Chương 10

Số mệnh sao? Hãy để ta chơi đùa cùng ngươi.

Trời đã bắt đầu sáng, tôi ra bên ngoài rửa mặt. Chấn chỉnh lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Nhìn khuôn mặt mình trong dòng nước, tôi sẽ không để bản thân yếu đuối nữa. Tình cờ vài con cá bơi qua. Tôi bắt chúng cho Elfan.

Thời tiết xung quanh tôi vẫn khá lạnh dù trời vẫn đang nắng. Xem ra mùa đông thật sự sắp tới. Khi mùa đông tới, khả năng con suối này sẽ không dùng được nữa. Tôi cũng cần một lượng lớn lương thực để trụ qua mùa đông.

Một âm thanh yếu ớt phát ra từ hướng hang động. Thân hình Elfan yếu ớt cố tựa vào vách đá, bước từng bước nặng nề về phía tôi.

"Cha… cha tôi đâu rồi? Ông ấy không sao chứ?” - Ánh mắt cô nhìn tôi, long lanh như hy vọng tôi bảo rằng ngài ấy vẫn ổn.

Tôi im lặng, nhẹ nhàng đưa cô vào bên trong hang. 

"Cậu đang bị thương, vào trong nghỉ ngơi rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe.” - Mắt tôi nhìn xuống mặt đất, chẳng còn dũng cảm để nhìn vào mắt cô.

Dìu Elfan ngồi lên thảm cỏ, tôi lấy hết can đảm kể lại từng việc một cho cô ấy. Từ việc ngài Rangar đã đưa tôi viên ngọc, hung thủ giết mẹ cô ấy là ai và cả chúng tôi đang ở trong tình huống như thế nào. 

Khuôn mặt Elfan tối sầm lại. Cô ôm lấy cơ thể run rẩy, ánh mắt cô thoáng nhìn qua cánh tay trái đã cháy khét cũng không một biến sắc. Vì sắc mặt cô ấy có lẽ đã chạm đáy của đau buồn. Khi mọi việc phơi bày, sẽ là lúc chúng ta phải đối diện với hiện thực tàn khốc. Elfan nấc lên từng tiếng lớn. Nước mắt như chẳng thể cầm lại, tràn ra liên tục. Elfan ôm khóc nức nở. Tôi ôm chặt cô vào lòng, nhìn vào cánh tay trái đã phế. Tôi đau lòng. Nhưng Elfan cần một chỗ dựa. Tôi vuốt ve sống lưng cô.

"Elfan, tôi xin lỗi. Tôi quá yếu để giúp đỡ hai người.” - Từng lời nhẹ nhàng thở ra. 

Elfan vẫn không ngừng khóc.

Hai tiếng sau, tôi mắt cô sưng lên. Cảm xúc như khô cạn. Chẳng phải vì cô không còn cảm xúc. Mà cảm xúc đó đã ghì chặt lên khuôn mặt có nét nghiêm túc khi xưa. Có lẽ nước mắt cô đã cạn. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm vào mặt đất. Cô chui rút trong lòng tôi như xa lạ hoàn toàn với thế giới này.

"Ngài Rangar sẽ không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu.” - Tôi nắm lấy tay Elfan. Tay còn lại ôm trọn cô vào lòng. Không để cô lạc lõng thêm chút nào nữa. 

“Hãy để tôi, thay ngài ấy chăm sóc cậu. Ít nhất là cho tới khi cậu không cần.” - Tôi nhìn thẳng vào mắt cô. Hai khuôn mặt gần sau. Bất giác một cảm xúc kỳ trong lòng tôi dâng trào. 

Elfan nhìn vào mắt tôi một lúc lâu.

"Anh chắc chứ?” - Giọng cô run rẩy.

"Anh chắc chắn. Cho tới hơi thở cuối cùng.” - Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau. Như âm thầm xác nhận nửa kia. 

Elfan đã ngừng khóc. Nhưng tiếng khụt khịt của em ấy vẫn thi thoảng vang lên. Em nắm chặt lấy áo tôi, nằm im ở chẳng nói lời nào. Một tay giữ em trong lòng, một tay tôi thắp lại ngọn lửa. Những con cá vừa bắt bên ngoài, tôi nướng hết chúng trong một lần. Elfan như ngửi được mùi khét, em đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn động lại. 

"Khét kìa.” - Em vừa nói vừa đưa tay lấy đi những con cá trong tay tôi. 

Elfan nhẹ nhàng trở đều chúng theo nhịp lửa chỉ với một tay. Nhưng cánh tay kia vẫn nằm trong mắt tôi. Mỗi lần nhìn thấy liền rất buồn. 

"Của anh đây… anh nhìn gì vậy?” - Ánh mắt em dõi theo tầm nhìn của tôi, dừng lại trên cánh tay trái đã cháy đen.

Elfan dùng tay còn lại, nắm chặt lấy cánh tay đã cháy. Một hơi kéo ra, phần cánh tay đã cháy rời ra, để lại trên vai trái là một vết thương lớn. Em ấy nấc lên một tiếng nhưng rồi kìm lại.

"Em làm gì vậy?” - Tôi khẩn trương, giọng điệu hốt hoảng.

Đưa tay phải của mình lên vết thương, Elfan tạo ra một luồng sức mạnh chảy vào, vết thương biến mất. Chỉ để lại một vết sẹo to nơi cánh tay đã đứt.

"Em không sao. Nó không còn, anh cũng sẽ không nhìn thấy.” - Elfan nở một nụ cười thật tươi, đây là nụ cười tươi nhất tôi từng thấy từ khi cả hai gặp nhau. 

Tôi để tay lên vết sẹo của em. Khuôn mặt khẽ buồn rầu. Mất đi một tay, sau em có thể sống bình thường được.

Cốc. Em ấy gõ thẳng vào đầu tôi không chút nương tay.

"Đừng nhìn như vậy. Nhìn vậy thôi, chứ bây giờ 10 Kuro. Em vẫn có thể hạ bình thường đó.” - Em đưa tôi cây xiên cá vừa rồi. 

Em ngồi sát lại gần tôi. Chúng tôi chia sẻ nhau từng miếng thịt. Nụ cười cũng vang lên trong hang động, nơi hai con người mất mát chẳng còn gì ngoài niềm tin và hy vọng.

Bầu trời tối dần, tôi ra ngoài thu thập thêm củi để sưởi ấm qua đêm nay. Elfan chủ động xin ở lại hái quả và bắt cá. Tôi nhanh chóng nhặt thật nhiều củi vì lo trời sẽ lạnh hơn đêm qua. 

Lúc quay về, cửa hang vẫn dội ra ánh sáng từ bên trong. Tiến tới gần cửa, tiếng khóc của Elfan lại vang lên rằng rằng. Quả nhiên em không thể vượt qua cú sốc này dễ dàng thế được. Đắn đo vì không biết nên để em riêng tư thêm một lúc, hay sẽ vào bên trong.

Elfan đột ngột bước ra.

“Anh làm gì mà không vào á. Em đã chuẩn bị xong bữa tối rồi đây.” - Em kéo tôi vào trong. Nhìn vào chiếc hang đã được em trang trí lại. Sống động và ấm áp hơn. Em thay thế thảm cỏ bằng lông chim. Bữa tối là trứng chim nướng, chim nướng và cá nướng. Tôi như được mở rộng tầm mắt. Quả nhiên kinh nghiệm của em ấy vẫn rất vượt trội. Nhìn vào ánh mắt của em chỉ để xác nhận em ổn. Ánh mắt em nhìn tôi vẫn rất lạc quan và niềm nở. Tôi an tâm, thưởng thức bữa tối do em chuẩn bị. Tối hôm đó, em chủ động để tôi gối đầu lên đùi em ấy.

"Hôm qua anh đã giúp em rồi. Đêm nay hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai em sẽ giúp anh tu luyện.” - Nụ cười dịu dàng, vòng tay ấm áp và mùi hương nhẹ nhàng thoáng qua. Tôi yên giấc trên chân em. 

Những hạnh phúc nhỏ nhoi này, tôi quyết tâm phải bảo vệ bằng được.