Tôi rời khỏi lâu đài Fluretai, đi hai ngày liền dọc theo con đường mòn về phía Tây. Theo bản đồ mà ngài Kairo đưa, nơi tôi đứng lẽ ra phải thấy rừng rậm và dãy núi, nhưng trước mắt chỉ là cát bụi mênh mông trải dài vô tận.
Mang theo nghi ngờ, tôi tiến sâu vào vùng đất trống, nhưng cảnh quan không hề thay đổi — chỉ toàn là cát và gió. Một lúc sau, những cơn gió bất thường thổi lên, dữ dội và xoáy mạnh quanh tôi. Cảm giác có gì đó không ổn, tôi lập tức sử dụng cảm quan ma thuật để dò xét. Có ai đó đang thi triển phép thuật rất gần đây.
Tôi nhanh chóng xác định được vị trí: một người đàn ông cao lớn, thân hình được giấu kín trong lớp áo khoác dày. Từ khoảng cách xa, ông ta bất ngờ triệu hồi những cột băng, phóng thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng lao qua các luồng gió xoáy để né tránh. Dù thoát được những mũi băng, nhưng những cơn gió mang theo cát cắt vào da tôi đau buốt.
Tôi rút con dao giấu trong người, vào tư thế chiến đấu. Người đàn ông tiếp tục triệu hồi những cơn lốc, tạo thành một vòng vây xoáy chặt lấy tôi. Không có kẽ hở để thoát ra. Khi lốc xoáy sắp chạm tới, hạt giống trong áo tôi bất ngờ bay ra, tỏa ánh sáng rực rỡ, liên tục hút lấy ma lực quanh tôi. Những luồng xoáy tan biến ngay tức khắc.
Người đàn ông tỏ vẻ bất ngờ, tôi nhân lúc siết chặt con dao, lao thẳng đến. Nhưng nhanh chóng, ông ta đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở lại lạnh tanh. Ông dựng lên hàng loạt những mũi gai bằng đá từ lòng đất, ép về hướng tôi dồn dập. Tôi vừa tránh né vừa nhanh chóng phân tích tình hình — phép thuật này không xuất phát từ bản thân ông ta, mà đang dẫn truyền từ một nơi khác. Nhìn kỹ, tôi nhận thấy dòng trí lực đang tuôn chảy từ cây trượng xuống đất.
Những đợt tấn công liên tục ập đến. Tôi nhớ lại hạt giống luôn phản ứng trước những ma thuật và phép thuật có tính công kích vào tôi. Đánh liều, tôi ném hạt giống về phía ông ta. Tôi đã cược đúng. Hạt giống lập tức phát sáng, hút toàn bộ trí lực mà ông truyền ra. Luồng sáng ấy bay ngược về phía tôi, và khi nó chạm vào da tôi, một dòng năng lượng lạ truyền khắp người. Tận dụng sự chú ý của ông ta đang tập trung vào hạt giống. Tôi phóng thích toàn lực lao về phía lão.
Tôi phóng con dao đầu tiên nhắm vào mặt đối phương, rồi rút con dao thứ hai, hướng thẳng vào cổ ông ta. Ông ta hét lớn:
“Ngươi đừng mơ!” — hai tay chắp lại, một lớp lá chắn bằng cát trồi lên chắn trước mặt.
Lưỡi dao thứ nhất bị chặn lại, văng ra nơi khác. Con dao còn lại găm vào lớp cát dày nhưng không đáng kể. Tôi nghiến răng dồn lực, từng chút một đẩy xuyên qua. Ông ta cười lạnh:
“Ngu xuẩn.”
Ngay khi lưỡi dao xuyên trọn qua lá chắn, tay trái giữ dao đâm thẳng, rút tay phải lại để lấy đà, rồi dồn lực đập mạnh vào chuôi. Mũi dao bay thẳng, cắm vào trán ông ta. Đôi mắt ông trợn ngược, khuôn mặt ông không cam tâm, rồi ông ngã quỵ.
Tôi thu hạt giống trở về.Tôi nhận ra đây là lần đầu bản thân tước đi mạng sống của người khác. Trong lòng khẽ run, nhưng trong cái thế giới này. Nếu tôi chùn bước, thì cái xác đang nằm dưới đất lúc này. Có lẽ là tôi. Gác lại suy nghĩ, tôi tiến tới kiểm tra thi thể.
Trong người ông ta có một túi tiền, vài quyển sách phép thuật, và một tấm bản đồ — khác hoàn toàn với bản đồ mà tôi đang có. Khi cởi áo choàng ông ta ra, tôi sững người. Bên trong là đồng phục quý tộc Fluretai.
Như xác nhận hoài nghi của bản thân. Có lẽ Ngài Kairo đã toan tính muốn thủ tiêu tôi ngoài tầm mắt của Ayesa. Mang theo suy tư, cha của người bạn thân nhất của tôi - lại muốn lấy mạng tôi. Tôi lặng im một lúc, thở dài. Bây giờ tôi cũng không thể làm gì khác. Giờ đã giết người của gia tộc Fluretai, sau này chỉ e rằng… sẽ rất khó nói chuyện với Ayesa. Tôi quyết định… mang theo đồ của người đàn ông này. Dựa trên bản đồ của ông ta tôi đi tắt tới thành Ray, do lương thực không còn nhiều.
Băng qua sa mạc, tôi gặp một khu rừng. Lần này đã giống với bản đồ, tôi yên tâm tiến về trước. Địa hình gồ ghề, cành cây rậm rạp cản đường khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Quần áo tôi bị cào rách bởi những bụi cỏ dại.
Mặt trời bắt đầu lặn. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, bởi trời tối trong rừng rất nguy hiểm. Tôi tăng tốc chạy về phía trước, mong tìm được nơi nghỉ chân.
Rồi, bất ngờ, giữa bóng tối và rừng cây, một căn nhà gỗ đơn sơ hiện ra bên cạnh một gốc cổ thụ to lớn. Như vớ được hy vọng, tôi vội bước tới với ý định xin nghỉ qua đêm.
Nhưng vì mất cảnh giác, tôi đạp trúng bẫy. Hai chân bị kéo lên treo lơ lửng. Vội vàng, tôi ném dao cắt đứt sợi dây, vừa tiếp đất. Một mũi tên sắt đã kề sát cổ.
Người đó là một cô gái — tóc đen dài, đôi mắt hai màu xanh – vàng, đầy bí ẩn. Trên người cô là trang phục may bằng da thú, giống như một thợ săn lành nghề. Đôi mắt tinh anh không rời khỏi từng chuyển động của tôi.
Tôi chỉ vừa đưa tay ra ý muốn nắm lấy mũi tên, cô ấy phản ứng nhanh như chớp. Khóa lấy tay tôi rồi thực hiện một cú vật điệu nghệ. Lưng tôi đập xuống đất đau điếng, hơi thở bị ép ra khỏi phổi. Cộng với vết thương cũ, cả cơ thể tôi như rã rời:
“...ợi dã… toi không phải người nấu.” - Như thiếu hơi, từng lời nói ra cũng không trọn vẹn.
Cô khẽ mỉm cười, như nhìn thấy một đứa trẻ ngốc nghếch nói lắp. Dưới bầu trời đêm, gương mặt cô như ánh nắng vừa len qua khe lá — dịu dàng và ấm áp. Tim tôi khẽ run.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong bóng tối. Khuôn mặt ông rám nắng, có một vết sẹo lớn kéo dài ngang má, đôi mắt màu vàng vô cùng ấn tượng. Ông vác trên vai một con thú lạ — đầu như lợn, thân hình như hổ. Ông nhìn tôi, cau mày.
“Ai đây?” — ông hỏi cô gái.
Cô chỉ lắc đầu. Không nói thêm lời, ông rút thanh đao lớn sau lưng, vung về phía tôi.
Tôi hoảng hốt hét lên:
“Đợi đã! Hãy nghe tôi giải thích…”
Lưỡi đao dừng ngay trước ngực, khiến trái tim tôi như ngừng đập. Ánh mắt ông nghi hoặc:
“Ngươi tới vào ban đêm, lén la lén lút xông vào nhà ta. Còn nói không phải kẻ xấu?” — ông gõ nhẹ đao lên trán tôi, khiến trán sưng lên.
Tôi đành kể hết mọi chuyện từ khi rời Fluretai, vào sa mạc, bị truy sát, rồi tình cờ đi ngang nơi này.
Nghe xong, ông liếc nhìn quần áo tôi rồi nhìn sang cây trượng rơi dưới đất. Đôi mắt ông trở nên hung hăng. Không nói lời nào, ông ném con thú xuống và lại vung đao, lần này đầy sát khí. Cảm nhận được nhát chém là muốn lấy mạng, theo bản năng - tôi liền lăn sang một bên. May mắn thoát được đòn trảm.
“Dù cho ông không cho tôi ở lại, cũng không cần phải lấy mạng tôi như vậy. Tôi sẽ rời đi là được…” - Bản năng sinh tồn như thúc đẩy tôi vượt qua cực hạng, liên tục né tránh những đòn đao mang đầy uy lực.
Ông nghiến răng, ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi không nhớ người nhà của người đã giết ai cách đây hai tháng sao? Tuy không thấy mặt ngươi. Nhưng cây trượng kia — ta không thể quên được.”
Tôi sững người. Biết đã bị hiểu lầm. Tôi lập tức ném hết vũ khí sang một bên, cố tỏ thành ý. Tôi nói nhanh:
“Cây trượng này tôi lấy từ kẻ đã ám sát tôi.”
Ông không nói, ánh mắt vẫn nghi ngờ. Chỉ dừng lại suy ngẫm. Cô gái lúc này lên tiếng:
“Có lẽ anh ta không nói dối. Con dùng cảm quan rồi, anh ta không có ma lực, linh hồn còn chưa khai mở. Anh ta khó có thể là người đã giết mẹ.”
Cô lấy ra một lọ thuốc, đưa cho tôi. Ánh mắt có chút xa cách. Người đàn ông im lặng, trầm mặt. Cuối cùng hỏi:
“Ngươi nói ngươi đã giết tên cầm trượng đó?”
“Phải,” tôi đáp.
“Ngươi chưa khai mở linh hồn. Giết hắn bằng cách nào?”
Tôi lấy hạt giống ra, nói:
“Bằng thứ này. Nó có thể hút ma lực và trí lực có ý định ảnh hưởng xấu tới tôi.”
Cô gái quan sát, rồi triệu hồi một mũi tên ánh sáng, bắn về phía tôi không do dự. Hạt giống lập tức hút lấy nó, khiến mũi tên tan biến. Nhưng cô vẫn lắc đầu:
“Nói thật, tên pháp sư đó có linh hồn cấp 5, lại dày dạn kinh nghiệm. Dù không dùng phép, anh cũng không phải đối thủ.”
Tôi im lặng. Trong đầu tôi dần xâu chuỗi lại — người đàn ông tôi giết có thể chỉ là đệ tử hoặc có quen biết với người đó, hoặc là cây trượng đó là vật được truyền lại.
Bầu không khí lặng đi. Cô gái khẽ hắt hơi. Người đàn ông lo lắng rồi đưa cô vào nhà. Vừa đi vừa quay sang tôi nói:
“Cậu còn không vào à? Ban đêm lạnh lắm. Nếu không sợ ta giết thì vào đây.”
Lời có vẻ khó chịu, nhưng ánh mắt ông giống một người cha đang nghiêm khắc. Tôi nhìn sương bắt đầu phủ rừng, khẽ gật đầu, đi vào.
Tôi bước vào trong ngôi nhà theo sau hai cha con họ. Bên trong gọn gàng một cách bất ngờ — mọi vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ. Trên tường treo đầy chiến lợi phẩm: những chiếc đầu thú lạ lẫm, dữ tợn đến mức tôi không thể gọi tên nổi loài nào. Chúng đều xa lạ với những gì tôi từng thấy.
Tôi còn đang mải quan sát thì chợt nhận ra cả hai cha con đang nhìn mình chằm chằm. Cô gái khẽ ho nhẹ một tiếng, như nhắc khéo. Lúc đó tôi mới giật mình vì sự thất lễ của bản thân, vội cúi đầu xin lỗi.
Người đàn ông lên tiếng.
“Con giúp ta lấy cho tên nhóc này một phần cơm đi.”
Một lát sau, ông mời tôi ngồi xuống chiếc ghế thủ công đối diện. Tay ông đặt lên bàn, ánh mắt trầm tĩnh.
“Ta thừa nhận cậu có chút thực lực. Nhưng chỉ là bản năng cậu nhạy bén. Về năng lực chiến đấu thì rất tệ. Cậu không phải đối thủ của tên đó.”
Ông dừng một chút, khuôn mặt dịu lại. Nhưng ánh mắt như đã bỏ lỡ điều gì.
“Được rồi. Ta giới thiệu một chút. Tên ta là Rangar. Ray Rangar. Kia là con gái ta, Ray Elfan.”
Ông liếc sang Elfan với vẻ dịu dàng hiếm thấy. Nhưng ngay sau đó, ánh nhìn ấy lập tức chuyển sang tôi, nghiêm khắc hơn.
“Ta nói cho cậu biết, dù chúng ta—”
Elfan cắt lời cha: “Cha à, đã mời người khác ăn cơm thì hãy để yên cho người ta ăn có được không?” — Cô vừa nói, vừa đặt trước mặt tôi một đĩa thịt đầy ắp. Ánh mắt tôi còn bị thu hút bởi những chiếc muỗng gỗ được làm thủ công rất tinh tế. Ở đây hẳn đồ gỗ đều là đồ tự làm.
Dạ dày tôi đã cồn cào từ chiều. Mệt mỏi vì vượt rừng càng khiến cơn đói thêm dữ dội. Nhìn đĩa thịt nóng hổi, tôi bất giác nuốt nước miếng.
Ngài Rangar liếc sang Elfan, lông mày nhíu lại, giọng bất mãn:
“Con nói với ta như vậy mà được à? Ta là cha con mà. Hơn nữa… thế này là sao?” — ông chỉ vào đĩa thịt trước mặt tôi.
“Ta chưa bao giờ được con múc cho nhiều như thế này! Không lẽ… con dính tiếng sét ái tình với tên nhóc miệng còn hôi sữa này sao?”
Khuôn mặt ông méo mó như thể sắp phải gả con gái đi nơi xa. Elfan đảo mắt, không thèm nể mặt cha.
“Đâu thể keo kiệt với khách được. Sau này lỡ có lời đồn rằng cha là người keo kiệt thì sao? Hơn nữa… cha nghĩ con gái của cha là loại người như thế nào kia chứ?” — Cô hờn dỗi quay lưng, đôi má phồng lên như một con sóc nhỏ đang giấu giận.
Ngài Rangar liền đưa tay ôm vai con gái, dịu dàng dỗ dành. Tôi ngước nhìn hai cha con — một hình ảnh thân mật, giản dị…
Miếng thịt vừa được đưa đến cổ họng chợt nghẹn lại. Nước mắt bất chợt trào ra khóe mắt. Tôi lặng lẽ lau đi, ghì chặt để không bật khóc. Nhìn họ, lòng tôi nhói lên. Tôi âm thầm suy nghĩ về tương lai. Nếu bây giờ sống vì bản thân, tôi sẽ phải tập quen dần với sự tuổi thân và cô đơn này.
Sau khi hai cha con giảng hòa, ngài Rangar quay lại nhìn tôi, ánh mắt bình thản:
“Có phiền không nếu ta muốn cậu ngày mai dẫn ta tới nơi cậu đã hạ sát người cầm cây trượng đó?”
Tôi gật đầu, không do dự, rồi hỏi lại:
“Ngài không sợ tôi gài bẫy sao?”
Ông cười lớn, vỗ ngực tự hào:
“Không giấu gì cậu, dưới cấp 6, ta là vô địch!”
Tiếng cười của ông vang khắp căn nhà, khỏe khoắn và đầy tự tin. Tôi khẽ gật đầu, không phản bác.
Tối hôm đó, tôi được sắp xếp nghỉ trong phòng ngủ của ông, còn ông thì lui về phòng làm việc của vợ. Trước khi rời đi, ông dặn tôi không được đụng chạm lung tung. Tôi ngoan ngoãn vâng lời, chỉ nằm yên trên chiếc giường được chỉ định.
Căn phòng ấm áp, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những vì sao trên trời vẫn đông đút và chen nhau thắp sáng cả bầu trời về đêm. Yên bình và thoải mái, nhưng tâm khảm của tôi lại không ngừng khuấy động. Nước mắt bất chợt lại rơi. Tuy đã nói rằng bản thân phải mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn không thể nào bỏ qua được suy nghĩ đó… Chẳng thể giấu trong lòng, tôi thốt ra thành tiếng.
“Con nhớ mọi người. Cha Oya.”