Bị cuốn hút bởi những vì sao bên ngoài cửa sổ. Tôi ngồi dậy, phóng tầm mắt tôi vào chúng như sợ sẽ bỏ lỡ một giây phút nào. Đã được 10 ngày từ khi trốn khỏi thành Kazenoya. Mọi thứ xảy ra liên tục như một giấc mơ ám ảnh chưa kết thúc. Tôi vẫn đang sống, hẳn là may mắn. Nếu chẳng có Ayesa hôm ấy liều mạng ứng cứu… tim tôi dừng lại một nhịp.
Cộc cộc. Từ phía sau lưng vang lên tiếng gõ cửa.
"Có phiền không?” - Elfan nói khẽ như sợ đánh thức cha cô ấy.
Tôi lắc đầu từ tốn, miệng nở một nụ cười thân thiện. "Cô cứ tự nhiên. Tôi chỉ đang… ngắm sao thôi.”
Đôi mắt Elfan như sáng lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch.
"Tôi đã để ý cậu từ lần đầu gặp. Chỉ là… tôi luôn muốn hỏi. Cậu không bình thường. Phải không?” - cô nói khi trên tay cầm một cốc nước và chuyển nó lên tay tôi.
Nhìn sự dịu dàng của Elfan, tôi giữ chút khoảng cách. Mà câu hỏi của cô ấy, tôi cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng cụ thể như thế nào, thì chính tôi cũng không biết.
"Có lẽ vậy. Chính sự bất thường đó đã cứu tôi trên đường đi.” - Tôi vừa nói, lắc đầu nhưng chẳng muốn phủ nhận. Cố gắng nốc hết ly nước trên tay. "Cảm ơn. Vì lúc đó cậu đã nói giúp. Nếu không, cha cậu có thể đã biến tôi thành nhiều mảnh rồi.”
Elfan ngồi xuống chiếc ghế trang điểm, cũng phóng tầm mắt ra cửa sổ. Cô cũng như đang chất chứa nỗi lòng gì đó khó nói.
"Tôi thấy anh đã rơi nước mắt khi cha tôi dỗ tôi. Ánh mắt anh lúc đó, có phải… anh cũng từng mất đi người thân?” - Giọng cô nhẹ lại cố tránh khỏi trở nên bi thương.
Tôi né mặt đi. Đôi mắt lại rưng rưng.
"Phải. Nhưng thứ tôi mất, không chỉ là người thân. Còn là quê hương, bạn bè.”
Elfan nhìn tôi, như có chút thông cảm.
"Vậy sau… hẳn mọi chuyện đã rất tệ. Dù sao, anh cũng đã làm rất tốt. Hãy dũng cảm đi tiếp con đường phía trước. Không chừng… sẽ có một ai khác quan trọng, đang đợi anh ở tương lai thì sao?” - Elfan nở một nụ cười nhân từ, pha chút bi thương mà đồng cảm.
Tôi biết qua câu chuyện dang dở của hai cha con họ. Hẳn là người gia tộc Fluretai đã dính dáng tới sự kiện của mẹ Elfan trong quá khứ.
Nhìn vào mắt Elfan lúc này, cô đang hướng ra bên ngoài cánh cửa sổ kia, xa vời, lạc lõng. Hai chúng tôi im lặng thật lâu, chỉ cùng nhau ngắm sao qua khung cửa sổ.
Bỗng cô lên tiếng.
"Trời có vẻ cũng sắp sáng, ngày mai anh phải dẫn đường cho cha tôi. Hãy nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ chuẩn bị cơm cho hai người.” - Cô lấy đi cốc nước trong tay tôi, xoay người rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng lưng Elfan, tôi bỗng cảm thấy tội lỗi. Tôi nhận ra lúc này, có lẽ tôi đã có thứ tình cảm đặc biệt với Ayesa rồi. Gác lại những suy nghĩ lung tung. Tôi nằm xuống, đôi mắt và cơ thể mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài đi vào. Nhưng không hiểu vì sao? Cơ thể tôi uể oải đến chẳng thể mở mắt. Tôi lịm đi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới. Đôi cánh chim vỗ từng nhịp trên những tán cây xa xăm bên ngoài. Tôi dần tỉnh lại. Những sinh vật bên ngoài ai nấy cũng bận rộn với việc của mình để chuẩn bị cho một ngày mới.
Đã lâu chẳng thể ngủ một giấc ngon, tôi điều chỉnh trạng thái, khởi động cơ thể như chuẩn bị cho một ngày dài sẽ có rất nhiều việc.
Cộc cộc. Ầm. Ngài Rangar đạp cửa bước vào mà chẳng đợi tôi trả lời. Tôi nhìn ông, có chút ngơ ngác nhưng vẫn kịp chào hỏi.
"Chào buổi sáng ngài Rangar.”
Chẳng nói chẳng rằng, ông nắm lấy tôi lôi ra phía sau nhà. Đi ngang nhà bếp, ánh mắt Elfan khẽ dõi theo chúng tôi như tò mò có chuyện gì?
Ra tới sân sau của ngôi nhà, nơi đây có một cái hồ lớn, một vườn rau củ quả các loại. Thậm chí xa hơn còn có cả vài chuồng gia súc và còn có cả ngựa nữa.
"Tới giờ khởi động buổi sáng rồi. Đây là thói quen vợ ta truyền lại cho ta. Cậu không liên quan. Nhưng có câu… câu… nhập da tùy hứng…”
Tôi im lặng do chưa phản ứng kịp với lời nói của ông. Thì Elfan từ xa đã lên tiếng chấn chỉnh.
“là Nhập gia tùy tục. Cha à, nếu đã không nhớ thì đừng nói. Mất mặt quá.” - Cô đứng trong nhà nhìn ra, lắc đầu.
"Có sao đâu chứ. Tên nhóc này chắc cũng chẳng biết gì đâu. Đúng không?” - Vỗ lưng tôi, khuôn mặt ông lộ ra vẻ tự tin như thể ông nắm chắc tôi sẽ gật đầu.
Tôi gật đầu xua đi sự gượng gạo.
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa.” - Ông bắt đầu thực hiện những tư thế vô cùng lạ mắt nhưng rất ngầu.
Tôi bắt đầu tập theo. Ánh mắt Elfan từ xa hiền từ, vui vẻ. Cảm thấy như cô đang vui vì cha mình cũng đang rất vui.
"Cậu có biết tại sao ta nhất định phải đưa cậu đến nơi này để tập không?” - Ông vẫn liên tục đổi tư thế.
"Con không biết.” - Tôi vụng về cố bắt chước những động tác của ông.
"Vợ ta từng nói: nếu tập thể dục trước mặt cây cỏ sẽ khiến chúng giống như chúng ta vậy. Tràn trề sinh lực.” - Khuôn mặt ông lúc này ngây thơ như một đứa trẻ.
Sự thoải mái đó, khiến tôi như hòa tan vào ngôi nhà này. Sau đó chúng tôi liên tục hô hào từng nhịp điệu, thay đổi từng tư thế dưới ánh mắt dõi theo của Elfan như thể là một gia đình thật sự.
Chúng tôi cùng nhau ăn sáng. Giúp Elfan lấp đầy kho củi trước khi rời đi. Vì chỉ còn chưa tới nửa tháng sẽ vào đông.
"Hai người cẩn thận. Nhớ về sớm nhé. Cha cũng nhớ đừng làm việc quá sức. Con sẽ đợi hai người.” - Elfan đưa lên tay tôi bốn chiếc hộp to tướng.
Chỉ cần nhìn, tôi đã muốn no rồi. Một suy nghĩ thoáng qua đầu.
Chúng tôi bắt đầu hành trình quay lại sa mạc. Khi mặt trời đã nằm trên đỉnh đầu, thì cũng là lúc chúng tôi đã tới nơi. Chỉ là… thi thể chẳng còn đó. Tôi bối chẳng thể giải thích vì sao không có, thì ngài Rangar đã lên tiếng.
"Ta cũng sớm đoán được sẽ không có gì.” - Ông trầm mặt thất vọng. Lại nói tiếp. "Một thi thể nằm giữa sa mạc khô cằn chính là miếng thịt ưa thích nhất của những sinh vật nơi đây.”
Cảm thấy có lỗi vì đã đi một đoạn xa nhưng chẳng thể giúp ngài ấy có câu trả lời.
"Vậy chúng ta nên làm gì?” - Tôi cúi mặt, thoáng nhìn đi nơi khác vì ngại ngùng.
"Chẳng sao cả. Cậu cũng không cần phải cúi đầu như vậy. Tuy chúng ta không quen nhau, nhưng ta thấy cậu là người tốt. Ít nhất thì bây giờ chưa xấu.” - Ông vỗ vai tôi, khuôn mặt vui vẻ lạ thường. Ông nói tiếp. "Dù sao cũng đến đây, chi bằng đi cùng ta săn một loài thú. Con vật này có hình dáng như một ếch, da sần sùi, màu nâu, có mùi rất hôi.”
Tôi gật đầu. Chúng tôi dùng bữa trưa, rồi tiến vào sâu bên trong sa mạc. Suốt dọc đường ông luôn là người chỉ dẫn, ông cho tôi biết những vết lún trên cát, mùi vị của cát có ý nghĩa gì? Và rất nhiều những bài học đi săn thú vị khác.
Mất ba tiếng để ông tìm được tới nơi ở của con thú. Nó trốn bên dưới một đầm lầy cát lún. Xung quanh bốc lên một mùi hôi vô cùng khó chịu. Trong mùi hôi này như có độc, khiến đầu óc tôi trở nên khó giữ tỉnh táo. Lúc này ngài Rangar mới phản ứng. Ông nắm lấy tôi, bật lùi về sau một đoạn xa.
"Ta quên cậu chưa khai mở linh hồn. Như vậy thì không thể sử dụng ma thuật tự bảo vệ bản thân được.” - Nhìn xung quanh xác nhận an toàn. Ông rút đao ra tiến lại gần đầm lầy.
"Bài học thứ nhất. Kẻ mạnh không đi vòng.” - Ông hét lên, chém một đường kiếm khí dữ dội lao về phía đầm lầy. Vụ nổ lớn bốc đi hơn một nửa đất cát của đầm lầy. Lộ ra một chiếc lưng đẫm máu, có vẻ như đã chém trúng.
Quái thú tức giận, gầm lên tiếng thật to rồi bật nhảy khỏi đầm lầy.
"Bài học thứ hai, ngụy trang chỉ thích hợp cho trinh sát. Không thích hợp cho trốn chạy.” - Khí thế trên người ông vô cùng dũng mãnh. Quái thú nhìn thấy liền lùi lại, do dự như muốn rời đi.
"Bài học thứ ba, hãy nhìn cho kỹ. Tuyệt kỹ thành danh của ta. NHẤT TRẢM ĐOẠT MẠNG.” - Ông gầm lên một tiếng, khí thế bao trùm cả khu đầm lầy, quái thú như nhận ra bản thân không thể chống lại liền quay lưng bỏ chạy. Nhưng đã muộn, ông bật nhảy lên cao, vung đao tạo ra một làn sóng đỏ như máu, cuốn mọi thứ trên đường đi, đâm thẳng vào người quái thú - lập tức chia nó thành hai nửa bằng nhau.
"Bài học thứ tư, thấy ta có ngầu không?” - Ông nhìn tôi ánh mắt đầy tự mãng. Trông như một đứa trẻ đang đợi được khen ngợi.
"Vâng ạ. Tiền bối oai minh thần võ, thực lực cao cường. Tiểu bối vô cùng bái phục.” - Tôi cúi đầu, hành lễ.
Nhìn ông cười đắc ý, đầy tự mãng. Tôi cũng đã hiểu vì sao Elfan bảo ông đừng làm quá sức. Thấy ông mãi tận hưởng giây phút được khoe khoang thực lực. Trời đã bắt đầu xuống núi. Tôi chỉ sợ không kịp trở về. Như hiểu ánh mắt tôi lo lắng nhìn lên trời. Ông nói.
"Không cần lo, ta chỉ lấy lưỡi của quái thú này. Xong việc chúng ta về ngay. Gân lưỡi của nó chính là nguyên liệu làm dây cho vòng trang sức. Elfan rất thích những thứ như vậy.” - Ông xoay người, nhảy lên phần đầu của quái thú bắt đầu cắt xẻ.
Tôi chú tâm quan sát từng hành động của ông, vì đó có thể là kinh nghiệm có ích cho tôi sau này.
Lấy xong đồ, ông ngỏ lời thi xem ai chạy về nhà trước. Tiện thể nhắc nhở.
“Ta quên nói với cậu rằng. Khi trời chuyển đông thường sẽ tối rất sớm. Lúc này sương mù chính là vũ khí lợi hại nhất. Chúng sẽ xét nát da thịt của cậu tới tận tâm hồn đấy.” - Vừa dứt câu ông quay người phóng như bay về hướng nhà.
Tôi giật mình đuổi theo. Băng qua hàng dài sa mạc và rừng rậm. Đêm đó tôi đã về kịp lúc, lần này khá hơn chỉ mất năm tiếng để về tới. Nhưng cơ thể tôi giống như con ếch kia vậy… chỉ mỗi gân là không còn. Tay chân run lên vì mệt mỏi, mặt xanh môi tái đi vì quá sức. Về đến trước cửa Elfan đã ở đó, cô bước tới đỡ tôi vào trong.
“Cậu ta là đàn ông. Sau còn phải bảo vệ gia đình. Con đỡ nó làm gì?” - Ngài Rangar chau mày tỏ vẻ khó chịu.
Elfan chỉ liếc nhìn rồi đưa tôi vào trong, người mà đến đôi chân của chính mình cũng không làm chủ được nữa. Cô dìu tôi lên ghế rồi lại đi vào bếp.
"Cha đã là cấp năm. Bắt nạt một người đến linh hồn còn chưa mở. Cảm thấy tự hào lắm sao?” - cô để lại vài lời rồi đi thẳng như chẳng để ông cơ hội giải thích.
Ngài Rangar ngượng ngùng.
"Con… con… thật sự tức chết ta mà.” - Nói xong, ông bỏ vào trong phòng.
Elfan mang theo ra một viên thuốc, ly nước và một dĩa thịt đầy ấp.
"Thật… thật ngại quá. Lại để cậu chăm sóc như vậy.” - Đôi chân tôi run lên cả cổ họng.
Elfan chỉ cười hơi gượng, cô đưa thuốc vào tay tôi.
"Thuốc này sẽ giúp anh hồi sức.” - Cô vội vã bước vào bếp.
Thấy có gì bất ổn. Nhưng chắc do bản thân đã lo xa. Tôi nuốt viên thuốc. Một mùi hương bốc ra từ viên thuốc khiến tôi chết lặng. Mùi hương này so với cái trong đầm lầy đúng là có thể so sánh. Tôi như sốc thuốc, cơ thể cũng không có gì bất thường. Chỉ là mùi hương quá khủng khiếp, lại bốc lên từ trong hơi thở của tôi khiến tôi chẳng thể né tránh dù muốn hay không. Tôi tự bóp cổ mình như muốn chặn lại mùi hương đang rút dần đi hơi thở của tôi. Cần thở và không muốn thở cùng lúc, trong giây lát tôi đã thấy gia đình của mình. Như nghe được tiếng động lạ, ngài Rangar từ trong chạy ra. Thấy tôi nằm co giật trên sàn nhà lạnh giá. Ông liền lao đến, nhưng dừng lại vì ngửi thấy một mùi hôi quen thuộc. Ông nhanh chóng bịt mũi, sốc tôi dậy và bồi cho tôi một đòn vào bụng nhằm đẩy ra thứ cần đẩy.
Ơn trời là nó hiệu quả. Suốt quá trình, Elfan giấu người trong bếp quan sát ra bên ngoài. Ánh mắt ngây ngô như quan sát phản ứng trên người chú chuột bạch mang tên Kuro.
Sau đó tôi được chăm sóc bởi ngài Rangar. Ông nhìn ra bên ngoài căn phòng, Elfan đang đứng ở cửa. Khuôn mặt cô hạ xuống, như đứa trẻ đã biết lỗi. Ngài Rangar lắc đầu, tỏ vẻ nuông chìu và bất lực.
“Thuốc của con không phải mẹ đã dặn là nên đem cho thú nuôi trong nhà uống thử trước sau?”
Cô bĩu môi, không hài lòng.
"Con là con gái ruột của luyện dược sư cấp 6. Sau có thể đem thuốc cho thú nuôi uống chứ? Con chế thuốc cho người uống mà?” - Cô dậm chân, khẳng định bản thân sẽ không thay đổi ý tưởng.
Ngài Rangar thở dài, bảo cô về phòng. Rồi cũng rời đi không lâu sau. Để lại tôi nghỉ ngơi trong căn phòng của ông.
Màn đêm buông xuống, những vì sao lại tiếp tục chen chúc trên bầu trời. Kể từ khi rời khỏi lâu đài Fluretai, tôi chưa bỏ lỡ một đêm nào nhìn ngắm đầu trời như vậy cả. Đêm nay cũng vậy. Tôi thức dậy, đưa mắt xa xăm trên bầu trời. Chiếc bụng cồn cào như đưa tôi về lại thực tại. Lúc đó uống thuốc của Elfan, tôi vẫn chưa kịp bỏ gì vào bụng. Nhớ tới vị thuốc, bao tử trào ngược nhưng chẳng còn gì để trào. Tôi bất giác đưa tay lên miệng như sợ mùi hương đó sẽ lại xuất hiện.
Cộc cộc. Từ bên ngoài cửa, Elfan chậm rãi bước vào.
“Buổi tối của cậu đây.” - Cô cầm theo một đĩa thịt, kèm theo một chút nước sốt đỏ, bên cạnh là một cốc nước. Mùi hương khiến tôi không cầm được nước trong miệng.
“Cảm ơn, tôi vừa đói.” - Tôi ngấu nghiến lấy dĩa thịt, chấp nhận bỏ qua mặt mũi và thể diện trước mặt Elfan. Cơn đói khiến tôi chẳng còn muốn nghĩ tới nguyên tắc nữa.
Elfan chẳng nói gì, chỉ ngồi một bên nhìn tôi ăn. Đôi mắt cô thoáng lên vẻ u buồn, chúng như đang thất vọng về điều gì đó. Nhìn ra cô đang không vui, tôi ngừng tay.
“Cậu ó tâm sự…” - Lời còn chưa dứt, Elfan đưa tay ra nắm chặt lấy đầu tôi rồi ghì xuống dĩa.
“Ăn cho xong rồi nói.” - Cô vừa nói, ánh mắt vẫn không rời bầu trời bên ngoài. “Tôi tự hỏi… vì sao cậu lúc nào cũng ngắm sao trên trời thế?”
Tôi nhanh tay đút từng muỗng lớn vào miệng, cố ăn sạch mọi thứ trong dĩa thật nhanh để trả lời. Khi vừa mở miệng thì thức ăn đọng lại ở cổ khiến tôi mắc nghẹn. Ho sặc vì những miếng thịt chưa nhai kỹ vẫn còn kẹt trong họng. Elfan như nhìn ra tôi vừa nuốt trọn số thịt còn lại trong dĩa mà chưa nhai. Cô nhíu mày, đôi mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc thiếu kỹ năng sống đến cùng cực.
“Lớn chừng này rồi còn không biết ăn như vậy là không tốt sao?” - Tay cô cầm ly nước đưa cho tôi.
Nắm lấy ly nước, tôi nốc sạch để cuốn trôi mọi thứ mở lại lỗ thở cho bản thân. Hít lấy hít để bầu không khí xung quanh vì thiếu hơi. Elfan lại nhìn tôi với ánh lạ lùng nhưng chẳng nói gì thêm.
Chấn chỉnh lại hơi thở, tôi trả lời.
“Khi tôi còn ở quê nhà, bầu trời luôn vì ánh đèn bên trong thành phố mà trở nên lu mờ.” - Tôi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài những chú chim bắt đầu di cư. Chuẩn bị cho một mùa đông lạnh giá tới gần.
“Những cảnh tượng như thế này, từ khi còn nhỏ. Tôi rất ít thấy. Vì vậy, tôi rất thích ngắm nhìn chúng. Chúng tựa như sự tự do của tôi để đi đến được đây.” - Khuôn mặt tôi hạ xuống. Như khuấy lên những nỗi buồn đã chôn sâu trong lòng, hơi thở dài trúc ra, cố gắng đẩy đi những nhớ nhung và tiếc nuối.
Elfan nhìn vào đôi mắt tôi.
“Tôi muốn nghe anh kể thêm về người sát thủ đã cố giết anh.”
“Người đó là người của gia tộc Fluretai, tôi biết được là nhờ bộ đồ ông ta mặc. Ngoài ra tôi cũng không thấy có gì đặc biệt cả.”
Cô quay sang nơi khác, khuôn mặt trầm tư. Tay đưa lên cằm, cô trông như đã chìm sâu vào suy nghĩ.
“Nếu như người của Fluretai có được cây trượng. Vậy có thể là họ đã giết kẻ đó và lấy nó. Hay ngay từ đầu chính họ là người đứng sau?” - Cô nói ra một cách vô ý.
“Tôi đã từng ở lại trong lâu đài của gia tộc họ. Mà cũng chưa từng gặp ai có thể là một pháp sư cấp 5 như vậy.” - Dứt lời, tôi liền nghĩ tới cha của Ayesa. Ngài Kairo rất có thể đã đạt cấp độ đó, ông ta là chủ nhân của gia đình và Ayesa từng nói với tôi. Khi cô ấy đạt cấp 5, cha của cô sẽ nhường lại vị trí cho cô. Những suy nghĩ như thế, tôi sao có thể nói ra, dù sao cũng không có gì chứng minh. Tôi im lặng.
Elfan thở dài như chẳng nghĩ ra gì. Cô nhắc nhở.
“Hôm nay đã phiền anh. Nhưng từ ngày mai, anh có thể tiếp tục hành trình của mình. Anh đã giúp chúng tôi biết rằng gia tộc Fluretai có liên quan tới việc này. Đây đã là manh mối rất tốt rồi. Sau này tôi sẽ dựa vào đây mà điều tra thêm.” - Cô đứng dậy và dọn dẹp.
“Thật ra cậu đã là cấp mấy rồi?” - Tôi tò mò hỏi.
“Cấp 4. Còn cậu?” Elfan nhận ra bản thân lỡ lời liền rút lại. "Tôi xin lỗi.”
Tự ngẫm lại bản thân mình. Tôi nhận ra bấy lâu nay tôi vốn không hề biết cách tu luyện tinh hồn. Nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn có thể chiến đấu.
Im lặng một lúc lâu, Elfan nhìn tôi, tay đưa vào chiếc túi xinh xắn trên thắt lưng. Lấy ra từ bên trong là tờ giấy. Cô ấy xem thứ gì đó để xác nhận rồi nói.
“Hãy ngủ sớm đi. Mai tôi sẽ đi cùng anh vào thành Ray.” - Để lại lời nói, cô rời đi.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu. “Vừa ăn no có thể ngủ sao?”
Trong lòng bất giác vui vẻ. Tuy chẳng hiểu vì sao. Nhưng tôi vẫn nghe theo. Nằm lên chiếc giường ấm áp. Một ngày nữa lại trôi qua.
Hy vọng mọi chuyện sẽ cứ thế mà bình yên trôi qua.