Gió đầu đông tràn về, thổi qua rặng núi phía Bắc như gào rú một nỗi u uẩn nghìn năm. Cây rừng khô quắt, bầu trời sẫm lại, những vệt mây đen dường như sắp xé toạc cả không gian.
Trên sườn núi Vân Cốt, một thân ảnh áo vải đen nhạt lặng lẽ bước đi giữa tuyết bay mù mịt. Đó là Hạo Huyền—mười bốn tuổi, tay nắm chặt thanh trúc giản cũ kỹ, trên vai là một bao vải đeo nghiêng, dáng vẻ cô độc mà vững chãi.
Sau trận huyết chiến trong thôn, hắn đã rời đi.
Không ai tiễn đưa, không ai tiễn biệt.
Thế giới này vốn không dành cho kẻ như hắn....
Trên đỉnh núi Vân Cốt có một ngôi miếu cũ. Người già kể rằng, nơi đây từng có một vị đạo nhân ngộ đạo mà thành tiên, nhưng đã lâu không ai bước chân đến.
Hạo Huyền chọn ở lại đây.
Mỗi ngày hắn lấy tuyết nấu nước, đốn củi, đắp lại mái miếu đã mục nát. Đêm đến thì ngồi thiền, tay cầm trúc giản, lặng lẽ điều tức. Dù không có tâm pháp, hắn vẫn có thể cảm nhận dòng khí lưu động trong cơ thể—một cách bản năng, không qua chỉ dạy.
Nhưng từ ba hôm nay, gió tuyết không ngớt.
Hạo Huyền đang nhóm lửa trong miếu thì nghe thấy một tiếng động nhẹ vang lên từ ngoài sân.
Hắn đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
Tuyết bay dày đặc, nhưng giữa màu trắng xóa ấy… một thân ảnh áo trắng ngã gục bên cổng đá.
Nàng là ai?
Toàn thân gần như bất tỉnh, tóc dài rối loạn, máu rỉ ra từ khóe môi, y phục rách nát lấm tuyết. Trên tay nàng vẫn cầm một thanh kiếm nhỏ đã gãy, ánh mắt nhắm nghiền nhưng lông mày vẫn nhíu lại vì đề phòng.
Hạo Huyền nhìn nàng trong chốc lát.
Hắn không quen nàng. Nhưng trong một khắc… hắn cảm thấy trong nàng có thứ gì đó rất giống hắn.
Tịch mịch.
Hắn không nói gì, bước lại, nhẹ nhàng bế nàng lên, đưa vào trong miếu....
Khi ánh lửa bập bùng hắt lên vách gỗ, nàng tỉnh lại. Đôi mắt đen như lưu ly đảo quanh, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.
“Ngươi là ai?” – giọng nàng yếu ớt nhưng vẫn giữ sự cảnh giác.
“Người qua đường,” Hạo Huyền đáp.
“Ngươi cứu ta?”
Hắn gật đầu.
Nàng nhìn quanh. Vách gỗ xiêu vẹo, bếp lửa nhỏ, trên người đã được phủ chăn thô. Lửa cháy ấm áp, nhưng nàng biết… đây là một nơi cô tịch và nghèo khổ.
Nàng im lặng hồi lâu mới hỏi:
“Ngươi không sợ ta là người xấu sao?”
“Không.”
“Vì sao?”
Hạo Huyền cúi nhìn tay mình, một lát sau mới đáp:
“Người xấu sẽ không ngã gục dưới tuyết, vẫn ôm kiếm như ôm mạng.”
Nàng khẽ giật mình.
Lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy....
Ba ngày sau, nàng đã có thể tự ngồi dậy. Vết thương vẫn chưa lành, nhưng nàng không chịu nằm yên. Trong lúc Hạo Huyền đốn củi ngoài miếu, nàng từng bước bước ra nhìn hắn.
“Ta tên là… Tuyết Lâm.”
Hạo Huyền không hỏi lai lịch. Hắn chỉ đáp:
“Hạo Huyền.”
Giữa hai người, từ đầu đến cuối chỉ có vài câu ngắn gọn.
Nhưng trong mắt Tuyết Lâm, thiếu niên kia giống như một đốm lửa âm ỉ cháy giữa cơn bão tuyết: âm thầm, cô tịch, và không dễ bị dập tắt....
Hôm ấy, nàng hỏi:
“Ngươi không tu luyện sao?”
“Không biết tu.”
“Ngươi từng giết người?”
“Rồi.”
“Vì sao?”
“Vì họ đụng đến người của ta.”
Nàng không hỏi nữa. Nhưng trong lòng đã rõ người thiếu niên này, tuy là phàm thể, nhưng trong xương tủy có thứ gì đó vượt xa những kẻ có tu vi.
Nàng đã thấy nhiều người. Từng đối mặt với kẻ cầm kiếm giết trăm người, từng chứng kiến một kẻ cười nói mà tàn sát cả một thành. Nhưng chưa từng gặp ai—trầm mặc như đá, lại thâm sâu như vực, như Hạo Huyền...
Một đêm nọ, nàng mơ thấy giấc mộng xưa.
Nàng—là một người của một tộc cổ ẩn danh trong Linh giới, trốn khỏi truy sát, đi lạc xuống nhân giới. Trong tay nàng giữ một tấm phù văn cổ, liên quan đến một bí ẩn lớn.
Giấc mộng tan.
Nàng mở mắt, thấy Hạo Huyền ngồi trước lửa, trầm ngâm không nói gì.
Tuyết Lâm ngồi dậy hỏi:
“Nếu có một ngày, ngươi biết mình vốn không bình thường, ngươi sẽ làm gì?”
Hạo Huyền không nhìn nàng, chỉ đáp:
“Ta vốn không bình thường.”
Nàng mỉm cười.
Gió tuyết ngoài kia vẫn gào rú, nhưng trong ngôi miếu đổ, ánh lửa vẫn cháy.
Gió thổi mạnh hơn về khuya, tiếng hú dài như tiếng kêu u uẩn từ vực sâu nào vọng lại. Trong ngôi miếu đổ nát, ánh lửa vẫn lập lòe cháy. Tuyết Lâm tựa người vào vách gỗ, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo thiếu niên bên kia bếp lửa.
Hạo Huyền vẫn ngồi đó, đôi mắt như hút lấy ánh sáng, sâu đến mức khiến người khác không dám nhìn lâu. Hắn không phải kẻ nhiều lời, càng không phải kẻ tỏ ra huyền bí. Nhưng chính vì vậy, hắn khiến người ta không thể rời mắt.
“Ngươi từng mơ thấy quá khứ chưa?” – Tuyết Lâm bất chợt hỏi, giọng như trôi cùng khói lửa.
Hạo Huyền khẽ nhíu mày, rồi đáp:
“Không mơ, nhưng đôi khi ta thấy… có người gọi tên mình. Không phải người ở đây.”
“Ngươi có từng thấy… một cánh cửa đen hiện ra giữa mộng?” – nàng hỏi tiếp.
Ánh mắt Hạo Huyền trầm xuống.
Một thoáng, hắn chậm rãi đáp:
“Ta không nhớ rõ. Nhưng mỗi khi ta nhắm mắt… luôn có một vực sâu đen kịt đang mở ra.”
Không ai nói nữa. Chỉ có tiếng lửa nổ lách tách.
Một lúc sau, Tuyết Lâm nhẹ nhàng quay đi. Nhưng trong đáy mắt nàng, ánh lên một vẻ nghi hoặc sâu kín. Nàng cảm thấy… có gì đó trong thiếu niên này khiến cả vận mệnh nàng như bị cuốn vào. Không phải ảo giác....
Ngày thứ mười, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Sáng sớm, khi Hạo Huyền đang chẻ củi sau miếu, Tuyết Lâm bất ngờ bước ra với bộ y phục mới được khâu vá lại từ những mảnh vải cũ.
“Ngươi… định đi đâu?” – Hạo Huyền hỏi.
“Ta phải tiếp tục hành trình. Có người đang truy sát ta, ta không thể ở lại quá lâu.” – nàng đáp, giọng đầy bình thản nhưng ánh mắt có phần dao động.
Hạo Huyền không nói gì.
Tuyết Lâm rút từ trong tay áo ra một mảnh ngọc nhỏ, là một góc phù văn cổ xưa, được khắc bằng nét chữ lạ lẫm và cổ kính.
“Nếu một ngày nào đó… ngươi gặp được đoạn còn lại của phù này, hãy nhớ: nó sẽ dẫn ngươi đến bí mật về Thiên Môn.”
Hắn nhìn mảnh ngọc, lặng lẽ nhận lấy.
Tuyết Lâm khẽ mỉm cười, rồi xoay người bước đi trong tuyết.
Không một lời từ biệt.
Hạo Huyền đứng lặng nhìn theo bóng nàng dần khuất sau rặng cây, tuyết trắng phủ lên mái tóc hắn, lên trán hắn… như một sự lặng thầm mà thiên địa không cách nào gột rửa....
Ba ngày sau.
Khi đang đốn củi bên vực đá, Hạo Huyền bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh cực độ lan tới. Không giống gió tuyết thường ngày, mà là một thứ khí tức lạnh đến từ linh hồn—âm lãnh, sát khí và vô thanh.
Hắn lập tức quay người.
Một thân ảnh mặc trường bào đen, mặt che nửa bởi mặt nạ bạc, đang đứng giữa tuyết trắng, cách hắn không xa.
“Ngươi là Hạo Huyền?” – giọng người kia trầm thấp, lạnh lẽo như băng tan trong hư không.
Hạo Huyền không đáp, chỉ gật đầu.
“Đáng tiếc. Ta chỉ muốn bắt nàng Tuyết Lâm, nhưng ngươi… lại dám thu lưu nàng.”
Ánh kiếm lóe lên, xuyên phá tuyết trắng.
Hạo Huyền chưa từng học qua võ kỹ, nhưng thân thể hắn tự nhiên dịch chuyển. Một bước lùi về sau, tránh được sát chiêu trong tích tắc.
Hắn nắm chặt thanh trúc giản trong tay.
Người kia nhướn mày:
“Không có tu vi, chỉ là phàm nhân… nhưng phản xạ lại quỷ dị như vậy? Hừm… vậy thì ngươi không thể sống tiếp.”
Gió tan thành xoáy tuyết. Kiếm ảnh đầy trời.
Ngay lúc ấy—mảnh ngọc vỡ trong tay Hạo Huyền đột nhiên phát sáng.
Một ánh sáng đỏ máu lan ra, tỏa thành một vòng tròn bán kính mười trượng, như có một lực lượng vô hình chặn lấy tất cả công kích.
Ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ co rút.
“Đây là gì… Thiên cấm?” – hắn lùi về phía sau, lòng thầm kinh sợ.
Hạo Huyền lúc này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu hắn, một đoạn hình ảnh chớp lên như sấm nổ. Một cánh tay đẫm máu ôm lấy hắn, một giọng nói trầm khàn hét lớn giữa thiên lôi:
“Con phải sống… nếu một ngày máu con rơi xuống mảnh ngọc này… phong ấn sẽ mở!”
Tay hắn run lên.
Trong khoảnh khắc, mảnh ngọc phát nổ, một luồng khí huyết kỳ dị từ thân thể hắn trào ra. Không hẳn là tu vi, mà là một huyết mạch chấn động, khiến cho tuyết rơi lặng đi trong ba hơi thở.
Kẻ áo đen chấn động nhìn hắn:
“Đây là… Huyết Mạch Đế Giới?”
Không kịp suy nghĩ, hắn xoay người bỏ chạy.
Hạo Huyền đứng lặng giữa tuyết, tay nắm mảnh ngọc đã vỡ vụn, ánh mắt như xuyên qua trời đất.
Hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ biết… từ giây phút này, vận mệnh hắn đã không còn thuộc về hắn nữa.
Sau khi mảnh ngọc trong tay Hạo Huyền phát nổ, cả không gian như rơi vào một trạng thái ngưng đọng. Những bông tuyết ngừng giữa không trung, gió không còn thổi, thậm chí đến hơi thở của hắn cũng trở nên chậm lại một nhịp.
Không ai biết luồng ánh sáng vừa rồi là gì, cũng không ai lý giải nổi tại sao một thiếu niên phàm nhân lại khiến kẻ truy sát Linh giới phải bỏ chạy trong sợ hãi.
Nhưng Hạo Huyền thì cảm nhận rất rõ—một thứ gì đó đã bị đánh thức trong cơ thể hắn.
Không phải tu vi. Cũng không phải ký ức.
Mà là... một thứ gì đó cổ xưa hơn cả hai thứ ấy....
Trở lại miếu cũ, Hạo Huyền đẩy cửa vào, ngồi xuống bên ánh lửa tàn. Trong lòng bàn tay hắn vẫn còn dính lại chút vụn ngọc và vết máu đỏ sậm.
Hắn nhìn chăm chăm vào tay mình.
Trái tim vẫn đập bình thường, nhưng từng nhịp đập lại kéo theo cảm giác như có thứ gì đó trong máu đang sôi lên. Một luồng nhiệt từ đan điền trào ra, lan khắp thân thể, len lỏi vào từng kinh mạch, từng tế bào.
Ánh lửa bỗng nhiên bùng lên mạnh mẽ, dường như phản ứng với khí tức đang dâng trào trong hắn.
Hạo Huyền nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Trong tâm trí hắn, giọng nói trầm khàn của một người đàn ông vọng lại—mơ hồ, như từ kiếp nào truyền đến:
"Một khi máu con chạm vào mảnh ngọc này, phong ấn sẽ mở. Nhưng nếu mở quá sớm… con sẽ gánh lấy tất cả."
Hắn không hiểu hết ý nghĩa. Nhưng từng lời, từng chữ như khắc sâu vào xương tủy.
“Cha...” – hắn lẩm bẩm, dù không biết vì sao mình lại gọi thế...
Tối đó, lần đầu tiên Hạo Huyền thấy một giấc mơ.
Trong mơ, hắn thấy một thế giới khác—cao vút, mênh mông, nơi có những cung điện lơ lửng giữa thiên không, những dãy tinh hà trôi chậm quanh các tòa thần miếu. Trên trời là chín vầng nhật nguyệt đồng thời chiếu sáng, dưới đất là biển linh khí chảy như sông lớn.
Một người đàn ông mặc long bào bạc đứng lặng giữa cung điện, ánh mắt như soi thấu cả thiên hạ. Bên cạnh là một nữ nhân áo tím, ôm trong lòng một đứa trẻ sơ sinh.
“Đó là con…”
Giọng nữ nhân đầy yêu thương, nhưng mang theo cả nghẹn ngào.
“Diệp Thanh Cơ… nàng đưa nó đi đi. Dù phải xé nát không gian, nàng cũng phải giữ được mạng nó.”
“Còn chàng thì sao?”
“Ta sẽ chặn hắn lại. Cho dù là... Cổ Thiên Tôn.”
Giấc mơ tan biến.
Hạo Huyền bừng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt hắn lần đầu hiện lên sự mơ hồ và chấn động.
Tên đó… là ai?
Cổ Thiên Tôn… là gì?
Và vì sao khi nghe tên ấy, trong lòng hắn lại nổi lên một nỗi thù hận mơ hồ, như ngọn lửa cháy lan từ tận xương cốt?...
Sáng hôm sau.
Hạo Huyền bước ra ngoài, tuyết vẫn dày nhưng trời đã trong hơn. Dưới ánh dương nhạt đầu đông, từng đốm sáng nhỏ phản chiếu từ lớp tuyết trắng tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến lạ thường.
Tuyết Lâm quay lại.
Nàng xuất hiện từ rừng sâu, áo choàng dính máu, kiếm rỉ sét bên hông nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Ngươi… không sao chứ?” – nàng hỏi, ánh mắt dừng ở tay hắn.
Hạo Huyền không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
“Có người trong tộc ta... đã chết. Ta cần quay về Linh giới để truy tìm chân tướng.” – nàng nói, rồi dừng lại, ánh mắt thoáng do dự.
“Ngươi… có muốn đi cùng ta không?”
Một câu hỏi không ngờ đến.
Hạo Huyền nhìn nàng, không nói gì. Nhưng trong lòng, lần đầu tiên, có thứ gì đó dao động.
Rời nhân giới?
Đến Linh giới?
Không phải là mơ ước. Mà là—có thứ gì đó bên kia đang gọi hắn. Một sợi dây vô hình, kéo hắn về một nơi chưa từng thấy, nhưng thân thuộc lạ lùng.
“Ta sẽ đi.” – hắn đáp.
Tuyết Lâm gật đầu, khẽ mỉm cười....
Ba ngày sau.
Hai người rời khỏi núi Vân Cốt, bước vào con đường đầy tuyết dẫn về phía Nam—nơi có một khe không gian bí ẩn, chỉ mở ra trong một khung giờ nhất định.
Họ không biết rằng, từ lúc mảnh ngọc vỡ ra, trên trời cao—một nơi không người nào trong Nhân giới có thể nhìn thấy, một tầng khí linh cổ xưa đã dao động.
Một tòa thiên bia lặng im suốt ngàn năm, bỗng nhiên sáng lên một chữ máu: “Huyền”.
Mà tại Linh giới, một lão giả đang ngồi thiền bên bờ linh hải, mở bừng hai mắt, toàn thân run rẩy.
“Chẳng lẽ… hắn vẫn còn sống?”