khoảng cách tấn công Lạc Tiêu!

“Ma thú này lại xảo

trá như vậy, xem ra muốn tiếp cận ám sát nó là điều không thể!”

Lạc Tiêu vừa né

tránh ngọn hoả diễm lao tới vừa suy tính cách khác, ngay lúc đó ánh mắt nàng đột

nhiên chú ý tới cổ họng của ma thú! Dường như có thứ gì đó màu đỏ nằm ở đó, nhận

thấy được điểm dị thường, Lạc Tiêu liền quyết định liều thử một phen.

“Vù! Chịu chết

đi!”

Tay nắm chặt con

dao nhỏ trong tay, tốc độ vẫn duy trì như đang cố gắng tiếp cận nó vậy! Nhưng

thật ra ánh mắt nàng lại luôn chú ý tới cổ họng nó, chỉ chờ nó ngẩng cao đầu

phun hoả diễm thì nàng lập tức ra tay. Đúng lúc này, ma thú liền há miệng lớn

ngưng tụ hoả diễm định phun ra! Một con dao bén nhọ xé rách không khí lao tới,

hướng ngay cổ họng của nó đâm vào. Con dao cắm thảng ngay giữa cuống họng Hắc Bạch

Viêm Hổ, khiến nó đau đớn gầm thét điên cuồng giãy giụa.

Mất gần một đêm để

thu phục đầu ma thú này, làn Lạc Tiêu vừa mệt vừa kiệt sức! Nàng tiến tới cạnh

đầu Hắc Bạch Viêm Hổ đưa chân đá nhẹ một cái, thấy nó bất động liền cười nhạt

cúi người xuống! Rút con dao ngay cuống họng ma thú, sau đó bắt đầu mổ xẻ thân

thể nó.

Chỉ hơn năm phút

sau, một viên ma hạch toả ra khí tức nóng rát đang nằm trên tay nàng! Ánh mắt lộ

vẻ ham muốn nhìn chăm chăm viêm ma hạch, mà không biết rằng thân thể Hắc Bạch Viêm Hổ đang theo vách đồi chuyển động

lăn tới.

“A a a a a !”

Thân thể ma thú nặng

tríu từ từ lăn tới va chạn vào thân thể nàng, khiến nàng không kịp đề phòng bị

chấn mạnh trượt chân rơi xuống vách núi sâu. Nành cũng chỉ kịp hét lớn một tiếng,

cả khu rừng trở lại với vẻ yên tĩnh.