Chương 9

“Kuro, hãy cẩn thận. Nếu mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của con. Hãy để bản năng của con làm tất cả.” - Tiếng nói của một người phụ nữ vang lên trong đầu tôi.

Giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi trên người tôi tuôn như tắm. Thoáng sợ hãi vì điều gì đó mông lung chẳng thể tưởng tượng. Ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Những vì sao vẫn đang chen nhau phát sáng, chỉ có sự dao động mãnh liệt của những sinh vật bên ngoài. Chúng đang chạy, chạy về hướng thành Ray.

Tôi khoác lên người một chiếc áo khoác, vội vã chạy ra ngoài quan sát tình hình. Bên ngoài cửa, ngài Rangar và Elfan đã đứng chờ sẵn. Ánh mắt nghiêm túc như sắp đối diện một thứ gì đó khủng khiếp.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy ngài Rangar?” - Tôi hỏi.

Ngài trầm ngâm một lúc rồi nói. “Đây là lần đầu ta cảm nhận được khí thế cỡ này.” - Lời nói không cho tôi biết thứ mình muốn. Nhưng có thể đoán được, một thế lực nào đó đáng gờm đang tiến tới.

Nhớ lại giấc mơ. Sự bất an trong lòng bắt đầu trào dâng. Nếu đó là thật, có thể tôi sắp phải đối mặt với một tai họa.

Hướng tới chúng tôi từ phía sa mạc, một luồng khí nóng đang di chuyển tới. Trong luồng khí nóng bỏng đó mang theo một tia sát khí dữ tợn. 

Elfan chạy nhanh vào nhà. Ngài Rangar rút hai thanh đao từ sau lưng. Khuôn mặt ngài nghiêm túc đến đáng sợ.

"Kuro, cậu muốn tới thành Ray có phải vậy không?” - Ông hỏi với giọng điệu ân cần. Cảm giác như thể đang giao phó gì đó cho tôi.

"Vâng ạ.” - Tôi nói ngắn gọn dù trong lòng còn nhiều dự định.

“Cậu cùng nó chạy vào thành lánh nạn một thời gian. Ta sẽ xem thử, luồng khí thế này rốt cuộc là gì?” - Giọng điệu ân cần dần trở nên cứng rắn đầy khẳng định.

"Sau ngài không cùng Elfan vào thành?” - Giọng điệu một cách cầu xin.

"Vợ ta đã không còn. Chỉ để lại cho ta cô con gái và ngôi nhà này. Ngôi nhà này là nơi ta và bà ấy yêu nhau. Ta không muốn để nơi này cứ thế bị hủy.”

Luồng không khí xung kích từ xa bắt đầu giao động, tiến về phía chúng tôi nhanh hơn. Những chiếc cây, mang theo cả rễ bị cuốn lên theo gió. Những ngôi sao trên trời cũng biến mất dần. Thay thế là những tia sấm gầm gừ đầy giận dữ. Nhìn cảnh tượng khiến tâm thần tôi bất an chẳng thể nào lắn xuống.

Trên đường đi, những làn khí dần thay đổi. Chẳng lao về một phía nữa. Chúng xoay quanh nhau, dựng lên một cơn lốc cuốn hết mọi thứ xung quanh vào nó. Những tia chớp giáng xuống, đốt cháy và thổi bay một mảng lớn của khu rừng.

Nhìn vào giọt mồ hôi đang lăn trên má của ngài Rangar. Tôi thấy được sự chẳng lành. Cơn bão một ngày tiến tới càng nhanh hơn. 

"Con bé này. Sau lại lâu vậy?” - Giọng điệu ông trách móc.

Elfan từ nhà vội vã chạy ra, trên người vác theo những chiếc túi vải lớn. 

"Con đang làm cái gì vậy hả?” - Ông lớn tiếng hỏi.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn bão như đã gần kề. Một tia chớp lao thẳng xuống vị trí tôi đang đứng.

Ngài Rangar vung đao về phía tia chớp, một làn khí bay ra, va chạm với tia chớp rồi cùng nổ tung - chúng thắp sáng một phần bầu trời, làm lộ ra dáng vóc của kẻ đứng bên trong cơn bão. Hắn cao ráo, to khỏe nhưng chẳng thể nhìn ra khuôn mặt.

"Hai đứa mau chạy về phía thành Ray. Ta sẽ cản hắn.” - Từng câu nói đi kèm là lòng yêu thương, ông phóng thích sức mạnh linh hồn. Dung hợp chúng vào cơ thể rồi bật nhảy một cú thật mạnh về phía trước. Thân ảnh ông như tia chớp lóe lên, lao nhanh vào người bên trong cơn bão.

Elfan lộ rõ sự lo lắng, cô chạy tới nơi ngài Rangar lao tới. 

"Dừng lại, hướng đó quá nguy hiểm.” - Tôi vừa nói vừa níu lấy chiếc túi trên người cô để giữ cô lại. 

Elfan vứt những chiếc túi ra chẳng do dự. Sức mạnh linh hồn của cô hóa thành đôi cánh. Cô lấy đà, bay thẳng về phía cơn bão.

Cảnh tượng, ngày hôm đó phải chăng tôi cũng đã làm vậy. Chính tôi cũng đã từng lao lên một cách ngu ngốc để tìm kiếm người thân. Nhưng cô ấy khác tôi, liệu sức mạnh cô sở hữu có thể khiến cô thay đổi vận mệnh. Tôi quan sát họ từ xa, không chạy cũng không rời mắt. 

Ngài Rangar trên không, liên tục vung ra những lưỡi đao sắt bén bay về phía kẻ thù. Hắn ta chỉ tùy tiện hất tay, những lưỡi đao liền chệch hướng. Hắn bước lên một bước. Chân hắn chạm khoản không, một làn sóng xung kích phát ra thổi bay ngài Rangar xuống bên dưới. Cùng lúc đó Elfan đang bay về hướng ngài ấy. Hắn ta nhìn thấy Elfan liền toát ra một luồng không khí kỳ quái. Những luồng khí đen chia làm nhiều hướng vây lấy cô. Từ bên dưới, một lưỡi đao khổng lồ lao về phía hắn, rồi đốt cháy mọi thứ trên đường đi. Hắn nhíu mày, những làn khí đen bao vây Elfan rời đi, chuyển hướng sang lưỡi đao khổng lồ kia, vây lấy nó. Lưỡi đao vốn đang đỏ lên vì nóng, dần trở nên nhạt đi, xanh dần, rồi dừng lại. Hắn nắm lấy lưỡi đao, bóp nát thành từng mảnh nhỏ. Elfan lúc này vẫn bay về phía cha cô. Từ trên không, những tia sét tụ họp. Tạo ra một cây đinh ba khổng lồ. Cây đinh ba hướng về phía Elfan, lao thật nhanh, không gian xung quanh nó vỡ vụn, âm thanh hú lên khiến màng nhĩ tôi như muốn thủng. Ngài Rangar gầm lên một tiếng, ông rút sạch lượng linh hồn còn sót lại của bản thân hóa thành năng lượng. Rồi lao về phía Elfan. Elfan lúc này như mới nhận ra có thứ đang tiến gần tới lưng cô. 

ẦM. Một tiếng nổ vang lên, thắp sáng cả bầu trời. Từ trong vụ nổ tôi nhìn thấy hai bóng hình rơi ra khỏi. 

Biết tình thế đã tệ đến cùng cực. Chỉ e ngày hôm nay không ai trong chúng tôi có thể rời khỏi. Nếu lúc này tôi chạy, có thể sẽ giữ được mạng sống. Nhưng không thể nào, tuy chỉ ở cạnh họ hai ngày nhưng tôi đã xem họ người thân. Tôi phóng hết tốc lực tới nơi họ đang rơi. Trên bầu trời, cơn bão dần tan ra. Ánh mặt trời soi rõ khuôn mặt của kẻ thù ác kia. 

Chính là… ngài Kairo.

Nhìn thấy khuôn mặt của ông ta làm tôi chấn động. Không lẽ ông ta vì tôi mà đến, nếu như vậy. Những gì đang xảy ra với hai cha con Elfan đều là tại tôi sao? 

Hai người họ rơi xuống trước mặt, tôi bật nhanh về phía trước bắt lấy cơ thể họ. Nhưng quá nặng nên tôi chỉ đỡ được mỗi Elfan. Ngài Rangar lúc này cơ thể đã đầy vết xước, vết cháy đen vì bỏng. Ngài ấy gần như chẳng còn tý sinh cơ nào, duy chỉ có hơi thở yếu đuối vẫn chậm rãi từng nhịp. Elfan ngất trong tay tôi, cơ thể cô ấy cũng đầy vết trầy từ mình tới chân. Tay trái cô cháy đen, nó bốc lên mùi khét của than. Tay cô ấy có lẽ sẽ không dùng được nữa. Ngước lên phía trên, ánh mắt tôi đầy sát khí ghim chặt vào người Kairo. Vốn vĩ trước đây tôi cũng đã vì Ayesa mà bỏ qua việc bị ám sát. Bây giờ đây, ông đã vượt quá giới hạn. Trong lòng tôi sôi lên vì lửa giận, hạ quyết tâm sẽ đòi lại công bằng cho ngài Rangar và Elfan. Nhưng tôi có thể làm gì sao? Lại một lần nữa tôi chỉ có thể nhìn những người xung quanh tôi bị thương mà bản thân chẳng thể làm gì. Sức mạnh, giá như mình có nhiều sức mạnh hơn.

"Kuro… cầm lấy… bóp nó… và… hãy chăm sóc cho Elfan. Ta gửi hết niềm tin vào cậu.” - Ngài Rangar đứng dậy với thân hình tàn tạ. Da thịt ngài rách ra mỗi khi ông cử động, máu cứ thế nhuộm đỏ dưới chân ngài. Tay ông đặt lên tay tôi viên ngọc xanh lá tinh xảo.

"Ngài đừng cử động nữa, vết thương đang lỡ ra.” - Tôi lo lắng khuyên can.

Ngài cười hiền từ, “Ta vẫn có thể cầm chân hắn nhưng sẽ không lâu. Nên sau đó hãy nhanh chóng bóp nát viên ngọc. Nó sẽ đưa cậu rời khỏi đây. Chuyện sau đó. Ta nhờ cậu.” - Ánh mắt ông nhìn vào cánh tay đã cháy khét của Elfan, khuôn mặt trở nên tức giận. 

"RANGAR. Chắc ngươi còn nhớ kẻ hai tháng trước đã lấy mạng vợ ngươi chứ?” - Tiếng nói của Kairo vang lên.

Cả ngài Rangar và tôi đều bất ngờ nhìn ông ta. Xem ra nghi ngờ đó vậy mà là sự thật. 

“Ta vốn dĩ nghĩ rằng linh hồn của một elf có thể cứu được vợ của ta. Nhưng cũng chỉ có thể giữ cô ấy một mạng. Hôm nay, đứa con này của ngươi, ta cũng sẽ đem đi. Như vậy sẽ có thể trị khỏi cho cô ấy rồi. Há ha há há…” - Nụ cười ông ta trở nên mang rợn. Tay liền động thủ.

Những làn khói đen lại xuất hiện từ sau lưng của Kairo, bay về phía chúng tôi. Ngài Rangar chỉ im lặng, ánh mắt ngài sáng lên, lộ ra một khuôn mặt như quyết tâm hy sinh.

Vút. Thân hình ngài lướt nhanh lên không, nhưng đã chậm hơn ban đầu khá nhiều. Luồng khí đen chuyển hướng sang ngài, vây lấy, hút đi sinh mệnh tới hơi thở cuối.

Trong lúc đau đớn ngài ấy hét lên những giao phó cuối cùng.

“BÓP NÓ, NHANH LÊN…”

Nhìn ngài Rangar đang đau đến trong vòng tay kẻ thù, tay tôi run lên vì tức giận. Tức những kẻ xấu làm hại đến ngài ấy, tức bản thân yếu đuối lại lần nữa cam chịu số phận. Nước mắt uất ức trào ra. Nhưng khuôn mặt tôi vẫn lạnh. Nhìn ngài ấy lần cuối. Tay bóp nát viên ngọc.

Dưới chân tôi hiện lên một làn khói màu xanh, chúng nhanh chóng bao trùm lấy tôi và Elfan bên trong. 

Kairo từ xa nhìn thấy như nhận ra bất thường, hắn điều khiển những luồng khí đến chỗ chúng tôi nhưng bị chặn lại bên ngoài làn khói xanh. Hắn vung tay gọi ra một sét khổng lồ giáng xuống nơi chúng tôi đang đứng.

Ầm. Làn khói xung quanh trở nên bất ổn. Một giây sau, cảnh tượng lập tức thay đổi. Tôi bế Elfan giữ một khu rừng vô cùng xa lạ. Nơi này thực vật phong phú, khác xa với những nơi mà tôi từng đi qua.

Nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, tôi bị kéo về thời điểm lạc lõng trên con đường tới thành Ray. Cho tới khi gặp cha con họ. Mọi thứ diễn ra nhanh như một giấc mơ. Phải bao nhiêu lần nữa, thì ông trời mới ngừng việc chơi đùa với tôi. Tôi bần thần giữa khu rừng rậm rạp. Những âm thanh xung quanh đều bị tiếng lòng tôi che lấp. Nhìn Elfan và cánh tay cháy khét của cô, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó chịu. 

"A a a a a …” - Tôi hét lên. Cố gắng làm dịu đi sự bất cần của bản thân. 

Tôi ôm Elfan thật chặt vào người. Trong lòng đã đưa ra quyết định. 

Xé nát chiếc áo khoác của bản thân, tôi quấn nó lại thành một sợi dây dài. Cột cố định Elfan lên lưng để tiện di chuyển. Tôi tự trấn an bản thân, bây giờ không được gục ngã. Tôi cần mạnh mẽ. Ngài Rangar không hy sinh để tôi yếu đuối. Tôi sẽ chăm sóc Elfan thay ông ấy. Ít nhất là cho tới khi cô không cần nữa.

Vác Elfan cùng di chuyển trong rừng, tôi phát hiện một hang động tự nhiên tồn tại giữa hai tảng đá đang chồng chéo vào nhau. Bên cạnh là một con suối nhỏ, nước bên trong vừa có cá lại trông khá sạch sẽ.

Bước vào bên trong động, tôi nhặt lấy một viên đá nhỏ rồi ném vào bên trong. Tiếng cạch cạch từ viên đá vang lên, tôi biết được đây là không gian kín. Lối vào khá hẹp, chỉ vừa một người đi. Ngay bên ngoài lại có một con suối chảy ngang. Thấy nơi này lý tưởng, tôi quyết định sẽ dừng chân ở đây. Sau khi đi xung quanh để nhặt một ít củi, tôi tiện nhặt thêm một số loại trái cây vừa mắt. Khi chuẩn bị xong, trời cũng đã ngà tối. Quay trở về, tôi đốt lửa sưởi ấm trước bầu khí lạnh lẽo về đêm của khu rừng.

Tôi trải ra một thảm cỏ bên cạnh một vách đá, đặt Elfan nằm lên đó. Còn bản thân thì thức xuyên đêm để giữ lửa. Dù sao bây giờ cũng chỉ có tôi là không sao. Tôi phải cố gắng thay cô ấy.

Từng nhánh cây một được tôi cho vào ngọn lửa. Âm thanh lách tách giờ đây là thứ sinh động nhất trong hang động này. Elfan bị thương, cô đã ngất. Tôi cũng không thể làm gì khác ngoài đợi cô tỉnh dậy. Khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt dán vào ngọn lửa cháy rực. Cố giữ lấy chút hơi ấm từ nó.

Bây giờ bên ngoài trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Mùa đông sắp tới, chúng tôi lại mắc kẹt ở một nơi xa lạ. Nhớ tới tấm bản đồ, tôi rút ra nó ra thật nhanh. Cố lần mò vị trí của bản thân trên tấm bản đồ nhỏ. Tôi thu lại chẳng có gì. Có lẽ tôi đã bị dịch chuyển đi rất xa. 

Nhìn sang Elfan vẫn còn hôn mê, nhớ tới hình ảnh ngài Rangar hy sinh bản thân cho tôi một cơ hội. Tôi đã suy nghĩ, nếu lúc đó tôi là hy sinh, có thể hai cha con họ sẽ khá hơn. Ngài Rangar hẳn sẽ tìm ra cách giải quyết nghịch cảnh của tôi lúc bây giờ. Răng tôi nghiến lên. Trong lòng lại dâng một sự tức giận không thể kìm nén. Tôi như muốn phá hủy mọi thứ trước mắt. Tim tôi đau thắt lên từng cơn, tôi mất mác đã quá đủ. Giờ đây lại khiến người khác vì tôi mà mất đi người thân duy nhất. Hơn nữa, kẻ thù lại là cha của người bạn tôi đã nợ bao nhiêu ân nghĩa. Mọi thứ xoay vòng, não tôi như muốn nổ tung để đưa ra quyết định. Tôi vẫn ngồi đó, nghĩ về những điều đã khiến tôi vào nghịch cảnh ngày hôm nay.

“Số phận sau? Ta chính là không thích để người khác an bày số phận của mình.” - Tay tôi nắm chặt nhánh cũi, dồn hết mọi tức giận và uất ức vật vô tri trong tay.

"Ha ha…”

Thời gian cứ thế trôi. Bầu trời đã bắt đầu ló dạng, ánh sáng từ bên ngoài men theo vách đá vào trong. Chúng khiến nơi chúng tôi ở ấm hơn phần nào.