Số phận hay số mệnh cũng đều như nhau cả. Ta đang tìm các người.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên chiếc thảm lông của Elfan. Đảo mắt nhìn một vòng trong hang, tôi sợ hãi vì không thấy Elfan đâu cả. Cả người vội vã, tôi lao nhanh ra bên ngoài tìm em. Em ấy lúc này đang bên ngoài, phơi một miếng da thú khổng lồ trên chiếc sào gỗ tự chế từ đống củi tôi đem về.
"Còn có thể làm thế sao?” - Tôi bất ngờ, lời thoát ra chẳng kịp giữ lại.
Elfan nhận ra tôi đã dậy. Em liền gác lại việc phơi đồ. Nắm lấy tay tôi chạy vào khu rừng. Trên đường đi, em ấy giải thích.
"Ngày xưa, mẹ em đã dạy cho em một phương pháp tu luyện đặc biệt. Bằng cách hấp thụ dưỡng chất từ thuốc. Có thể gia tăng sức mạnh linh hồn và cơ thể.”
Sau một lúc di chuyển về hướng đông, chúng tôi gặp một bức tường đá cao chót vót. Phía dưới chân bức tường có mọc lên không ít thảo dược. Trong mắt của Elfan sáng lên, tôi biết điều đó có nghĩa gì. Nhưng thuốc em ấy luyện. Tôi không dám uống.
Đi theo Elfan vào gần bức tường đá. Tôi nhận ra xung quanh không chỉ có thảo được, còn có thú rừng thường xuyên qua lại.
"Hướng Bắc có một cái hồ nước ngọt rộng. Nếu chúng ta có thể xây nhà ở đây. Không lo đồ ăn thức uống. Anh thấy thế nào?” - Tay em chỉ về phía Bắc, khuôn mặt rạng rỡ.
"Em dự định ở lại đây mãi mãi sao?” - Tôi hỏi.
"Không. Chúng ta ở đây để giúp anh tu luyện. Ít nhất là cho tới khi anh đạt được cấp độ của cha em. Hoặc dược liệu xung quanh đây không có ích với anh nữa.” - Em nhìn tôi tràn đầy hy vọng.
Tôi cũng không thể làm em ấy thất vọng được. Chúng tôi cùng nhau xây nhà, đúc gốm, làm đồ gỗ.
Qua lời em tôi mới nhận ra, những món đồ tinh xảo trong nhà em đều là do mẹ em ấy làm hết. Tay nghề đó được truyền lại cho Elfan. Em ấy truyền lại cho tôi cả việc làm đồ gỗ và luyện được.
Lúc này tôi mới biết, lý do thuốc em ấy có vị tệ không phải vì em không thể làm ra thuốc bình thường. Chỉ là em thường phá cách, chọn bỏ những vật liệu kỳ lạ khiến thuốc luôn có tác dụng phụ. Tôi là người uống những viên thuốc do em ấy luyện. Nên luôn phải giám sát chặt chẽ vừa học hỏi cách em điều khiển lửa linh hồn nung nóng dược liệu.
Ngày đầu tiên tôi bắt đầu quá trình tu luyện đã tới.
Elfan đưa tay lên ngực tôi. Một luồng ý chí truyền vào bên trong.
"Em luôn cảm thấy anh rất kỳ lạ. Dù cơ thể chưa thăng cấp. Đã rất khỏe. Linh hồn chưa khai mở, đã có thể dùng cảm quan ma lực.” - Em vừa nói vừa đưa ma lực vào người tôi dò xét.
Luồng ma lực chảy vào cơ thể. Tôi cảm nhận được chúng rất kỹ càng.
Bỗng một nội lực nào đó bên trong tôi đẩy ma lực của Elfan ra ngoài.
Em ấy bất ngờ. "Trong người anh vậy mà lại phản dò xét.”
Sau nhiều giờ nghĩ cách, Elfan vẫn không thể đánh giá linh hồn của tôi. Em quyết định bỏ qua bước kiểm tra, đi thẳng vào tu luyện.
Muốn hấp thụ được dược tính của thuốc để gia tăng tu vi. Điều đầu tiên chính là phải sở hữu huyết mạch của tộc Elf.
Elfan lấy ra một giọt máu của em ấy. Dùng ma lực làm vật dẫn. Đợi máu vào trong cơ thể, em sẽ dùng ma lực thúc đẩy huyết mạch tộc elf đồng hóa cơ thể tôi.
Nhưng khi giọt máu vừa vào cơ thể, cơ thể tôi trực tiếp thôn phệ lấy giọt máu đó. Quá bất ngờ và không tin được. Em ấy đã làm lại ba lần nhưng đều bị nuốt chửng.
Elfan bất mãn.
"Cái cơ thể gì thế này?” - Em to tiếng đầy giận dữ.
Thử nhiều cách nhưng vẫn chung một kết quả. Elfan từ bỏ bước này. Do quan sát thấy cơ thể tôi không tăng tý linh hồn nào từ khi thôn phệ huyết mạch của em. Em ấy cho rằng, cơ thể tôi đã tự đồng hóa thay vì chờ đợi. Để xác minh, chỉ cần cho tôi nốc thuốc là được.
Hôm đó tôi đã phải thức cùng Elfan khi em ấy luyện thuốc. Tôi có niềm tin mãnh liệt nếu tôi rời mắt, em sẽ lại cho thứ gì đó kinh dị vào.
Viên thuốc đầu tiên tôi uống là một viên thuốc hồi phục thể lực cỡ lớn. Uống viên thuốc vào. Cơ thể tôi lập tức nhận ra một dòng chảy năng lượng chảy đều trong cơ thể. Có thể là dược tính, tôi ngồi xuống. Tập trung điều khiển dòng chảy đi khắp cơ thể. Chúng hòa tan.
"Thật sự có tác dụng rồi.” - Elfan đứng bên cạnh vỗ tay, vui vẻ như một đứa trẻ vừa thành công đạt được thứ gì đó. "Chỉ có điều… sau dược tính lại chỉ nuôi mỗi linh hồn của anh vậy?” - em suy tư hỏi.
"Anh chỉ là dẫn dược tính đi khắp cơ thể thôi.” - Tôi trả lời.
"Gì cơ? Anh còn có thể dẫn dược tính sao?” - Elfan ngạc nhiên lớn tiếng.
"Phải phải…” - Tôi e dè trả lời.
"Cả tộc Elf chỉ hấp thụ được, còn không thể dẫn được dược tính như anh.” - Đôi má phì nên đáng yêu, khuôn mặt không giấu đi sự ghen tỵ.
Cùng với sự nuôi dưỡng từ thuốc của Elfan. Chỉ trong vòng hai tháng, linh hồn đã tôi đã đạt lên cấp 5.
Năm tháng sau đó, tôi và Elfan hỗ trợ nhau tu luyện, tôi đã có thể thuần thục luyện dược như em ấy. Mỗi ngày, tôi đi săn, đảm nhiệm những việc bên ngoài từ lương thực, thức uống và cả nguyên liệu chế thuốc từ ma thú. Elfan sẽ lo phần lớn việc nhà, thi thoảng tôi giúp cô ấy một số việc khi về sớm. Nhưng sự vụng về và thiếu chuyên nghiệp vẫn bị Elfan lắc đầu đầy ngao ngán.
Trong một lần đấu tập giữa tôi và Elfan. Em ấy đã nhận ra, cơ thể tôi phát triển liên tục trong những trận chiến căng thẳng.
Mùa đông qua đi. Bầu trời đã ấm hơn bởi nắng, những hoa thuốc xung quanh cũng tranh nhau nở. Những tháng qua, tôi đã làm theo như những gì ngài Rangar đã dạy. Mỗi sáng đều tập thể dục bên cạnh những cây trồng. Elfan luôn bên cạnh dõi theo từng động tác của tôi.
Mùa xuân đã bắt đầu, thời điểm này tôi và Elfan đều có sự tiến bộ trong thực lực. Tôi đã đạt tới cấp 6 linh hồn còn Elfan đã đạt cấp 5 linh hồn.
Chúng tôi bắt đầu tìm cách rời khỏi nơi này. Nghĩ về dòng suối, tôi cho rằng mọi sự sống đều bắt đầu liên quan tới nước. Nếu con người có tồn tại ở gần đây, hẳn họ sẽ tập trung xoay quanh một khu vực có điều kiện sống lý tưởng nhất có thể. Và điều kiện đó chính là nước và đất đai màu mỡ. Dựa theo suy nghĩ đó, chúng tôi quay lại hang động năm xưa đã ở khi tới đây.
Elfan nhìn chiếc hang và miếng da thú đang nằm dưới đất một lúc lâu. Có lẽ em ấy lại đang suy nghĩ vu vơ về thứ gì đó. Để tránh em nghĩ tới quá khứ đau buồn. Tôi lên tiếng.
"Dòng nước này quá nhỏ, anh nghĩ đây chỉ một là một phần tách ra từ một dòng chảy lớn hơn. Nếu đi ngược lên thượng nguồn. Có lẽ sẽ tìm được thứ gì đó.”
"Vâng. Vậy chúng ta lên thượng nguồn.” - Em ấy vẫn không rời mắt khỏi chiếc hang cho tới khi chúng tôi rời đi.
Nắm lấy Elfan, tôi kéo em rời đi. Bảo vệ em khỏi quá khứ đau buồn, đó cũng chính là nghĩa vụ của tôi.
Cả hai chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất, liên tục men theo dòng nước để tiến lên thượng nguồn. Cho tới khi gặp một chiếc hồ lớn, bên trên là một thác nước cao chục mét. Cảnh tượng nơi thật thơ mộng, chỉ tiếc bây giờ không phải lúc ngắm cảnh. Elfan hóa ra đôi cánh trực tiếp bay lên dò xét. Kỹ năng hóa cánh để bay là kỹ năng đặc biệt của tộc elf, dù tôi đã sở hữu một phần huyết mạch của elf nhưng vẫn không thể sử dụng kỹ năng này. Nên tôi đã phát triển một kỹ năng cho riêng mình. Dồn ma lực vào không khí, khiến chúng trở nên trật tự vững chắc, tôi có thể lấy chúng làm bàn đạp mà di chuyển trên không. Kỹ năng này được lấy cảm hứng từ bước chân của Kairo.
Trong lúc tôi đang từng bước nhảy lên phía trên thác, một mũi tên từ khu rừng bên bắn xuống. Mũi tên mang theo một ma thuật xanh kỳ lạ. Tôi nghiêng đầu né mũi tên lao về phía mình. Từ bên trong khu rừng, hàng loạt những mũi tên khác tiếp tục bắn tới. Tôi đứng trên không, truyền trí lực vào nước, kéo chúng làm thành một bước tường nước di động. Vừa chặn mũi tên, tôi vừa tiếp bước theo sau Elfan. Lúc này em ấy ở bên trên đã nhìn thấy và cảnh giác. Cảm quan ma lực cho biết xung quanh đang có bảy người. Họ đều là tộc Elf. Bỗng một bóng dáng xuất hiện sau lưng hắn lao tới, tốc độ nhanh khiến tôi khó giữ khoảng cách. Tôi kéo dòng nước về phía mình, dùng ma lực tạo ra một quả cầu lửa giữa tôi và anh ta.
Ầm. Vụ nổ đẩy cả hai về hai phía, tôi đã lên được bên trên thác. Ở đây, bảy tộc Elf đều đang đứng nhìn tôi đằng đằng sát khí.
Elfan đáp xuống bên cạnh tôi.
"Dì Elfia, đây là bạn trai của con.” - Em ấy nắm lấy tay tôi đột ngột, khiến tôi có chút bất ngờ. Bấy lâu nay chúng tôi không nói gì về vị trí của nhau. Đây là sự khẳng định vị trí của tôi trong lòng cô ấy. Trong lòng tôi vui lên vì được công nhận.
Một người elf bước lên. Người phụ nữ này có đôi mắt xanh như ngọc, mái tóc như hòa vào màu sắc của rừng rậm nơi đây. Thân hình mảnh mai khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy muốn bảo vệ.
"Con lại đi theo vết xe đỗ của mẹ con sao?” - Khuôn mặt tinh tế đó vậy mà lại tỏ ra khó chịu chẳng chút khiên dè.
"Elfan, chuyện cha con chúng ta đã biết. Nhưng viên ngọc đáng ra dẫn đến chỗ chúng ta. Vậy sao nó lại dịch chuyển con tới nơi khác chứ.” - Một nữ elf khác, cô gái này trẻ trung hơn, ánh mắt màu xanh có vẻ là đặc trưng của elf, mái tóc vẫn là như hòa lẫn vào khu rừng.
Nhìn bảy người elf xung quanh, tôi thoáng có chút căng thẳng. Họ không thiện cảm với tôi.
"Mẹ của con chưa từng hối hận. Con cũng sẽ hết lòng với con đường mà con đã chọn. Còn về viên ngọc, Kuro là người bóp nát nó…” - Nói tới đây, em nắm tay tôi chặt hơn.
"Lúc đó con đã bóp viên ngọc, nhưng kẻ thù đã tấn công khiến cho những bụi khí xung quanh tản ra. Liệu đó có thể là nguyên nhân?” - Cơ thể tôi vẫn không thể buông lỏng.
Dì Elfia tỏ ra khó chịu nhìn cánh tay đã mất của Elfan, cô quay lưng rời đi. Người đàn ông bị đánh bật ra vừa rồi đã lên tới. Hắn nhảy lên cao, lao về phía tôi với thanh kiếm trên tay. Nó không có thiện ý. Elfan tiến lên một bước định chặn lại đòn đành đánh. Đường kiếm đi nhanh như không thể dừng lại, bầu không khí trở nên căng thẳng. Tôi nhìn thấy sự bất thường, nhưng Elfan không có vẻ muốn tổn thương hay đánh trả họ. Tôi bộc phát ma lực, tạo ra luồng xung kích mãnh liệt thổi qua cả tám người elf xung quanh ra xa.
Ánh mắt tôi hướng về kẻ cầm kiếm. Hắn ta không dừng tay kể cả khi Elfan đã đứng ra chặn. Bước lên từng bước, tôi truyền ma lực vào không khí, nén chúng lại làm thành một khối.
"Dừng đã, Kuro họ là người nhà của mẹ em.” - Em níu lấy tay tôi, ánh mắt ngỏ ý dừng lại.
“Em là người nhà của anh.” - Nói dứt câu, tôi đẩy quả cầu lao nhanh về phía hắn.
Rắc. Không gian xung quanh vụn vỡ, quả cầu của tôi biến mất. Xuất hiện bên trên là một cụ elf, tay cầm cây trượng tinh xảo được khắc từ gỗ. Ông nhìn tôi.
"Ma thuật của cậu có chút thú vị. Tên ta là Elffang. Tộc tưởng của tộc Elf nơi đây. Cậu muốn tới chỗ ta làm khách chứ?” - Ánh mắt của ông không sát khí. Nhưng lại tạo ra uy áp lạ thường.
Ánh mắt tôi sắt lạnh nhìn ông. Ông ta như nhận ra sự thách thức, lập tức gật đầu chấp nhận.
Ông vẫy tay đưa những người elf khác và cả Elfan ra xa chỗ chúng tôi.
“Cậu bắt đầu khi nào cũng được.” - Ông đưa tay như mời gọi.
Khuôn mặt Elfan trở nên căng thẳng, dì Elfia cản cô lại như muốn đảm bảo cô không làm điều dại dột.
Ánh mắt tôi quay lại trên người lão elf trên không. Bắt đầu vận ma lực. Phương pháp ma thuật, hay phép thuật thông thường sẽ không thể khiêu chiến vượt cấp. Nhìn ông ta có thể tùy ý nóp nát không gian, cho thấy ông ta ở cấp bảy linh hồn trở lên. Tôi tận dụng cả hai ma thuật và phép thuật cùng lúc, lấy phép điều khiển, lấy ma thuật tăng sát thương. Đối với cấp bảy đã kháng siêu nhiên, phép thuật sẽ yếu hơn trông thấy.
Tôi không muốn mất thời gian, cần phải đưa Elfan rời khỏi nơi này. Tốc chiến tốc thắng.
Tôi tạo ra hàng loạt những quả cầu khí nén xung quanh ông ta. Đồng loạt cho chúng lao về phía lão. Những vụ nổ liên tục khiến những sinh vật xung quanh chạy khắp nơi.
Cường hóa đôi chân, tôi bức tốc lao nhanh về phía lão. Trên triệu hồi ra một thanh kiếm bằng băng đâm tới.
Kình. Âm thanh va đậm vào lá chắn ma lực lão. Lão búng tay. Một luồng khí thổi vào người tôi. Nhận ra nguy hiểm, cường hóa không khí dưới chân làm điểm tựa. Tôi bật lùi về phía sau hết tốc lực. Luồng khí phát nổ. Đẩy tôi xuống phía dưới hồ.
Elfan không thể nhìn tiếp em ấy đẩy Elfia ra, tự thân bay xuống tìm tôi. Nhưng bị lại bị những người elf khác khống chế.
Nhìn cảnh tượng Elfan bị khống chế, trong lòng thoáng lên sự tức giận. Quá khứ tôi đã nhịn nhục quá nhiều để sống. Tôi nốc hết chỗ thuốc dị do Elfan chế cùng lúc, cơn nóng giận như che lấp hoàn toàn mùi vị khó chịu của nó. Thứ tôi cần là sức mạnh.
Cảm xúc và ma lực của tôi bùng nổ cùng lúc, linh hồn tôi thăng lên cấp 6.
Hét lên một cách điên cuồng.
"BUÔNG CÔ ẤY RA.”
Tôi chuyển hóa cả một khu rừng lớn bên dưới và gần như toàn bộ thác nước thành ma lực của bản thân, chỉ để lại chút ẩm ướt trên nền đá.
Trước cấp bảy, cấp sáu chẳng là gì. Nhưng có cách để tối đa sát thương, chính là gom toàn bộ ma lực lại một chỗ. Tôi nén chúng lại vào một điểm. Nén đến không gian xung quanh bắt đầu bóp méo.
Elfan nhìn tôi bất ngờ. "Ma lực gì thế này…”
Trước ánh mắt kinh hãi của những người khác. Chỉ có lão già trên không tỏ vẻ đắc ý, vừa vuốt lấy bộ râu, vừa gật đầu hài lòng.
Không gian xung quanh tôi bắt đầu vỡ vụn, từng viên đá dưới chân tôi cũng không bỏ qua.
"CHUYỂN HẾT CHO TA.” - Sự điên cuồng như nuốt lấy tâm trí tôi. Lúc này cả mặt đất đã bị tôi hấp thụ.
Điểm sáng nhỏ giữa tay tôi bắt đầu kêu răng rắc. Bầu trời kéo theo dị tượng, sấm chớp bắt đầu nổi lên.
"Tên nhóc này chơi lớn vậy… đột phá khi đánh nhau sau? Xung quanh đất đá nào có thể khiến cho nó mạnh lên thế được…”
Quả cầu trong tay tôi bé tí, kích thước chỉ bằng một viên bi. Nó phát ra những tia chớp xung quanh, ánh sáng nhẹ nhàng như ánh nến, chập chờn nhưng chẳng thể lây tắc.
Cả người tôi bỗng nhẹ nhàng, đến mơ hồ. Không còn sự tức giận nào nữa. Giờ đây chỉ còn bình yên và tĩnh lặng.
Nhìn lão già phía trên. Tôi ném nhanh quả cầu về hướng lão. Ánh mắt lão thoáng lên sợ hãi vì dư âm của dị tượng do tôi tạo ra. Trước năng lực ẩn của quả cầu, lão không khinh suất. Dốc toàn lực bảo hộ bản thân. Những người elf khác sợ hãi đều rời khỏi. Chỉ Elfan vẫn đứng đó nhìn tôi. Thấy nguy hiểm, tôi lao nhanh lên trên, ôm lấy em rồi nhanh chóng rời khỏi khu rừng, chạy chỗ chết. Vụ nổ vang lên, làn sóng thổi bay cả khu rừng, mặt đất và cả không gian xung quanh vụ nổ. Tất cả bao trùm trong ánh sáng, những âm thanh giao động mãnh thiệt bắt đầu lao tới. Cả người tôi tê cứng, như đã rút tới hơi thở cuối cùng. Tôi ngã vào lòng Elfan, trong mơ hồ tôi thoáng qua hình ảnh Elfan đã bảo vệ tôi khỏi vụ nổ. Sau đó thì ngất đi vì mệt mỏi.