Nguyệt Nha trong
lòng vui sướng khó tả, nàng mới từ Hoàng Các trở về, thu thập được vài chiêu thức
mạnh mẽ, có công kích và cũng có phòng ngự. Tất cả đều khiến nàng hài lòng mỉm
cười!
Từ Hoàng Các nàng
lại đi tới hậu viện Hoàng Linh Viện, nơi đây chỉ dành cho những đệ tử thân truyền
tộc trưởng để tu luyện, là một bảo địa để hấp thu linh khí trời đất, tu tập các
loại chiêu thức đều rất phù hợp, hơn nữa tốc độ khi ở nơi này tu luyện so với
những nơi khác thì hơn gấp nhiều lần.
Trải qua ngày đầu
tiên ở Hoàng Linh Các, nàng không có bị ai làm phiền dù là Mục Uyên hắn cũng
không luôn, tự do thoải mái như vậy khiến nàng suýt chút nữa quên nhiệm vụ mà Yểm
La giao phó.
“Nguyệt Nha, chuyện
ta nhờ muội mau thực hiện đi! Để lâu sẽ sinh thêm biến, tới lúc đó muốn ra tay
cực kì khó!” Yểm La cũng hơi nhíu mày lên tiếng, giọng nói của nàng như đang nhắc
nhở Nguyệt Nha vậy.
“Đúng rồi, ta
suýt chút nữa quên, giờ muội sẽ đi làm ngay đây!” Nguyệt Nha sực nhớ ra rồi cười
khan, nàng nhìn Yểm La rồi lên tiếng.
Dứt tiếng, nàng
nhanh chóng chạy tới phòng bếp, tốc độ của nàng vậy mà lại nhanh như vậy. Bên
trong phòng bếp không hề giơ bẩn hay lộn xộn, mà đồ đạc được xếp gọn gàng ngăn
nắp, không bám một chúi bụi nào cả. Hơn nữa nơi này cũng được giát một lớp chất
liệu đẹp mắt trơn bóng, không hề xấu xí hay sần sùi chút nào cả.
“Tên Mục Uyên này
xem ra thường ngày cũng khá gọn gàng, nếu như không phải ta biết được tỷ bị hắn
hành hạ thì suýt chút nữa ta cũng động lòng rồi!” Nguyệt Nha thầm kinh ngạc lên
tiếng, tất nhiên nàng đã biết Yểm La chính là vị Ma Tôn lừng lẫy danh tiếng ở
Ma Uyên Thánh Điện, và cũng biết được nàng và phụ thân nàng bị chính đạo tính kế
bị diệt toàn bộ.
Theo như nàng biết,
những nơi như đại điện, thư phòng hay là Hoàng Các sạch sẽ gọn gàng không đáng
nhắc tới, nhưng căn bếp rất hiếm khi có nam nhân nào lại gọn gàng sạch sẽ như vậy
cả, điều này thật sự khiến cho Nguyệt Nha có cảm giác kì dị.
Kinh ngạc thoáng
chốc, nàng tiến tới lấy một ít lá trà thơm có màu sắc tươi, sau đó pha cho Mục
Uyên sư phụ nàng một ly trà nóng.
Loay hoay trong bếp
hơn một canh giờ, Nguyệt Nha cũng đã pha được một ấm trà nóng thơm ngon, hương
vị lại cực kì dễ chịu. Nàng cho tay vào trong túi lấy ra một chiếc bình ngọc,
đây là loại độc dược mà Yểm La đưa cho gọi là Nguyệt Ảnh Thực Hồn Tán không
mùi, không vị, không sắc thái và không khí tức hiển lộ.
Nàng nhếch miệng
cười nhạt rồi đổ một chút vào hên trong, Nguyệt Ảnh Thực Hồn Tán vừa vào ấm trà
nóng đã hoà tan tức thì, nhưng lại không hề cảm nhận được loại hương vị độc dược
phát tán hay khí tức, màu sắc ấm trà cũng không chút nào thay đổi cả.
“Nguyệt Nha, nhớ
mỗi tối đều pha cho hắn uống.” Yểm La hài lòng rồi nhắc nhở thêm.
Loại độc dược này
cần phải duy trì đủ trong vòng hai năm, trong thời gian đó thì hắn sẽ bị nàng
hoàn toàn kiểm soát thần trí thức hải khi đêm xuống, ngoài ra sau hai năm thì hắn
sẽ hoàn toàn trở thành con dối của nàng không phân biệt ngày hay đêm nữa.
“Vâng, sư tỷ!”
Nguyệt Nha cười cười gật đầu.
Dứt tiếng, Nguyệt
Nha bê ấm trà cùng một chiếc ly rời khỏi bếp. Trong hành lang từ bếp tới thư
phòng cách khá xa, hoan nữa phải đi vòng vài đoạn mới tới được.
Bên trong thư
phòng lúc này có thêm hai vị trưởng lão khác đang cùng Mục Uyên bàn chuyện,
Nguyệt Nha đi tới gõ cửa phòng rồi lên tiếng: “Lão sư, người ở trong không?”
“Vào đi!” Từ bên
trong thư phòng phát ra giọng nói không mặn không nhạt, ngoài Mục Uyên lên tiếng
ra còn có thể là ai.
Nguyệt Nha nghe vậy
cũng khẽ đẩy cửa phòng đi vào, vừa bước vào trong thấy có hai vị trưởng lão
khác thì khom người chào một tiếng, nàng rảo bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới
gần Mục Uyên khẽ giọng nói: “Lão sư, hôm nay được người nhận làm đệ tử thân
truyền khiến ta rất vui. Nhưng ta sực nhớ vẫn phải đưa một ly trà kính người,
đây là trà ta đã tự tay làm, mong người không chê!”
“Ngươi tiểu nha đầu
này thật có hiếu, lại biết đưa trà kính sư phụ!” Hai vị trưởng lão ngồi bên cạnh
nghe được cũng cười khoái chí, tay vuốt vuốt chòm râu bạc mà lên tiếng. Ánh mắt
liếc nhau đều tỏ ra tiếc nuối, chưa biết thiên phú hay thực lực Nguyệt Nha thế
nào, nhưng với cái tính tình này khiến cho hai người cảm giác vui mừng.
“Ừm, ngươi để đó
rồi lát ta uống sau!” Mục Uyên khẽ đảo mắt nhìn Nguyệt Nha mỉm cười, hắn gật đầu
rồi lên tiếng, hiện tại còn một vài vấn đề nữa nên hắn muốn bàn cho xong.
“Lão sư, ta biết
người là tộc trưởng có trách nhiệm và xử lý nhiều việc. Nhưng người vẫn nên giữ
sức khoẻ, đừng để những việc nội môn làn ảnh hưởng, người uống một ly trà nóng
giúp đầu óc thư thái, mọi việc xử lý sẽ tốt hơn!” Nguyệt Nha nghe hắn nói cũng
chợt bĩu môi, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn hắn mà mắng, nàng cũng không biết vì
sao nàng lại nói được mấy câu đó, nghe mà nổi cả da gà.
“Ngươi đó, hôm
nay tu luyện thế nào rồi?” Mục Uyên cũng phải bất lực trước khuôn mặt nàng hiện
ra, sau đó hắn cầm ấm trà lên rót ra một ky. Hắn nhấp một ngụm rồi nhìn nàng hỏi,
tất nhiên thân là sư phụ thì hắn nên hỏi thăm một chút.
“Tu luyện rất ổn,
ta đã đến Hoàng Các thu thập được vài loại chiêu thức, giờ ta cáo lui để tu tập!
Lão sư, người có việc gì cứ gọi ta a!” Nguyệt Nha cũng không giấu giếm mà trả lời,
sau khi thấy Mục Uyên uống hết chung trà kia thì cười thầm trong lòng, nàng
cũng không làn phiền thêm nên cáo lui ra ngoài.
Sau khi nàng lui
ra khỏi thư phòng thì Mục Uyên cùng hai vị trưởng lão tiếp tục bàn chuyên chính
sự, tất nhiên bây giờ Nguyệt Ảnh Thực Hồn Tán vẫn chưa phát tác ngay, nó cần Yểm
La sử dụng thủ pháp đặc biệt để kích phát độc dược.
……
Ban đêm ở Hoàng
Linh Viện quả thật khá đẹp và lãng mạn, sao trời lấp lánh ánh sắc, ánh trăng
cũng tròn sáng rực, những đoá hoa lan thi nhau nở rộ, phong cảnh tuyệt sắc khiến
Nguyệt Nha hơi chút rung động. Nhớ lại vài năm trước đây, lúc gia tộc nàng chưa
bị tuyệt diệt thì cũng có một phần như hôm nay, bên cạnh nàng còn có phụ mẫu,
các sư huynh sư đệ đều cùng ngồi lại ngắm trăng sao.
“Nguyệt Nha, muội
nghỉ ngơi đi, lần này để tỷ thay muội trả thù!” Yểm La cảm nhận được sự muộn
phiền của Nguyệt Nha hơi nhíu mày tức giận, nhưng sau đó nàng thông qua suy
nghĩ của Nguyệt Nha mới hiểu được một phần.
Đường đường là Ma
Tôn đích nữ ở Ma Uyên Thánh Điện, ai nghe tên cũng phải kích sợ ba phần. Vậy mà
hôm nay nàng lại vì một tiểu cô nương mà mềm lòng, sự băng lãnh cùng sát khí đối
với kẻ thù so với bây giờ đều hoàn toàn khác.
Vài nhịp hô hấp
sau, thân xác Nguyệt Nha lúc này được Yểm La điều khiển. Sắc mặt ngây thơ vui vẻ
lúc ban ngày thì bây giờ đã thay đổi, sự băng lãnh thờ ơ lạnh nhạt xuất hiện,
khí tức lẫn thực lực nàng đều thay đổi, từ một đích nữ hiền lành Nguyệt Nha
thoáng chốc hoá thành Ma Tôn Yểm La, cái tên nghe thôi cũng khiến sinh linh sợ
hãi.
Song thủ Yểm La kết
xuất thủ pháp đặc biệt, miệng khẽ nhếch đọc vài câu chú ngữ: “Nguyệt Ảnh Thực Hồn
Tán, khởi!”
Dứt tiếng, bên
trong thư phòng Mục Uyển, hắn đang viết ra mấy hàng chữ pháp trên những thẻ
tre. Thân thể cứng đờ, tay đang cần bút cũng lập tức thả ra, hai con ngươi bên
trong dần mờ mịt rồi vô hồn, bên trong không gian thức hải Mục Uyên, độc Nguyệt
Ảnh Thực Hồn Tán bộc phát bao phủ toàn bộ thức hải hắn, khiến hắn không thể điều
khiển chi phối bản thân.
“Ra đây!” Yểm La
quát một tiếng.
Cánh cửa thư
phòng đột ngột mở ra, từ bên trong xuất hiện thân ảnh Mục Uyên đang từng bước
chậm chạp đi tới, hắn bây giờ không khác gì một cỗ khôi lỗi mất đi thần trí cả.
Yểm La điều khiển
Mục Uyên rời khỏi Hoàng Linh Viện đi tới Cảnh Linh Viện, nơi mà vị quản sự mà
Nguyệt Nha gặp lúc mới tiến vào môn phái, cùng với các vị trưởng lão khác ở đó.
Nàng bây giờ đang muốn từng bước diệt sát từng người, nhưng nếu như tự mình ra
tay thì sẽ sinh ra rắc rối, nhưng hiện tại nàng có con rối này trong tay thì mọi
chuyện không chút lo lắng nào?