phong ma chi môn

Từ thời đại chưa có tên, khi hỗn độn còn chưa ngưng tụ thành thiên địa, đã có một sinh linh kỳ lạ ra đời trong bóng tối tuyệt đối. Hắn không mang linh hồn, không có huyết mạch, cũng chẳng thuộc về bất kỳ một quy luật nào. Hắn được gọi là—Cổ Thiên Tôn.

Không ai biết Cổ Thiên Tôn từ đâu đến. Hắn không tu luyện, không lĩnh ngộ, chỉ cần tồn tại cũng đã khiến thiên địa rúng động, vạn giới kinh hồn. Những người từng thấy hắn đều thốt lên rằng: "Cổ Thiên Tôn—là hắc ám đầu tiên, là sự chối bỏ của Thiên Đạo."

Trong một thời đại mười vạn năm trước, khi các Thiên Đế, Nguyên Đế và các sinh linh chí cao cùng hiện hữu, Cổ Thiên Tôn bất ngờ xuất hiện. Không hề có điềm báo, không hề có thiên tượng. Hắn đơn giản chỉ bước ra từ vực sâu không gian thứ mười chín—tầng thấp nhất của những chiều không gian chưa từng khai phá.

Chỉ trong ba ngày, mười ba giới tuyến bị nghiền nát. Hai mươi ba vùng thánh địa bị xóa sổ. Bốn vị cổ đế mạnh nhất thời đó bị đánh trọng thương, máu huyết thiêu cháy cả đại vực. Hai cổ đế cuối cùng, một người đã bước vào cảnh giới Huyền Tổ, một người là Chân Tổ, dùng chính linh hồn và đạo thể, kết hợp với tàn niệm của Thiên Đạo mà lập nên một cấm trận vĩnh hằng—Phong Ma Chi Môn.

Phong ấn ấy không giống bất kỳ một trận pháp nào. Không chỉ phong thân thể, mà còn phong cả thời gian, phong cả vận mệnh. Ma Thần không chết, nhưng bị chôn vùi sâu trong không gian tầng mười chín, vĩnh viễn không có ngày trở lại.

Ít nhất… là điều mà họ tin.

...

Cửu Trọng Thiên – Thiên Vực.

Giữa trung tâm của Tiên Giới, bên trong một điện phủ làm từ kim loại Thiên Linh, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi thân ảnh hai người.

Lý Hạo Long—Thiên Đế đời thứ năm, đang ôm đứa con sơ sinh vào lòng. Bên cạnh hắn là Diệp Thanh Cơ—Nữ Đế của Tiên tộc, khuôn mặt trắng bệch sau khi trải qua cuộc sinh nở nghịch thiên.

Ngoài điện, sấm chớp rền vang, thiên tượng hỗn loạn, vô số pháp tắc bắt đầu đảo lộn. Một luồng khí tức hắc ám đang xuyên qua các tầng không gian, từ sâu thẳm của vực mười chín, từng chút một lan tới.

Cổ Thiên Tôn—hắn đang tỉnh giấc.

"Chúng ta không còn thời gian," Lý Hạo Long nhìn Diệp Thanh Cơ, ánh mắt đầy quyết đoán nhưng ẩn chứa nỗi thống khổ sâu thẳm.

"Đứa bé này…" nàng ôm con, giọng run rẩy, "là cơ hội cuối cùng của muôn giới."

Thiên Đế đặt tay lên trán đứa bé. Một đạo ấn quyết cổ xưa khắc vào linh hồn, khóa chặt toàn bộ huyết mạch.

"Con phải lớn lên như một phàm nhân. Nếu số mệnh đủ lớn, linh hồn con sẽ tự phá phong ấn. Nếu không… vậy thì quên hết đi, sống như một người bình thường cũng tốt."

Ngoài kia, trời long đất lở.

Không gian gào rú.

Tầng kết giới thứ mười bốn bị xuyên thủng. Tầng thứ mười ba bắt đầu rạn nứt.

Một bóng đen khổng lồ, không có hình dạng cụ thể, nhưng lại khiến cả Tiên Giới nghẹt thở.

Cổ Thiên Tôn đã thoát ra khỏi tầng phong ấn thứ chín.

"Thanh Cơ!" Lý Hạo Long hét lớn.

Diệp Thanh Cơ gật đầu, mắt đã đỏ hoe. Nàng cắn răng mở một pháp trận cổ xưa, chém toạc bốn tầng không gian liên tục, tạo ra một đường hầm không gian xuyên đến Nhân Giới.

Nàng đặt đứa bé—Lý Hạo Huyền—vào bên trong một mảnh ngọc chứa đựng khí tức của cả hai người.

"Đi đi con… hãy sống."

Cánh cửa không gian khép lại, cũng là lúc nàng quay người, rút kiếm đứng cạnh Lý Hạo Long.

Trên bầu trời, một cánh tay như hắc ám nguyên thủy vươn ra, chụp xuống cả Thiên Vực.

Lý Hạo Long gầm lên, khí tức Thiên Đế bộc phát, ánh kiếm chém thẳng về phía bóng đen.

Tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp Cửu Trọng Thiên. Vô số tiên nhân không dám tiến gần. Một nửa Tiên Giới bị xé rách. Không ai biết trận chiến kéo dài bao lâu, chỉ biết khi ánh sáng cuối cùng tắt đi…

Cả hai vị Đế… đã không còn.

...

Một nơi hẻo lánh tại nhân giới, trời vừa dứt mưa.

Một lão già ăn mày nhìn thấy mảnh ngọc vỡ giữa bùn đất. Trong đó, một đứa bé đang khẽ mở mắt—đôi mắt đen sâu không ánh sáng.

"Là ai… mà có thể từ trời rơi xuống…"

Lão không hỏi nữa. Chỉ biết ôm đứa bé, lặng lẽ bước vào rừng, giữa màn đêm dày đặc.

Từ hôm đó, một cái tên bắt đầu tồn tại…

Hạo Huyền.

Một đứa trẻ không cha không mẹ, không thân không phận…

Và cũng không ai biết… đứa trẻ đó rồi sẽ là người thay đổi cả thế giới....

-Trời đất nhân giới sau đại kiếp vẫn chưa hoàn hồn. Khắp vùng rìa phía Bắc của dãy Hoang Nguyên, linh khí loãng đến mức khó lòng tu luyện. Cây cỏ xơ xác, thú hoang lẩn trốn, nơi này từ lâu đã không còn thuộc về tu sĩ, chỉ còn vài tàn dân ẩn mình trong mấy ngôi thôn nhỏ.

Một trong số đó là thôn Vân Lâm.

Vào một ngày nhiều năm trước, khi trời chuyển lạnh bất thường, một ông lão lang thang từ rừng sâu xuất hiện với một đứa bé trong tay. Đứa bé được quấn trong mảnh áo rách nát, tay nắm chặt một mảnh ngọc vỡ, ánh mắt chưa mở, nhưng khí tức lại khiến ông lão run rẩy cả người.

Từ đó, thôn có thêm một sinh linh.

Không ai biết cha mẹ nó là ai. Không ai dám hỏi tại sao lại từ trên trời rơi xuống. Lão già chỉ nói một câu duy nhất:

"Từ nay, nó tên là Hạo Huyền."

...

Năm tháng trôi qua, Hạo Huyền lớn lên cùng cỏ cây hoang dã. Hắn không khóc, không cười nhiều, từ nhỏ đã ít nói, chỉ thích ngồi bên tảng đá sau núi, nhìn trời.

Người trong thôn nói hắn là quái vật.

Một đứa trẻ mười ba tuổi mà tay có thể đẩy ngã hổ dữ, ánh mắt khi lạnh khi trống rỗng như đá tảng. Hắn chưa từng tu luyện, nhưng trong đêm tối, có người từng thấy hắn ngồi thiền dưới trời sét, toàn thân như phát sáng nhè nhẹ.

Chỉ có ông lão mang hắn về là không sợ. Ông là kẻ câm, người ngoài gọi là A Phủ. Không ai biết tên thật, nhưng trong mắt Hạo Huyền, ông là người duy nhất đáng tin.

Mỗi tối, A Phủ đều đốt lửa kể chuyện bằng tay, vẽ hình lên đất. Khi thì kể về linh giới, khi thì nói đến Tiên môn, có lần còn nhắc đến đại chiến thượng cổ.

Hạo Huyền lắng nghe, mắt lóe sáng. Nhưng A Phủ không bao giờ kể về cha mẹ hắn.

...

Một hôm, sau khi gánh nước từ suối về, Hạo Huyền thấy A Phủ đang ngồi đợi dưới cây bách già.

Lão không nói, chỉ đưa cho hắn một thanh trúc giản.

"Cái gì vậy?" – Hạo Huyền hỏi.

A Phủ viết lên mặt đất hai chữ: "Tập khí."

Hạo Huyền không phản ứng. Hắn không ham mạnh. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi đêm đến, một dòng khí lực từ đan điền lại tự động lưu chuyển.

Không ai dạy. Không có tâm pháp.

Hắn chỉ đơn thuần… nhớ được.

Mỗi lần hít thở, thiên địa đều như đồng hóa theo.

...

Ba ngày sau, khi trở về thôn, Hạo Huyền phát hiện ra máu tươi nhuộm đỏ bậc đá.

A Phủ bị đánh gãy tay, nằm bên cạnh đống gỗ nát. Một nhóm người lạ đang lục soát căn chòi rách nát, mắt đầy tham vọng.

"Đứa nhóc đâu? Mau giao ra!"

Một người áo xanh gầm lên, tay nắm chặt chuôi kiếm. Trong ánh mắt bọn chúng, có sát ý, nhưng cũng có chút sợ hãi khó hiểu.

Chúng đang tìm hắn.

Hạo Huyền không chần chừ. Tay nắm chặt trúc giản, hắn bước lên.

"Không ai được động vào người nhà ta."

Tiếng nói lạnh lẽo vang lên giữa trưa hè, khiến cả không gian thoáng rung.

Tên cầm đầu cười gằn:

"Thằng nhóc! Chỉ là một phàm nhân mà dám ngông cuồng? Chém!"

Kiếm quang lóe lên.

Một giây sau… máu văng tung tóe.

Kẻ kia ngã xuống, cổ bị gãy một cách dị thường. Hạo Huyền không nhúc nhích, chỉ nhấc chân bước tới, đá văng xác chết như gỗ mục.

Cả đám còn lại hoảng sợ. Nhưng sát ý trong mắt Hạo Huyền không dao động. Hắn như đang lắng nghe một bản nhạc quen thuộc, bên tai chỉ còn tiếng máu chảy.

Từng người ngã xuống.

Không có tu vi. Không có pháp lực.

Chỉ là—bản năng giết chóc được phong kín quá lâu....

Sau hôm đó, A Phủ biến mất. Không một lời nhắn. Trong chòi chỉ còn mảnh vải đen và một chuỗi ngọc xám.

Hạo Huyền nắm chặt nó trong tay.

Hắn biết… tất cả bắt đầu rồi.

Mảnh ngọc hắn mang theo từ nhỏ, lần đầu tiên tỏa sáng nhè nhẹ khi máu dính lên.

Tựa như… đang thức tỉnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời.

Trời không nói gì.

Nhưng ánh mắt hắn, từ hôm đó, không còn giống một đứa trẻ nữa.