“Ngươi có muốn đồng
ý làm đệ tử thân truyền của ta?” Mục Uyên đưa ánh mắt nhìn năm mươi thân ảnh một
lượt, trên gương mặt những đệ tử kia đều mong chờ được làm đệ tử thân truyền.
Một lát sau cặp mắt
Mục Uyên dừng lại ở Nguyệt Nha, hai con ngươi hắn dãn ra nhìn chằm chằm dáng
người của nàng, đột nhiên hắn cảm giác nóng ran, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh mà
lên tiếng hỏi.
“Nếu như tộc trưởng
đã đích thân lên tiếng, tiểu nữ xin nghe theo!” Nguyệt Nha nghe theo Yểm La nhận
Mục Uyển làn đệ tử thân truyền, sau này hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ánh
mắt nàng có chút chán ghét khó chịu nhìn Mục Uyên tộc trưởng, mặc dù tướng mạo
hắn tuấn mĩ dễ nhìn nhưng Nguyệt Nha vẫn cảm giác giả tạo.
“Từ nay về sau,
Nguyệt Nha sẽ là đệ tử thân truyền của ta. Vai vế nàng chỉ dưới ta và lão tổ,
còn lại không ai có quyền phán xét hay sai khiến nàng!” Mục Uyên gật đầu, đơn
thủ phất nhẹ một cái, một tấm bài trắng ngọc có một chữ Nha hiện lên xuất hiện
bên eo của nàng. Làm xong hắn nhìn toàn bộ đệ tử và các trưởng lão mà hô lớn,
ánh mắt sắc lạnh như cảnh báo ai dám động tới nàng thì hắn bắt người đó trả
giá.
“Hoàn mỹ!” Yểm La
sâu bên trong thân xác Nguyệt Nha cười nhạt, nàng thở dài chờ đời thời cơ tiếp
theo.
“Lĩnh mệnh tộc
trưởng!” Toàn bộ trên dưới Cửu Huyền Tông đều đồng loạt nhìn nhau, tất nhiên biểu
lộ có chút bất mãn với quyết định kia, nhưng lại không ai dám phản bác nên ôm
quyền đồng ý.
“Được rồi, các
ngươi tranh thủ lựa chọn đệ tử!” Mục Uyên phất tay cho lần tuyển bạt lựa chọn đệ
tử tiếp tục, hắn xoay người nhìn Nguyệt Nha lên tiếng: “Ngươi đi theo ta!”
Dứt tiếng hắn hoá
thành đạo lưu quang màu lam ngọc xuyên qua vô số đại điện lớn, và những toà hậu
viện.
Nguyệt Nha cũng
không chần chờ mà bay theo, tốc độ của nàng đương nhiên là chậm hơn vì nàng mới
chỉ là Ngưng Phù Cảnh viên mãn mà thôi. Ánh mắt nàng khẽ liếc nhìn phía dưới
khu vực mà ngạc nhiên, phong cảnh ở tông phái này quả thực mĩ miều, rừng núi
hùng vĩ, quảng trường tự do tự luyện hay giao đấu giữa các đệ tử đều trang trọng
không kém.
“Sư tỷ, bước tiếp
theo chúng ta sẽ làm gì?” Nguyệt Nha lặng yên truyền âm cho Yểm La hỏi, hiện tại
nàng ngoài sáng mà Yểm La lại ở trong bóng tối. Nên mọi quyết định đều sẽ nghe
theo Yểm La, còn Nguyệt Nha chỉ cần diễn tròn vai đệ tử tốt là được.
“Tối nay nên trừ
khử tên quản gia mà muội tức giận, việc trả thù bắt đầu từ hắn đi!” Yểm La nhếch
môi cười nhạt mà truyền âm, nàng hiện tại đang ấp ủ một âm mưu lớn, chỉ là nàng
cần phải chắc chắn vị lão tổ kia vẫn chưa tiến vào cảnh giới kia, nếu không sẽ
hơi rắc rối.
……
Phi hành một đoạn
đường dài, xuyên qua khoảng trăm toà đại điện khác nhau, cùng với vài trăm quảng
trường, hậu viện và các khu vực cấm khác nhau, thì Mục Uyên và Nguyệt Nha đã tới
một toà đại điện lớn khoảng trăm trượng, rộng phải chừng hai dãy núi hợp lại.
Đây chính là thành quả sau khi Cửu Huyền Đạo Tông thống nhất Đông Vực, diện
tích môn phái mở rộng đến đáng sợ.
Nơi đây đã là
trên dãy núi cực kì cao, mây mù lượn lờ, linh khí thiến địa dồi dào khó gì sánh
nổi. Đại điện nguy nga tráng lệ, bên ngoài bức tường hay cánh cửa đều được khảm
những viên ngọc thạch trân quý.
“Đây là nơi nào vậy
lão sư?” Vì bây giờ Nguyệt Nha nhận hắn làm sư phụ, nên việc xưng hô cũng nên
thay đổi dù nàng có chút chán ghét.
“Đây gọi là Hoàng
Linh Điện, là nơi dành cho tộc trưởng các đời môn phái ở!” Mục Uyên vẫn là mỉm
cười mà giải thích, ánh mắt hắn luôn chăm chăm vào dáng người Nguyệt Nha, một
lát sau hắn lại nói thêm: “Nơi này có nơi tu luyện riêng, có Hoàng Các là nơi
chứa các chiêu thức công pháp, nói chung nơi đây đều đầy đủ cho việc tu luyện,
nên ngươi không cần phải đi đâu cả!”
“Vâng, lão sư!”
Nguyệt Nha cũng hơi bất ngờ, bởi vò nơi đây vậy mà lại đầy đủ như vậy.
“Đương nhiên,
ngươi có thể rời khỏi đây đi dạo các đại điện khác, nhưng phải là sau khi tu
luyện hoàn thành!” Mục Uyên cũng không quá khắt khe, hắn không muốn nàng bị
trói buộc tại đay nên nói thêm.
Dứt tiếng, hắn
xoay người đi vào bên trong thư phòng, còn Nguyệt Nha thì lại đi vòng vòng quan
sát mọi thứ.
“Nơi này coi bộ
cũng không tệ, tỷ tỷ, chúng ta ghé vào Hoàng Các xem sao?” Nguyệt Nha dạo quanh
bên ngoài toà đại điện lớn một vòng, gương mặt hiện lên nét cười nhạt nói, nàng
cũng cảm nhận được nơi này quả là bảo địa tu luyện tốt, không cần tập trung hấp
thu Linh khí, chỉ cần hít thở cũng đủ rồi.
“Nguyệt Nha, thời
gian sắp tới ta cần muội làn một việc!” Bên trong thức hải Nguyệt Nha, Yểm La nằm
lả lướt trên một đài liên hoa, ánh mắt ánh lên vẻ kì dị lên tiếng.
“Việc gì, tỷ mau
nói đi?” Nguyệt Nha nghe xong cũng đứng lại, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc mà hỏi
lại.
“Thời gian sắp tới,
muội hảo hảo chăm sóc lão sư muội cho tốt. Ta dự định để hắn thay ta diệt những
tông phái kia, còn về Cửu Huyền Đạo Tông để sau!” Yểm La giải thích một lượt, lần
này nàng sẽ từng bước trả thù.
“Ý tỷ là sao?
Chăm sóc thế nào?” Nguyệt Nha mặc dù bình thường thông minh, nhưng những ẩn ý
như bây giờ thì nàng khó mà hiểu được.
“Đây là độc dược
Nguyệt Ảnh Thực Hồn Tán không mùi, không vị, không bất kì khí tức nào, muội
dùng nó cho vào chén canh, hoặc trà để tên kia uống mỗi buổi tối!” Yểm La cười
nhạt giải thích, nàng phất nhẹ tay.
Phía trước Nguyệt
Nha xuất hiện một loại bột tán cực mịn, tựa như bụi tro ánh trăng vậy, cầm trên
tay không hề cảm nhận được trọng lượng của nó. Hiện tại đang là ban ngày nên loại
bột tán này gần như là vô hình, chỉ khi đêm xuống mới có thể thấy rõ được những
tia bạc mờ nhạt như khói sương.
“Đây là thứ gì?
Sao muội không thấy được?” Nguyệt Nha cầm
bình ngọc tím sẫm trong tay mà nhìn thử, nhưng kì lạ thay nàng lại không thấy
được thứ gì bên trong, dường như là trống rỗng vậy.
“Đây là loại bột
độc Nguyệt Ảnh Thực Hồn Tán, nó vô hình, vô mùi vô sắc, khó thấy được khi đang ở
ban ngày, muội dùng nó hạ độc tên Mục Uyên kia!” Yểm La cười nhạt đáp lời, ánh
mắt nàng sắc lạnh hiện lên tia vui sướng.
Nguyệt Ảnh Thực Hồn
Tán có tác dụng khống chế hành vi và điều khiển con người như con rối vậy, loại
độc này tác dụng mạnh vào ban đêm, còn ban ngày thì dường như không thể.
“Vâng, sư tỷ!”
Nguyệt Nha gật đầu đồng ý, sau đó nàng thu bình ngọc tím sẫm kia vào rồi hướng
Hoàng Các mà đi.
“Mục Uyển, hiện tại
ngươi sẽ là con rối giúp ta loại bỏ những tông phái kia. Còn về ngươi và phụ
thân ngươi thì ta sẽ tự tay xử lý, mối thì diệt tộc Ma Uyên Thánh Điện ta sẽ bắt
các ngươi trả lại gấp vạn lần!” Yểm La bộc lộ sát khí dữ dội, ánh mắt lạnh tanh
nhìn phía sau toà đại điện Hoàng Linh Điện mà thầm nghĩ.
“Xem ra mối thù
diệt tộc và những thứ tỷ ấy mang đều rất lớn, ta so với tỷ còn kém rất nhiều!”
Nguyệt Nha vừa bước đi vừa cảm nhận được sát khí Yểm La không khỏi kinh sợ,
nàng có chút đồng cảm mà nghĩ một chút.