chương 4

Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi nhẹ qua kẽ lá linh thụ, hắt lên vạt áo trắng của Hạo Huyền đang ngồi dưới gốc cây cổ. Hắn vẫn giữ tư thế xếp bằng, ánh mắt khép hờ như ngủ mà không phải ngủ. Trong đầu hắn, những giấc mơ đêm qua như dư ảnh còn vang vọng, ám ảnh nhưng không khiến hắn run sợ. Ngược lại, có điều gì đó trong hắn... đã thay đổi.

Nữ nhân tóc bạc – người được Tuyết Lâm gọi là tiền bối – lặng lẽ đứng ở bậc thềm, ánh mắt không rời khỏi thiếu niên kia. Mặt trời đã lên cao, nhưng khí tức quanh Hạo Huyền vẫn không dao động, tĩnh lặng đến mức khiến cỏ cây xung quanh cũng dường như lặng im theo.

"Tỉnh rồi thì vào đi."

Nàng không quát, nhưng lời nói lại vang vọng trong đầu Hạo Huyền như chuông cổ gõ nhẹ.

Hắn mở mắt, đứng dậy chậm rãi bước vào căn nhà. Tuyết Lâm đã chờ sẵn bên bàn đá. Trên bàn là một chồng sách cũ, một bình linh dịch màu xanh nhạt và một cuộn phù văn.

"Hôm nay, ta sẽ để hắn tiếp xúc với linh khí lần đầu."

Nữ nhân tóc bạc gật đầu, rồi nhìn thẳng vào Hạo Huyền:

"Ngươi vẫn chưa chính thức nhập môn tu luyện. Nhưng từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách dẫn khí nhập thể. Dẫn Khí Cảnh không phải là ngưỡng cao, nhưng nếu nền móng không vững, sau này tu đạo chỉ là mộng tưởng."

Tuyết Lâm đứng dậy, lấy ra một khối đá linh nguyên, đưa cho Hạo Huyền:

"Đặt tay lên. Đừng cưỡng cầu. Cảm nhận linh khí vận chuyển theo hô hấp của ngươi."

Hạo Huyền gật đầu, ngồi xuống, đặt tay lên khối đá.

Trong thoáng chốc, cả gian phòng chìm vào yên tĩnh. Gió ngừng thổi. Không gian như bị hút vào một trung tâm vô hình.

Từ lòng bàn tay Hạo Huyền, một tia sáng mỏng như sợi tơ lan ra, kết nối với khối đá linh nguyên. Đột nhiên, một luồng khí ấm áp như nước suối đầu xuân chảy ngược vào kinh mạch hắn.

Ầm!

Toàn thân hắn chấn động.

Một vòng xoáy khí nhỏ hiện ra quanh lưng hắn. Linh khí từ đất trời tụ về, bị kéo vào như bị một cơn gió hút.

"Dẫn khí nhập thể thành công... nhanh như vậy sao?" – nữ nhân áo tím thì thầm.

Tuyết Lâm cũng giật mình. Nàng vốn cho rằng phải mất ít nhất vài ngày mới thành công bước đầu. Nhưng Hạo Huyền... tựa như linh khí trong trời đất đã quen thuộc với hắn từ lâu.

Mồ hôi túa ra trên trán Hạo Huyền, nhưng ánh mắt không rời khối đá. Linh khí bắt đầu luân chuyển trong cơ thể hắn như sông ngòi chảy qua đồng bằng khô cạn lâu năm. Có điểm tắc nghẽn, có nơi vỡ bung, nhưng không bị gián đoạn.

Khoảnh khắc ấy, một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên trong tâm trí hắn:

"Con đường ngươi chọn, không có đường lui."

Hạo Huyền mở bừng mắt. Mạch khí dừng lại, nhưng không tan biến. Một tia khí tức nhẹ như khói vẫn quanh quẩn quanh đỉnh đầu hắn, chưa chịu rời đi.

"Ngừng lại tại đây." – nữ nhân áo tím lên tiếng, tiến lại gần.

Bà đưa tay điểm vào giữa trán hắn, một luồng khí lành lan tỏa khắp cơ thể hắn, làm dịu mọi xung động còn sót lại.

"Ngươi vừa chạm đến Dẫn Khí sơ kỳ. Nhưng linh khí trong cơ thể chưa ổn định, cần nghỉ ngơi một đêm. Đừng nóng vội."

Hạo Huyền gật đầu, tay vẫn nắm chặt lấy mảnh ngọc trong áo. Trong lòng hắn, linh khí không chỉ là sức mạnh. Mà còn là chìa khóa mở ra những ký ức mà hắn chưa từng chạm tới.

Tối hôm đó, dưới ánh trăng bạc, Hạo Huyền ngồi một mình trước hiên nhà. Tuyết Lâm từ xa bước đến, tay cầm một chén canh nóng.

"Ngươi không đói sao?"

Hắn lắc đầu.

"Lần đầu cảm nhận được linh khí... cảm giác như đang sống lần đầu."

Tuyết Lâm ngồi xuống bên cạnh:

"Ngươi đã khác rồi. Nhưng cũng đừng quên, dù là tu sĩ hay phàm nhân, đều phải giữ lại một phần con người trong lòng. Nếu không... ngươi sẽ lạc lối."

Hạo Huyền hỏi:

"Còn nàng? Nàng từng lạc chưa?"

Tuyết Lâm khựng lại. Một tia buồn thoáng qua đôi mắt. Nhưng nàng không trả lời. Chỉ đưa chén canh cho hắn:

"Uống đi. Còn nhiều con đường đang chờ. Mai ta sẽ đưa ngươi đến gặp người của Tiêu Dao Tông. Họ đang chiêu mộ đệ tử mới. Nếu ngươi muốn thật sự bước vào thế giới tu đạo... đó là cánh cửa đầu tiên."

Đêm khuya.

Trong rừng, tiếng dã thú vọng về từ phương xa. Nhưng bên trong ngôi nhà nhỏ, ánh đèn leo lét vẫn cháy.

Và trong mắt thiếu niên ngồi bên hiên nhà, một tia sáng đầu tiên đã hiện lên.

Một con đường... vừa bắt đầu.

Tiếng gió lùa qua rừng trúc, mang theo mùi máu nhàn nhạt. Trên mái nhà lợp cỏ khô, từng cánh lá rụng xuống như tàn tro. Hạo Huyền ngồi dựa lưng vào vách gỗ cũ, ánh trăng hắt nghiêng qua song cửa, nhuộm lên vai hắn một tầng sáng u tối.

Mảnh ngọc bên ngực khẽ nóng lên.

Tựa như có ai đó, từ nơi rất xa, đang khẽ gọi.

Hắn cúi đầu, tay đặt lên mảnh ngọc. Trong khoảnh khắc, máu trong người như vỡ tung ra một tiếng trầm uất không thành lời. Không phải linh khí, cũng không phải sát khí… mà là một loại… ký ức chưa trọn.

Không gian im lặng như bị niêm phong.

Ánh mắt hắn, vẫn không có sóng gợn.

Nhưng sâu bên trong, từng tầng tầng cảm giác đang cuộn trào.

Không phải ai cũng hiểu: im lặng… không phải là trốn tránh. Mà là kìm nén.

Không phải ai cũng thấy: ánh trăng đêm nay, lạnh như thế, chính là lần đầu tiên hắn nhận ra… có một điều gì đó trong tim mình đang rạn vỡ.

Không phải vì kẻ thù. Cũng chẳng vì máu tanh.

Mà là... cái bóng mờ ảo của một ký ức nào đó —từ một kiếp rất xa, chưa từng đặt tên.

Sáng hôm sau.

Ánh dương chưa kịp chiếu rọi, Hạo Huyền đã đứng trước sân. Vẫn là bộ áo xám bạc cũ kỹ, vẫn là mái tóc rối không chải, ánh mắt thản nhiên như gió thoảng.

Nhưng khí tức quanh thân hắn đã khác.

Nữ nhân áo tím đứng xa xa, ánh mắt sắc lặng như gươm. Bà bước đến, im lặng một hồi, rồi hỏi:

“Ngươi đã giết?”

Hạo Huyền gật đầu.

“Không hối hận?”

“Không.” – Giọng hắn khẽ như gió xuân, mà cứng như đá.

“Vì sao?”

Một lát, hắn đáp:

“Vì bọn chúng... không được phép tồn tại.”

Nữ nhân mím môi. Một tia sát ý chợt lóe rồi tan. Bà hiểu: đứa trẻ này... đã thực sự bước một chân vào con đường chẳng thể quay đầu.

Bà quay đi, chỉ để lại một câu:

“Ngươi có thể không nhớ... nhưng máu trong ngươi sẽ luôn nhớ.”

Hôm đó, cả ngày trời đổ mưa.

Tuyết Lâm trở lại, ướt đẫm. Tóc nàng rối, áo dính vài vết máu. Thấy Hạo Huyền đứng dưới mái hiên nhìn mưa, nàng nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi ổn không?”

Hắn không đáp. Chỉ hỏi lại:

“Nếu ta không giết, thì sao?”

“Ngươi sẽ chết.”

“Vậy nếu ta chết... thì có ai tiếc không?”

Tuyết Lâm im lặng. Một hồi lâu, nàng chỉ nhẹ giọng:

“Có.”

Chỉ một chữ. Nhẹ. Nhưng đủ khiến hắn ngẩng đầu nhìn.

Lần đầu tiên trong đời, ánh mắt hắn dao động.

Đêm lại buông.

Hạo Huyền ngồi xếp bằng trong phòng. Trên đầu ngón tay hắn, một luồng khí mỏng như tơ lặng lẽ vận chuyển.

Dẫn Khí cảnh – tầng một. Không phải đại kỳ tích. Nhưng với một người chưa từng được chỉ dạy đúng nghĩa, lại là bước đầu nghịch thiên.

Thân thể hắn run nhẹ. Nhưng trong lòng… vững như núi.

Khí tức quanh hắn bắt đầu tụ lại.

Một dòng linh khí mỏng như sương từ đất trời thẩm thấu qua da thịt hắn, len vào mạch máu.

Đột nhiên, một tiếng “ầm” nhẹ vang lên trong đầu.

Giống như một cánh cửa đã lâu không mở bị đẩy bật ra.

Hạo Huyền mở mắt.

Trong mắt hắn… một tia sáng xanh hiện lên rồi vụt tắt.

Không một ai biết: giây phút đó, khí tức của một đại đạo đã âm thầm len vào mảnh đất này. Không cuồng nộ. Không rầm rộ. Chỉ như một giọt sương rơi vào lòng đất khô cằn—và đánh thức một thứ gì đó còn ngủ quên dưới chân trời.

Ngoài hiên, gió ngừng. Trời đã tạnh.

Tuyết Lâm đứng trên mái nhà, nhìn xuống ánh đèn vàng hắt ra từ phòng hắn.

Nàng không biết vì sao mình lại ở đây. Vì sao nàng lại muốn… bảo vệ hắn.

Chỉ biết rằng, trong lòng nàng, từ giây phút hắn quay lưng bỏ đi sau câu trả lời kia... một cái gì đó đã không còn như trước nữa.

Một cảm giác… không thể đặt tên....

Rừng linh thụ vẫn lặng lẽ như cũ. Nhưng trong sự lặng lẽ ấy, có điều gì đó đã đổi thay.

Buổi sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng sau núi đá xa, ánh sáng đầu tiên chiếu xuyên qua vòm lá xanh biếc. Trên phiến đá trước sân, Hạo Huyền đã ngồi đó từ bao giờ, đôi mắt khép hờ, mạch khí lưu chuyển theo tiết tấu của thiên địa.

Hắn không nói. Nhưng linh khí đã bắt đầu tụ quanh người.

Không phải ép buộc. Không phải cầu khẩn. Mà là thuận theo.

Tựa như... đất trời chính là mạch mệnh của hắn.

Nữ nhân áo tím bước ra, chắp tay sau lưng. Bà không nói gì, chỉ nhìn hắn rất lâu, ánh mắt dần có chút thay đổi. Không còn chỉ là quan sát. Mà là... cẩn trọng.

“Tốc độ ngưng khí... vượt xa phàm mạch.” – bà thầm nghĩ.

Cái tên này, không thể là người bình thường.

Bên trong ngôi nhà gỗ, Tuyết Lâm trải lại chăn đệm. Tay nàng khẽ run. Đêm qua nàng không ngủ.

Câu nói của hắn vẫn quanh quẩn trong đầu:

“Nếu ta chết... có ai tiếc không?”

Nàng không đáp lúc đó. Nhưng nàng biết, trái tim nàng, đã trả lời rất rõ ràng.

Nàng từng nghĩ mình là kẻ ngoài cuộc. Là người lặng lẽ quan sát, đưa hắn đến nơi cần đến, rồi rút lui như chưa từng tồn tại. Nhưng càng ở gần, càng chứng kiến từng bước hắn đi qua, nàng càng không thể giả vờ vô tâm.

Nữ nhân kia từng nói với nàng một câu:

“Nếu ngươi còn do dự, thì tốt nhất đừng ở cạnh hắn. Bởi vì tâm hắn, không chịu nổi một lần phản bội nữa đâu.”

Và nàng hiểu, từ lúc nào đó, Hạo Huyền đã không còn là đứa trẻ cần nàng bảo vệ nữa. Mà là... một vết thương sâu đang cựa quậy trong trái tim nàng.

Giữa trưa, Hạo Huyền mở mắt.

Không một âm thanh nào vọng lại từ thế giới bên ngoài. Trong lòng hắn, có một nhịp đập rất kỳ lạ.

Không phải nhịp tim.

Mà là... đạo mạch.

Một dòng khí từ đan điền chậm rãi di chuyển lên ngực, men theo kinh mạch cổ, rồi lan ra tứ chi.

Hắn cảm nhận rõ: mỗi mạch máu đều đang đổi màu, từ đỏ sẫm sang ánh lam nhạt. Không phải tử vong. Mà là... thanh tẩy.

Giây phút đó, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh.

Một vầng nhật nguyệt quay chậm, giữa hư không tối đen không biên giới.

Rồi... có một giọng nói rất nhẹ vang lên trong máu:

“Ngươi muốn sống… hay muốn tồn tại?”

Hạo Huyền siết tay.

Hắn không đáp.

Bởi vì đối với hắn, hai từ ấy… từ lâu đã là một.

Buổi tối. Cả ba người ngồi quanh đống lửa trong rừng.

Nữ nhân áo tím rót trà, đưa cho Hạo Huyền:

“Ngươi đã vượt qua bước đầu. Cũng là lúc nên học cách điều tức chính khí và tu bổ linh hồn.”

Hạo Huyền nhận lấy. Uống xong, hỏi:

“Ta cần học pháp quyết sao?”

Bà lắc đầu:

“Không. Thứ ngươi cần, không phải pháp. Mà là thể chất của chính ngươi.”

Tuyết Lâm nghiêng đầu:

“Thể chất gì?”

Nữ nhân thở dài, giọng trầm xuống:

“Ngươi từng nghe đến ‘Huyền Nguyên Huyết’ chưa?”

Tuyết Lâm giật mình. Mắt nàng mở lớn:

“Không thể nào… đó chỉ là truyền thuyết.”

“Ta cũng từng nghĩ vậy. Cho đến hôm nay.” – nữ nhân nhìn thẳng vào Hạo Huyền.

“Thứ đang thức tỉnh trong máu hắn, chính là loại thể chất đã thất truyền mười vạn năm trước. Huyền Nguyên Huyết... là thứ từng khiến Thiên Giới băng hoại, Thánh Nhân nội chiến, Thần Minh thoái vị.”

Không khí trầm mặc.

Tuyết Lâm thì thào:

“Vậy… hắn... có thể bị toàn giới truy sát?”

“Không phải ‘có thể’. Mà là... sẽ.”

Một lát sau, nữ nhân chậm rãi nói tiếp:

“Chúng ta còn một tháng ở đây. Sau đó, ta sẽ đưa hắn đến một nơi. Gọi là ‘Tịnh Huyết Đài’. Nơi duy nhất có thể kích phát hoàn toàn tiềm lực Huyền Nguyên Thể.”

Tuyết Lâm cắn môi:

“Không được. Quá nguy hiểm.”

“Cũng quá cần thiết.” – bà quay sang nhìn Hạo Huyền – “Nếu không… máu hắn sẽ tự phản phệ. Và hắn… sẽ tự thiêu chính mình mà chết.”

Hạo Huyền cúi đầu. Bàn tay siết lại.

“Ta không sợ chết.”

“Ta biết.” – nữ nhân đáp – “Nhưng ngươi không được phép chết… khi còn chưa đủ mạnh để giết lại kẻ đã khiến cha mẹ ngươi bỏ mạng.”

Câu nói rơi xuống như lưỡi dao.

Tuyết Lâm ngẩng phắt đầu:

“Bà…”

“Ta biết hết.” – ánh mắt bà đau đáu – “Ta từng chứng kiến.”

Ánh lửa bập bùng soi lên gương mặt Hạo Huyền. Hắn không nói. Nhưng ánh mắt hắn đã không còn là ánh mắt của một thiếu niên nữa.

Đêm khuya. Hắn rời nhà.

Dưới gốc linh thụ cổ, hắn ngồi thiền. Gió rít từng cơn. Lá rơi từng phiến.

Trên vai hắn, một giọt sương lạnh rơi xuống. Nhưng hắn không hề động.

Trong lòng hắn, một ngọn lửa bùng lên âm thầm. Không phải hận. Không phải tức giận.

Mà là... một lời thề chưa thành tiếng.

Từ nay trở đi…

Máu sẽ là lời nguyện.

Đạo sẽ là thanh kiếm.

Hắn… sẽ là cơn ác mộng mà kẻ thù không dám nhớ đến.