chương: 3 Người Cũ Của Nữ Đế

Ba ngày sau khi rời núi Vân Cốt, tuyết vẫn chưa tan. Hạo Huyền và Tuyết Lâm đi dọc theo sườn núi kéo dài đến tận vùng biên viễn phía Nam của Nhân giới. Nơi ấy, theo lời nàng nói, tồn tại một khe nứt không gian – vết nứt yếu ớt giữa hai giới, chỉ có thể mở ra trong khoảnh khắc trời đất giao hòa giữa mùa đông và xuân.

Hành trình không dài, nhưng lại trắc trở.

Con đường xuyên qua một vùng đất hoang vu gọi là Hư Phong Cốc – nơi mà những tu sĩ bình thường chẳng dám bước vào, bởi nơi đây từng là chiến trường cổ, lưu lại vô số tà khí và tàn hồn chưa siêu độ.

Tuyết Lâm từng dặn hắn:

“Đừng để linh hồn mình dao động trong cốc này. Nếu để một niệm run rẩy, sẽ có thứ gì đó gặm nhấm ý chí của ngươi.”

Hạo Huyền gật đầu.

Hắn chưa từng học đạo, chưa có tu vi, nhưng từ ngày huyết mạch hắn bị đánh thức, thể chất đã âm thầm biến đổi. Dù chưa thể vận khí như người tu luyện, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những sát ý tràn ngập trong cốc sâu....

Giữa cốc, sương mù dày đặc như tấm màn che giấu cả thế giới. Họ di chuyển cẩn trọng, mỗi bước chân đều như chạm vào ranh giới sinh tử.

Tuyết Lâm cầm kiếm đi trước, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía sau. Dù không nói, nhưng nàng biết: thiếu niên đi sau nàng, người từng sống như một phàm nhân, đang từng bước đặt chân vào một thế giới đen tối hơn bất cứ điều gì hắn từng biết.

“Ngươi sợ không?” – nàng hỏi khi dừng lại giữa rừng mù.

Hạo Huyền nhìn quanh, đáp:

“Không. Chỉ là thấy quen.”

“Quen?”

“Ừ. Như từng đến nơi này trong giấc mơ.”

Tuyết Lâm trầm mặc.

Nàng cảm nhận được. Kể từ khi huyết mạch hắn chấn động, khí tức của hắn đã không còn là của một phàm nhân. Có điều gì đó... cổ xưa hơn, sâu hơn, đang dần thức tỉnh trong máu hắn.

Và điều đó khiến nàng... hơi sợ....

Giữa trung tâm Hư Phong Cốc có một gò đất cao gọi là Trạm Không Thai. Tương truyền rằng, nơi đây từng là nơi một vị tiên cổ tử trận. Linh khí nơi ấy nghịch chuyển, không gian trở nên mong manh, để lại một khe nứt không gian bị phong ấn bởi Thiên đạo.

Trạm Không Thai hiện ra trong màn sương, một gò đất cao có những phiến đá lớn khắc đầy phù văn cổ ngữ. Ở chính giữa, là một vết nứt như dao cắt, kéo dài từ mặt đất lên đến tận giữa không trung.

Tuyết Lâm thở nhẹ:

“Chúng ta đến rồi.”

Nàng lấy từ túi áo ra một tấm phù màu lam bạc, dán vào phiến đá trước khe nứt, rồi niệm chú ngữ bằng thứ tiếng cổ xưa mà ngay cả Hạo Huyền cũng cảm thấy đầu ong ong.

Trong khoảnh khắc đó, trời đất lặng im.

Một tiếng "vù" vang lên trong hư vô. Khe nứt bắt đầu mở ra, hiện lên một vầng sáng xanh lục như lửa, cuộn xoáy, như một mắt bão nối liền hai tầng không gian.

Tuyết Lâm quay sang:

“Ngươi chắc chắn muốn đi?”

Hạo Huyền nhìn nàng, rồi gật đầu.

Nàng không nói gì thêm.

Cả hai liền bước vào khe nứt....

Khoảnh khắc xuyên qua không gian, Hạo Huyền cảm giác toàn thân như bị lột sạch, không còn da thịt, không còn trọng lượng, chỉ còn ý niệm trôi nổi giữa một biển sáng.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy vô số mảnh vỡ của ký ức lướt qua mắt—không phải của hắn, mà là của vô số sinh linh đã chết giữa hai giới.

Một ngọn núi sụp đổ.

Một người ôm con tử trận giữa chiến trường.

Một kẻ ngồi giữa biển máu cười to điên loạn.

Một nữ nhân tóc bạc quay đầu giữa biển linh khí, nước mắt hóa thành mưa…

Toàn bộ ký ức tan biến khi ánh sáng xanh vụt tắt.

Hắn cùng Tuyết Lâm ngã nhào xuống một bãi cỏ xanh rì.

Không còn tuyết. Không còn lạnh giá. Trời trong xanh, chim hót vang vọng giữa cánh rừng.

Tuyết Lâm ho nhẹ, chỉnh lại áo.

“Đây là ngoại vi Linh giới. Từ đây đến nơi an toàn nhất, ta sẽ đưa ngươi đến gặp một người.”

“Là ai?” – Hạo Huyền hỏi.

Tuyết Lâm nhìn hắn:

“Một người từng cứu mạng ta năm xưa... nàng sống ẩn cư tại biên cảnh Linh giới, nhưng ta tin—nàng có thể nhìn thấu được những điều mà cả ta lẫn ngươi còn chưa thấy rõ.”...

Xa xa, trong rừng linh thụ, một bóng người đã đứng chờ từ lâu.

Là một nữ nhân áo tím, ánh mắt sắc như dao, tóc bạc buộc cao, lưng đeo trường kiếm.

Thấy Tuyết Lâm dẫn Hạo Huyền đến, nàng gật đầu:

“Ngươi đến đúng giờ. Đứa trẻ… cũng đã lớn.”

Tuyết Lâm thì thầm:

“Hắn vẫn chưa biết gì cả.”

Nữ nhân kia không đáp, chỉ nhìn Hạo Huyền thật lâu.

Trong mắt nàng, từng tầng sóng cảm xúc gợn lên: bất ngờ, bi thương, và cả… tôn kính.

Không khí trong rừng linh thụ tĩnh lặng đến lạ kỳ. Từng phiến lá lay động trong làn gió nhẹ như đang thì thầm một khúc cổ ca đã bị lãng quên từ vạn năm trước.

Nữ nhân áo tím đứng trước mặt Hạo Huyền và Tuyết Lâm, ánh mắt như lưỡi kiếm soi thấu linh hồn. Mái tóc bạc của nàng không khiến nàng già đi, trái lại, khiến người ta cảm thấy một vẻ uy nghi lạnh lùng vượt khỏi thường nhân.

“Ngươi mang hắn đến đây... thật sự đã đến lúc rồi.” – Giọng nàng nhẹ nhưng mang theo khí tức vô hình khiến cả không gian chấn động khẽ.

Tuyết Lâm khẽ gật đầu, tránh né ánh nhìn:

“Ta chỉ làm điều cần làm. Còn lại, giao cho tiền bối.”

Nữ nhân ánh mắt đảo qua Hạo Huyền, đôi mắt hơi co lại khi nhìn kỹ khuôn diện hắn. Nhưng nàng không nói điều gì, chỉ lặng lẽ quay lưng:

“Đi theo ta.”

Hạo Huyền nhìn Tuyết Lâm một chút, nàng mỉm cười nhè nhẹ, gật đầu trấn an. Rồi hắn bước theo nữ nhân kia vào sâu trong rừng....

Dưới tán linh thụ ngàn tuổi, có một ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ xanh khảm đá linh thiết. Không có trận pháp phòng hộ phức tạp, không có khí tức cường đại tỏa ra, nhưng lại khiến người khác có cảm giác không thể xâm phạm.

Nữ nhân rót trà, rót một chén cho Hạo Huyền, một cho chính mình, rồi ngồi xuống:

“Ngươi tên là gì?”

“Hạo Huyền.”

“Chữ Huyền này... ai đặt?”

Hạo Huyền trầm mặc giây lát, rồi đáp:

“Không ai đặt. Đó là mảnh ngọc duy nhất bên cạnh ta khi tỉnh dậy năm ấy, có khắc một chữ Huyền.”

Ánh mắt nữ nhân thoáng run nhẹ. Nàng đưa chén trà lên nhấp, khẽ nhắm mắt.

“Ngươi từng cảm thấy linh hồn mình nặng nề chưa?”

Hạo Huyền gật đầu.

“Có. Những lúc nhắm mắt... ta thường thấy máu, thấy lửa, thấy một nữ nhân lao vào biển đỏ, tay ôm lấy một thân thể nhỏ bé.”

Nữ nhân mở mắt, giọng trầm xuống:

“Vậy thì, ngươi hãy nhớ. Dù là ai, dù là nơi nào, chỉ cần một tia ý niệm giữ ngươi lại bên ánh sáng... thì đừng để bản thân bị nuốt vào bóng tối.”

Hạo Huyền nhìn nàng, không hiểu tại sao những lời ấy lại khiến tim hắn đập nhanh hơn.

“Tiền bối là ai?” – hắn hỏi khẽ.

Nữ nhân nhìn hắn một lúc lâu, rồi đáp:

“Ta... từng là kiếm hộ của một người. Một nữ nhân mà ánh mắt có thể khiến cả thiên địa phải cúi đầu. Nhưng người ấy, đã không còn.”

Hạo Huyền lặng im. Trong hắn, như có tiếng mưa rơi vọng lại từ một kiếp nào xa xăm....

Tối đó, khi ánh trăng chiếu rọi giữa rừng, Tuyết Lâm trở lại. Cả ba ngồi bên bếp lửa.

Nữ nhân kia không nói nhiều, chỉ thi thoảng liếc nhìn Hạo Huyền. Sau cùng, nàng lên tiếng:

“Thể chất của hắn rất đặc biệt. Tuy còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhưng nội thể đã bắt đầu hình thành tự huyết mạch chân nguyên.”

Tuyết Lâm nghiêng đầu:

“Có nguy hiểm không?”

“Không. Nhưng nếu để linh khí bên ngoài kích thích quá sớm, sẽ bị phản phệ.”

Hạo Huyền ngước mắt:

“Vậy ta nên làm gì?”

Nữ nhân khẽ đáp:

“Học cách lặng im. Cảm nhận máu mình chảy, cảm nhận tiếng động trong huyết quản. Khi ngươi nghe được giọng nói trong chính máu mình… ngươi sẽ biết cần làm gì."...

Đêm xuống. Tuyết Lâm ngủ ở nhà tranh nhỏ bên cạnh. Hạo Huyền ngồi bên ngoài, dưới gốc linh thụ cổ. Gió đêm thổi lạnh, nhưng trong lòng hắn lại bừng cháy.

Giấc mơ lần nữa tìm đến.

Một chiến trường vỡ vụn. Một thân ảnh cao lớn, toàn thân đẫm máu, hét lên giữa trùng vây. Một người phụ nữ tóc dài tung bay, ánh mắt đau thương tuyệt vọng, ôm lấy một đứa trẻ...

Là hắn.

Là cha hắn.

Là mẹ hắn.

Trong mộng, hắn gào lên, muốn níu lấy hai bóng hình ấy. Nhưng tất cả chỉ là hư ảo....

Hạo Huyền tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm. Nữ nhân áo tím đang đứng dưới trăng, quay lưng về phía hắn.

“Ngươi nhớ rồi sao?” – nàng hỏi nhẹ, không quay đầu.

Hạo Huyền nắm chặt mảnh ngọc trong tay:

“Không. Nhưng ta đã thấy.”

Nàng gật đầu:

“Thấy... đã là bắt đầu.”....

Đêm buông xuống, ánh trăng mờ nhạt rọi qua rừng trúc hoang vu, gió thổi nhẹ nhàng mang theo tiếng xào xạc của lá cây như lời thì thầm thở than của đất trời. Trong góc rừng sâu, một căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm yên tĩnh, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Bên trong, Lý Hạo Huyền đang ngồi xếp bằng, khí tức quanh thân nhẹ nhàng vận chuyển như nhịp đập ổn định của một trái tim đang lớn dần.

Ánh mắt hắn vẫn trầm tĩnh như hồ nước không gợn sóng, thế nhưng sâu bên trong là một vực sâu không đáy của những ký ức, những suy nghĩ không bao giờ được phép bộc lộ. Hắn mới chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, vậy mà ánh nhìn đã mang theo sự cứng cỏi của kẻ từng sống qua mười kiếp.

Từ ngày được sư phụ nhận nuôi và đưa về nơi này, Hạo Huyền chưa từng nói nhiều, cũng không bao giờ cười. Hắn không có bạn bè, không có trò chơi tuổi thơ, không có tiếng gọi mẹ cha, tất cả ký ức về cha mẹ hắn chỉ là một giấc mơ vỡ vụn—và một mảnh ngọc đẫm máu được giữ bên cạnh trái tim.

Sư phụ hắn – một vị lão giả áo tím không tên, chẳng mấy khi xuất hiện, chỉ để lại cho hắn một câu:

"Ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần biết, nơi này là để ngươi sống. Còn việc tu luyện, là con đường ngươi phải bước một mình."

Kể từ đó, mỗi ngày của Hạo Huyền đều là tu luyện, săn bắn, quan sát thiên nhiên, nghiền ngẫm linh khí mỏng manh trong trời đất và cảm nhận những cơn gió lạnh lẽo xuyên qua xương thịt. Hắn sống như một người vô hình giữa thiên địa, không ai hay biết, không ai quan tâm.

Hôm nay, trời trở gió, những con thú đột nhiên trở nên bất an. Hạo Huyền ngước mắt lên bầu trời, ánh trăng đột ngột bị một đám mây đen che khuất, kèm theo một tiếng nổ vang vọng từ xa. Đất dưới chân hắn khẽ rung lên.

"Động đất? Không, là khí tức..."

Hắn đứng bật dậy. Trong khoảnh khắc, toàn bộ rừng trúc phía nam sáng rực lên như bị thiêu đốt bởi một nguồn năng lượng lạ. Hắn lao tới không chút do dự. Đôi chân nhỏ bé của hắn như cắt xuyên qua gió, lướt đi trong bóng đêm.

Tại trung tâm vụ chấn động, một cô gái áo trắng đang bị ba tên ma tu truy sát. Một trong ba tên vung tay, pháp khí phóng ra hóa thành xiềng xích linh hồn muốn trói buộc nàng lại.

Hạo Huyền không nghĩ nhiều. Khi ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt của thiếu nữ đang quỳ gối giữa vũng máu, đôi mắt ấy—giống như một mảnh trăng gãy—khiến tim hắn run lên lần đầu tiên.

Hắn không nói, cũng không gầm lên. Chỉ đơn giản rút thanh đoản kiếm do sư phụ rèn cho hắn. Một tia khí tức sắc bén như chém nát sương mù.

Ba kẻ ma tu đều là Luyện Thể hậu kỳ. Còn hắn... chỉ mới Thông Mạch trung kỳ. Nhưng khi hắn lao tới, không có sự do dự nào. Không một kẻ nào kịp phản ứng.

Kiếm chém ra một vòng cung.

Một đầu rơi xuống.

Một tiếng hét tắt lịm trong cổ họng.

Tên cuối cùng quay người bỏ chạy, nhưng một viên đá nhỏ từ tay Hạo Huyền bắn tới, đập trúng đầu gối hắn, khiến hắn khuỵu xuống. Thanh kiếm tiếp tục vẽ nên định mệnh.

Im lặng trở lại.

Thiếu nữ nhìn hắn, ánh mắt không chứa sự kinh ngạc, chỉ là một nỗi bi ai sâu thẳm. Máu vẫn tuôn từ vết thương trên vai nàng.

"Ngươi tên gì?"

Hạo Huyền không đáp. Chỉ quay lưng bước đi.

"Tại sao lại cứu ta?"

Giọng nàng nhẹ như gió, nhưng lại đâm xuyên vào lòng hắn.

Hắn dừng bước. Một lát sau, vẫn không quay đầu lại, chỉ để lại một câu:

"Vì ánh mắt của ngươi... giống một người trong mộng."

Khi hắn quay trở lại căn nhà gỗ, tay áo đã nhuốm máu, mắt vẫn vô thần. Nhưng trong lòng hắn, lần đầu tiên, một cảm xúc rất lạ xuất hiện. Không phải giận dữ. Không phải sợ hãi. Mà là... nhức nhối.

Đêm nay, trăng lại lên. Nhưng lần đầu tiên trong mười hai năm, Hạo Huyền nhận ra: tuổi thơ của hắn… chưa bao giờ bắt đầu