Ngay khi nàng bị
thi thể Hắc Bạch Viêm Hổ va trúng khiến nàng rơi xuống vách núi, cả khu rừng lại
trở lại vẻ yên tĩnh lạ thường. Những vệt cháy do hoả diễm gây ra còn in trên
các thân cây cổ thụ, từng vết móng cào to lớn xuất hiện khắp dọc đường!
Phía nhóm dong
binh đoàn do Nam Trác dẫn đầu cũng cảm nhận được tình hình không đúng, và hắn
biết được rằng trong số thành viên thiếu một người. Sau đó hắn cùng các thành
viên trong nhóm chia nhau ra tìm, dù sao hắn cũng là đoàn trưởng có trách nhiệm
đảm bảo an toàn cho thành viên. Nhưng bây giờ lại để một người trong số biến mất,
chuyện này mà đồn ra ngoài thì sau này còn ai tin tưởng gia nhập vào Trác Viện
Dong Binh Đoàn chứ.
Ba mươi người Nam
Trác truy tìm cả đêm nhưng cũng không có kết quả gì, bọn họ chỉ thấy một vài vết
móng in lên gần lều trại bọn họ dựng mà thôi! Còn lại dấu tích truy đuổi hay thứ
khác đều không có.
“Tiếp tục vào sâu
trong rừng săn bắt ma thú!”
Sáng sớm hôm sau,
Nam Trạc không tìm được Lạc Tiêu liền từ bỏ tiếp tục vào sâu săn bắt ma thú. Hắn
cũng không nghĩ rằng tên kia lại mất tích, giống như hắn đã tự động rời khỏi
đoàn vậy.
“Vậy còn người
kia thì sao? Chúng ta không tìm nữa sao?”
Một người hơi thắc
mắc cùng khó hiểu lên tiếng hỏi, hắn không nghĩ đoàn trưởng lại có thể bỏ mặc
thành viên mà tiếp tục mục đích chính.
“Hắn không phải mất
tích, hắn đã chủ động rời khỏi đoàn cho nên không cần tìm nữa!”
Nam Trạc cũng
không giấu diếm gì lớn tiếng hô, theo như hắn suy đoán thì đúng là như vậy. Việc
quan trong vẫn là mau chóng săn bắt đủ ba ngàn ma thú khác nhau, chỉ mới vào rừng
hơn năm ngày mà mới thu hoạch được trăm đầu ma thú! Số lượng này còn xa mới đủ
được.
Mấy người thành
viên trong đoàn nghe vậy cũng không nói gì thêm cả, nhưng vẫn có người thắc mắc
vì sao hắn lại chủ động rời khỏi đoàn? Chẳng lẽ hắn có chuyện gì giấu sao? Cũng
có người khác cho rằng tên kia đã bị ma thú tấn công rồi bỏ mạng, mặc dù nghe
có chút khó tin nhưng nhìn những vết móng ở gần lều trại thì cho thấy khả năng
rất cao là như vậy.
Sau đó Nam Trác dẫn
đoàn người tiến vào sâu trong khu rừng, nơi này hiện tại đã xem như là nơi tụ tập
nhiều ma thú mạnh mẽ rồi! Thực lực đều dao động Phàm Cảnh Linh Anh đến Phàm Cảnh
Hoá Hư, mỗi một đầu ma thú đều có diễn quyết công kích khác nhau làm cho đoàn
người Nam Trác chật vật ứng phó.
Về phía Lạc Tiêu
lúc này, nàng sau khi bị rơi xuống vách núi đã bám được một cành cây nhô ra từ ngọn
núi! Nhưng có vẻ như nàng bám trụ sắp hết sức, cộng thêm cành cây kia cũng sắp
tới cực hạn. Lạc Tiêu nhìn xung quanh khu vực một chút rồi lại nhìn xuống phía
dưới, một luồng sương mù dày đặc bao phủ khó mà thấy rõ được. Nhưng nàng biết
chắc chắn nó rất sâu, nếu như nàng thật rơi xuống thì chết không thể nghi ngờ.
“Tiểu nha đầu, thật
không ngờ hôm đó thiên địa dị tượng lại do ngươi gây ra! Thú vị, thật thú vị.”
Ngay lúc Lạc Tiêu
còn đang phải cố bám trụ cành cây nhô ra từ ngọn núi, thù ở phía dưới vực núi
được sương mù phủ kín. Một vị lão giả ăn mày lúc trước ngồi một xó ở toà thành
Lạc Thần, thì lại có mặt ở đây. Hắn đưa mắt nhìn Lạc Tiêu một cái liền biết được
chuyện hôm đó xảy ra là do nàng, nên cười nhạt thầm nghĩ!
“A a a a!”
Sau đó lão không
nói hai lời phất tay một cái, một đạo lưu quang từ tay lão tuôn ra lao tới cành
cây Lạc Tiêu đang bám đánh gãy! Cành cây bị trúng lực đạo mạnh mẽ phát ra thanh
âm trầm nhỏ, Lạc Tiêu nghe được âm thanh kia liền đưa ánh mắt khó tin nhìn lại
cành cây nàng đang bám, sắc mặt đột nhiên biến sắc, toàn thân nàng run rẩy đến
đáng sợ, hai mắt nàng theo bản năng nhắm lại rồi hét lớn, âm thanh la hét vang
vọng khắp khu rừng khiến bầy chim bay tán loạn.
Cành cây dần dần
cong xuống sau đó gãy làm đôi, Lạc Tiêu theo đó cũng rơi tự do xuống phía dưới!
“Thật sự là ngươi
a, ta còn tưởng Lạc Thần Cổ Tộc bị tuyệt diệt rồi chứ! Xem ra nha đầu này trốn
thoát được, nhưng mà thực lực còn quá yếu đi!”
Cách một khoảng ở
cành cây nhô ra, có một sơn động trồi ra ở đó! Lạc Tiêu rơi xuống bất tỉnh hôn
mê nằm tại đây, bên cạnh nàng còn có một lão giả ăn mày quần áo rách rưới nhìn
nàng cười nhạt nói.
“Nhưng mà linh hồn
lực nha đầu này thật mạnh, lại còn có một chít thuộc tính mộc khí. Xem ra cũng
có thể trở thành Luyện Khí Sư a.”
Lão giả ăn mày lại
cười cười gật đầu nói thêm:
“Xem như ta và
ngươi có duyên đi, tiện đây ta cũng để cho ngươi vài món đồ. Sau này có duyên
ta sẽ quay lại tìm ngươi nhận làm đồ đệ a!”
Dứt tiếng lão bến
nàng vào bên trong sơn động, rồi lặng lẽ đặt nàng nằm ở đó! Làm xong lão liền vỗ
nhẹ túi trữ vật, từ bên trong đó lộ ra ba cái rương cỡ vừa. Ba cái rương có màu
nâu xám hơi tối, toả ra một mùi vị khí tức cổ xưa.
Lão giả đặt nhẹ
ba cái rương bên cạnh nàng, rồi thở dài cười cười nhìn kĩ gương mặt nàng lần cuối!
Thân hình hắn cũng lặng lẽ mờ nhạt, rồi biến mất giữa thiên địa! Bên ngoài cửa
động cũng xuất hiện màn chắn, tránh cho ma thú xuất hiện làm hại nàng.
Ở bên trong thể nội
nàng lúc này, Linh Anh vẫn đang ngồi xếp bằng trên đoá hồng liên huyết hồng,
linh lực toả ra khắp cơ thể giúp nàng khôi phục thương thế. Quá trình diễn ra
chỉ mất khoảng mười tức, hơn nữa nhìn chừng như Linh Anh của nàng có chút rõ
ràng hơn một chút, mặc dù vẫn chưa thể nhìn rõ dung mạo.
Một ngày sau.
Bên trong hang động
được khảm nhìn quang ngọc thạch phát sáng ra mọc lục bích khác nhau, từng giọt
nước từ những mũi nhọn phía trên hang động nhỏ xuống vang lên tí tách! Lạc Tiêu
lúc này cũng bắt đầu dần tỉnh lại, hai mắt nhắm lâu từ từ mở ra nhìn quang cảnh
bên trong sơn động, đầu còn hơi choáng đưa tay vỗ nhẹ liên tục! Ánh mắt lúc này
mới nhìn rõ ràng, rồi lẩm bẩm:
“Đây…ta chưa chết
sao?” Nàng thật sự khó tin khi bị rơi xuống vách núi sâu vậy mà vẫn còn sống
sót.
“Đây lại là nơi
nào? Ta sao lại ở đây?” Nàng lại đưa mắt nhìn quanh nhìn sơn động một chút, sau
đó hơi chút ngạc nhiên khó hiểu thầm nghĩ.
Lúc này trong đầu
nàng thật sự rất mờ mịt, khoảnh khắc nàng rơi từ trên núi xuống đã hoàn toàn sợ
hãi mà hôn mê! Cho nên tình hình ra sao thì nàng đều không thể biết được, điều
nàng biết là bây giờ nàng vẫn còn sống sót an toàn.
Sau đó tay nàng
vơ xuống đất thì chạm phải cái rương ở cạnh đó, va chạm mạnh khí nàng có hơi
đau nhức mà nhíu mày nhìn xuống! Lúc nhìn xuống thấy cái rương thì nàng không
khỏi sững sờ ngạc nhiên, ánh mắt nàng mở to hơn khi cảm nhận khí tức từ đó phát
ra vậy mà cổ xưa tới vậy.
Nàng liền không
nói hai lời bật người dậy tránh ra thật xa, cẩn thận đề phòng cái rương! Ở nơi
rừng rậm sâu bên trong thấy đồ vật lạ như vậy, khiến nàng không thể không đề
phòng. Nhưng chờ thật lâu ba cái rương kia chẳng có động tĩnh nào, dường như
còn không có công kích này phát ra cả.
“Đây…rốt cuộc là
thứ gì?” Nàng lẩm bẩm bước từ từ đi lại, linh lực trong người lập tức vận chuyển
đề phòng biến cố bất ngờ, trong tay cũng thủ sẵn con dao nhỏ.
Từng bước tiến
sát lại gần một trong ba chiếc rương, bàn tay trắng nõn như ngọc giơ ra chạm
vào móc khoá rương rồi hất mạnh ra! Vừa khoảnh khắc đó, nàng cũng nhanh nhẹ bật
người lui ra sau, linh lực cuồn cuộn bùng phát cẩn thận đề phòng. Thế nhưng
trái ngược với sự đề phòng của nàng, chiếc rương chẳng phát ra công kích nào mà
thay vào đó bụi mù bay lên, giống như đã bị bỏ quên năm tháng vậy.
“Xem ra ta quá mức
đa nghi!” Lạc Tiêu thở dài một hơi thần nói, dù sao nàng đề phòng như vậy cũng
không sai! Một thân một mình lại còn là nữ tử, thì mọi việc cẩn thận không hề
sai.