Ngồi ở cửa chính căn nhà, tôi nhớ về những ngày bên cạnh mọi người trong căn nhà này. Nhớ Mia khắt khe, lạnh lùng nhưng đáng yêu, nhớ Rinna hồn nhiên nhưng rất nhiệt tình.
Ánh mắt tôi bất giác nhìn lên bầu trời. Bây giờ tôi có thể tìm Mia ở đâu? Nếu Kairo muốn đem Mia để hồi phục cho vợ của hắn, thì Mia hẳn sẽ phải bị đem về thành Kazenoya. Thế thì thật trùng hợp, tôi cũng cần tìm tung tích của gia đình từ hắn.
Đứng dậy và bước ra giữa sân. Tôi dùng pháp tắc thời gian tăng cường tốc độ, cộng với pháp tắc lôi, cộng với pháp tắc đất giúp cơ thể tôi tránh bị sụp đổ khi di chuyển với tốc độ khủng khiếp sắp tới. Lao một mạch xuyên qua bầu trời của thành Morden, trực tiếp tiến thẳng vào vùng trung tâm chứa cánh cổng dịch chuyển trở về thành Kazenoya.
Xung quanh cánh cổng được quân đội đóng quân canh gác, bọn họ đều mặc đồng phục của quân đội tộc Fluretai.
Từ bên dưới, bay lên hai người. Bên trái là một pháp sư, toàn thân mặc một bộ đồ che kín. Chỉ để lộ ra pháp tắc chết chóc của bản thân. Pháp tắc của hắn lao thẳng vào tôi, nó không tiêu hao dần từ sinh mệnh của tôi mà như muốn lập tức cắt đứt lấy nó. Đây là pháp tắc cắt. Tôi cười nhẹ, pháp tắc đất triển khai. Pháp tắc của hắn dần trở nên vô hại.
Người bên phải thì gỡ bỏ chiếc mũ trùm đầu. Lộ ra bên trong cũng là một chàng trai trẻ tuổi, trên mặt có một vết sẹo. Tay cậu cầm một thanh trượng màu tím vô cùng bí ẩn. Một tiếng rắc vang lên, cây trượng xé tan bầu trời, hai bóng hình bay ra từ trong không gian.
Ánh mắt tôi dừng lại trên hai bóng hình. Hai bóng hình đó là Zaki và Himino.
Cảm quan ma lực lên hai người em. Tôi không cảm nhận được linh hồn của chúng. Có vẻ như hai em đã không qua khỏi, thứ giờ đây trước mắt tôi, chỉ là hai cái xác dưới sự khống chế của kẻ thù mà thôi.
Nhìn thấy người khác sử dụng thi thể của em mình như vậy, tay tôi nắm chặt.
Nếu đây là công nghệ của thành Wiff, thì nơi đó đúng là dã man. Tôi cảm nhận được sợi dây liên kết giữa hai người em và chàng trai đang điều khiển kia. Chúng có thể đã chết, có thể bị giết, nhưng không ai được phép xem thi thể của chúng như đồ chơi.
Ánh mắt tôi ghim chặt vào hai sợi dây liên kết vô hình đó, thi triển pháp tắc cắt.
Sợi dây liên kết đứt ra, cả Zaki và Himino đều mất kiểm soát, chúng rơi xuống. Khuôn mặt của hai kẻ kia bắt đầu hoang mang khi nhận ra tôi đang sử dụng pháp tắc của kẻ bên trái.
Tôi không nhìn hai tên phù thủy kia dù chỉ một lần. Chỉ bay tới đón lấy thi thể của hai người em. Nhìn khuôn mặt đã trắng bệch, cơ thể lạnh khắt và có chút mùi hôi từ thi thể đang dần bốc lên.
Đau lòng nhìn hai người em trong tay. Ánh mắt như dao, tôi liếc sang hai kẻ đang cản đường.
Tôi có linh cảm những người khác hẳn đã gặp chuyện không lành. Trong lòng lại càng vội vã muốn tìm Kairo. Tôi phải ngăn hắn lại trước khi có thêm người chết.
Tôi nhìn vào tay của hai kẻ đứng đối diện. Chỉ động một ý niệm, tôi cắt bay đầu cả hai trong thoáng chốc.
Tước đi chiếc nhẫn trên tay của một tên. Tôi đặt thi thể của hai em vào trong chiếc nhẫn.
Nhìn xuống doanh trại quân đội bên dưới, tôi chỉ dậm chân một cái. Luồng uy áp của bản thân như sóng thần, cuốn trôi toàn bộ quân đội của Fluretai khỏi phạm vi cánh cổng.
Đặt chân lên cổng, trong lòng tôi khẽ lo lắng.
“Tôi trở về đây. Thành Kazenoya.”
Cổng dịch chuyển khởi động. Một tia sáng đưa tôi vượt qua không gian. Thoáng chốc trở về tới gần thành Ray. Nơi này cách thành Kazenoya chẳng còn xa nữa.
Nóng lòng muốn tìm Mia và người thân. Tôi chẳng thể chờ thêm một giây nào.
Bức tốc bay tới tòa lâu đài Fluretai. Chỉ vài giây tôi đã đứng gần địa phận của họ.
Tòa lâu đài tráng lệ ngày xưa, nay đã bị thay thế bằng trạm quân sự rộng gấp mười lần. Nơi này cũng chứa những công nghệ từ Wiff đặc biệt là ánh sáng xanh lá kia.
Quan trọng hơn là xung quanh nơi này được phủ một lớp lá chắn. Tôi dùng pháp tắc cắt thử qua nhưng không có tác dụng. Dùng pháp tắc tiêu biến thì có thể ăn mòn nhưng lớp lá chắn như có thể tự hồi phục. Cứ hấp thụ thì nó lại hồi phục. Cảm quan ma thuật thì bị ánh sáng xanh lá bên dưới làm cho linh hồn bị choáng. Đang nghĩ cách để vượt qua thì bên dưới đã bay lên một lúc mười cảnh ba.
Những kẻ kia bay lên kia đều đậm mùi sát khí, trên người chúng mang theo mùi máu và thi thể, cứ như chẳng còn là người.
Mười người tiếp cận liền tung sát chiêu, tất cả đều quyết đoán và dứt khoát. Không một lời cảnh báo, không một động tác thừa.
Tôi khởi động pháp tắc tiêu biến, bao trùm cả khu vực xung quanh chúng, mười pháp tắc mà họ đang dùng đều bị tôi phá hủy không chừa.
Một ánh sáng tím lại phát ra bên dưới. Một bóng hình quen thuộc, tay cầm thương lao lên nhanh như chớp, lưỡi thương đã chạm vào cổ tôi.
Nhưng pháp tắc đất đã đợi sẵn, tôi dùng tay nắm chặt lấy thương.
“Đã lâu không gặp.”
Kéo người rối Elf lại phía tôi, tôi dùng pháp tắc cắt đi sợi dây liên kết giữa họ. Nhanh tay đưa cô vào nhẫn.
Tôi cắt bay đầu mười kẻ đang bị pháp tắc tiêu biến ăn mòn và đang gào thét trong đau đớn.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào bên trong lớp lá chắn kia là Kairo. Hắn là người điều khiển người rối Elf đó tấn công tôi.
“Thả Mia và những người ông đã hại ra. Tôi sẽ rời đi. Nếu không, tôi sẽ san bằng nơi này.” Lời nói của tôi như những làn sóng dồn dập lên lá chắn nhưng nó vẫn chẳng có tác dụng.
“Nhiều năm không gặp, tên nhóc ngày xưa trốn chạy nay đã dám đối mặt. Chỉ đáng tiếc, ta không có hứng thú với cậu.” Kairo nói dứt câu, hắn vẫy tay. Toàn bộ binh sĩ mang theo vũ khí đồng loại bay lên bằng một thứ công nghệ gì đó gắn ở giày.
Nếu còn đổ máu thêm nữa, so với Kairo. Liệu tôi có khác gì sao? Giờ cũng không nhượng bộ. Tôi gọi ra cổ thụ tiêu biến, dùng rễ cây đâm sâu vào lá chắn, từng gốc rễ bắt đầu cắm sâu vào doanh trại của Kairo. Cả doanh trại nhanh chóng bị tôi bao vây, Kairo bây giờ mới lộ ra khuôn mặt bất ngờ và có phần hoang mang.
Những cành cây đâm ra từ không gian chặn lại đường bay của quân lính tới chỗ tôi. Từ trên nhánh cây mọc ra những bông hoa hồng, nhẹ nhàng thoát ra mùi hương đưa tất cả lính của Fluretai bị thôi miên dưới năng lực kiểm soát của tôi.
Tôi ra lệnh cho toàn quân quay lại phá hủy cơ quan tạo ra lá chắn. Kairo nhìn thấy chiến trường đã đảo chiều hoàn toàn thì hắn ta vội vã bay về hướng thành Kazenoya.
Kairo bỏ lại toàn bộ quân đội ở đây để chạy, tôi tin hướng hắn đi hẳn có ý nghĩa hơn nơi này.
Khiến tất cả quân đội Fluretai rơi vào giấc ngủ say. Tôi không do dự đuổi theo. Chỉ để lại trên bầu trời những mảnh không gian vụ vỡ như bị va phải thứ gì đó khủng khiếp.
Kairo vào thành thì có hai pháp sư dịch chuyển ra cản tôi lại.
Hai pháp sư này dùng trượng tím triệu hồi một lúc năm người rối. Đó đều là người nhà của tôi, cha Oya, Usa, Isami, Ronku và Akk. Ánh mắt đau thương liền quay lại hiện thực, tôi giờ không thể lãng phí thêm giây nào. Mỗi giây trôi qua khiến lòng tôi càng bất an hơn.
Hóa đau thương thành ma lực, tôi nhanh chóng dùng pháp tắc cắt đôi hai tên pháp sư rồi dùng pháp tắc không gian đưa cả năm thi thể nhanh chóng vào nhẫn. Trong lòng khẽ dấy lên nỗi lo âu khó tả.
Tiếp tục đuổi sâu vào thành, một bóng hình lướt lên không trung cùng đường kiếm sắc bén.
Một người đàn ông bước ra từ không gian, tay cầm thanh kiếm. Ánh mắt người này sắc lạnh, lộ rõ sự thiện chiến và đã vượt qua hàng ngàn trận đấu sinh tử.
“Ta là Tahaam. Người kia, mau xưng tên. Sau lại dám gây náo loạn rồi giết người giữa thanh thiên.” Người này chính là kẻ đã xâm chiếm thành Kazenoya xưa kia.
Nhớ về quá khứ của Kazeron, cậu là con trai của thần chiến tranh Kuga, vậy Tahaam là môn đồ của Kuga. Liệu người này có thể nói chuyện.
Tahaam không thấy tôi trả lời liền lướt tới. Nhưng sử dụng pháp tắc lôi, tôi nhanh chóng bù lắp được khoảng cách tốc độ.
Cả hai dằn co trên không một lúc lâu. Tahaam rất khéo léo dấu đi pháp tắc của hắn.
Khi tôi cố dùng pháp tắc tấn công thì Tahaam sẽ lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi. Như biết được tôi sẽ tấn công khi nào.
Gọi ra cổ thụ tiêu biến, tôi cho rễ cây đâm ra từ không gian, xâm lấn cả bầu trời. Những nhánh cây tỏa ra mùi hương mang theo pháp tắc lười nhác.
Tahaam dùng kiếm vung ra liên tục những đòn mạnh chém bay hầu hết rễ cây, và luồng gió mang theo cũng cuốn bay cả khí độc tôi rải ra.
Tahaam bình tĩnh và kinh nghiệm hơn cả thần Đất sao? Không hổ danh là môn đồ của thần chiến tranh.
Nhưng tôi là con của thần chiến tranh, sau có thể thua nhường được, trận chiến từ tìm hiểu thành hơn thua trong nháy mắt. Tôi mở ra pháp tắc lưu trữ lần đầu tiên kể từ khi ghi nhớ nó.
Lấy ra những ký ức về những trận chiến cận chiến từ trước tới nay. Tôi dùng pháp tắc cắt, cắt lấy một mảnh không gian, dùng pháp tắc đất củng cố lại sự ổn định của nó, dùng pháp tắc không gian ép một thanh kiếm, dùng pháp tắc tiêu biến nhét vào khoảng không gian xung quanh thanh kiếm. Một thanh kiếm được chế từ pháp tắc ra đời.
Mái tóc và đôi mắt trúc đi màu bạc quen thuộc mà đen dần. Cổ thụ sau lưng đã truyền cho tôi ma lực của cả thành Kazenoya, điều quan trọng tôi cảm nhận được bên dưới thung lũng giữa thành lại xuất hiện giao động ma lực vô cùng quen thuộc.
Cả cơ thể tôi bùng nổ ma lực, cảnh năm trực tiếp vượt cấp lên cảnh bảy.
Giờ tôi đã nhìn thấy, cảnh giới của Tahaam là cảnh sáu.
“Không, không thể nào. Hắn sau có thể, chưa đạt cảnh mười sao lại có thể toát ra khí thế của thần. Không, không lẽ người là, THỰC THẦN” Khuôn mặt Tahaam run sợ, cả cơ thể cường tráng kia dần trở nên run rẩy.
Câu nói của hắn làm tôi nhớ về quá khứ cha Oya từng kể. Thực thần là những cá thể đến từ ngoại giới, mang trong mình bản năng săn thần. Bọn họ không sợ pháp tắc, ngược lại có thể cắn nuốt pháp tắc tùy ý để tăng sức mạnh. Họ là khắc tinh cứng của thần. Những ai bắt đầu nhập cảnh đều không phải là đối thủ của họ. Chính vì đáng sợ đó, đấng sáng tạo từ ngoại giới đã ban lệnh truy sát toàn diện thực thần trên toàn thế giới.
Hồi tưởng xong về quá khứ, ma lực của tôi giờ đã đủ lớn, linh hồn tôi lại lần nữa thức tỉnh. Khi đạt cảnh bảy sẽ là thời điểm tôi chạm chân tới pháp tắc thứ hai của bản thân. Nhìn vào những người thân đã mất trong chiếc nhẫn không gian. Trong lòng tôi chỉ chất chứa ao ước có thể tái sinh bọn họ. Lòng mong muốn đó được đáp lại, pháp tắc xung quanh tôi hình thành thêm một pháp tắc mới là pháp tắc hạt giống. Như hiểu ra tại sao nó xuất hiện. Tôi dùng pháp tắc hạt giống và pháp tắc tái sinh từ thực vật của mẹ Usami, đưa chúng vào người của mọi người. Thoáng trong họ dần hình thành phôi linh hồn. Đã thấy được hy vọng, tôi yên tâm nhìn về phía khu vực cai quản của Fluretai.
Tahaam giờ chỉ biết đứng run rẩy một bên, tôi không còn cảm nhận được sự đe dọa từ người hắn nữa. Nhưng nhờ ơn hắn mà gia đình tôi chia cắt, dẫn đến hậu quả như bây giờ. Có thể không giết, nhưng cũng không thể bỏ qua. Cằm lấy thanh kiếm vừa tạo, tôi vung mạnh một đường nhanh như ánh sáng, đẩy Tahaam xuống mặt đất.
"Chuyện riêng của tôi, ông tốt nhất đừng xen vào.” Giọng điệu mạnh mẽ và đanh thép, tôi khẳng định thực lực của mình giữa thành phố.
Giờ đây không còn ai dám cản tôi nữa. Tôi xé nát không gian xung quanh, cô lập căn cứ Fluratai khỏi xung quanh. Từng bước chân như cơn bão cuồng cuộng thổi bay từng căn nhà bên dưới. Bầu không khí bên trong dần lạnh hơn chỉ vì ánh mắt của tôi ghim chặt vào nơi Kairo đang ẩn thân.
Tôi bước vào căn nhà nơi cảm nhận được giao động ma lực của Kairo. Đi theo dấu vết vào bên dưới mật thất. Đảo mắt xung quanh, tôi nhìn ra còn một lúc ma lực của Kairo vươn lên một số quyển sách trên kệ. Lấy những quyển sách ra, tôi nhìn thấy bên trong là một nút bấm. Nút ấy mở ra một cánh cửa mật khác.
Đi sâu vào bên dưới, tôi đã tìm thấy cô gái mà tôi nhung nhớ, nhưng, giờ đây, thân thể em ấy tàn tạ, cả khuôn mặt hốc hác, làn da trắng nõn khi xưa giờ chỉ còn lại như một lớp vải thô khô ráp, ánh mắt em vô hồn, đôi môi khô tới mức bong tróc như mặt đất vào mùa hạ khát mưa. Cơ thể em bị vô số sợi dây chằng chịt đâm vào cơ thể vốn đã khô kiệt đó. Từng sợi dây như đâm vào tim tôi, cổng họng nghẹn ngào không thể lên tiếng, nhưng vẫn cố gọi tên em để xác nhận.
“Mia, sao, sao mọi thứ lại thành ra thế này.” Tôi nhanh chóng dùng pháp tắc tái sinh, níu kéo một chút sinh cơ cho Mia. Tay vội vã nhưng chẳng dám dùng lực, chỉ có thể nhẹ nhàng cố tháo từng sợi một khỏi cơ thể em.
Mỗi lần rút ra một mũi, là cơ thể Mia lại xuất hiện thêm một lỗ, đau đớn hơn, cả khi ấy, cơ thể Mia cũng như khô kiệt, chẳng có máu để mà đổ.
Không thể tưởng tượng được Kairo đã có thể nhẫn tâm đến mức nào, để đối xử con gái mình như vậy.
Tôi chăm chú chữa lành từng vết thương, miệng liên tục động viên như sợ người con gái từng cứu rỗi tôi, sẽ gục ngã trong vòng tay của chính mình.
"Mia không sao cả. Anh về rồi. Anh sẽ cứu em khỏi đây.” Từng lời nói mang theo cảm xúc, trách nhiệm và hối lỗi. Nước mắt tôi bất giác rơi từ khi nào.
Khi ống tiêm cuối cùng trên người Mia đã được gỡ, tôi dùng ma lực dò xét kỹ trong cơ thể của em.
Linh hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu ngày xưa gặp nhau, em đã ở cấp chín, thì bây giờ còn thua cả một người chưa tu luyện.
Cơ thể sau nhiều năm bị hành hạ, xương cốt đã có dấu hiệu mục rữa. Da thịt, nội tạng cũng đã phân hủy nhẹ. Trong máu của Mia thậm chí còn chẳng có chút dưỡng chất để nuôi dưỡng cơ thể.
Rốt cuộc, em đã phải sống sót như thế nào đến bây giờ.
Ôm Mia vào trong lòng đầy tuyệt vọng. Em quằng quại trong lòng tôi, cảm thấy như chạm vào nơi nào cũng khiến em đau đớn.
Tôi nhanh chóng truyền ma lực của bản thân vào cơ thể Mia. Hy vọng có thể khiến em dễ chịu hơn.
Bất ngờ, một cây kim lao ra từ phía sau.
Quá tập trung chữa trị cho Mia, tôi bị cây kim găm chặt vào hông. Dù rút ra ngay lập tức, nhưng một cảm giác đau đầu liền sông lên não, khiến não tôi như muốn nổ tung.
Cơn đau ở đầu khiến tôi mất dần ý thức, ngay lúc này, hạt giống từ trán tôi bay ra, vẫn là ánh sáng dễ chịu đó, nó hấp thụ đi những cảm giác tê liệt, rồi lại sạc ma lực vào người tôi. Cảm giác quen thuộc khiến tôi xúc động, hóa ra tôi không đánh mất nó, chỉ là nó đang ở trong tâm linh giới của tôi mà thôi.
Gác lại sự hoài niệm đó, tôi nhìn sang nơi phóng ra cây kim. Một bóng đen nhanh chóng rời khỏi, chạy nhanh rồi hòa mình vào bóng tối.
Đặt hạt giống về lại chỗ cũ. Tôi quay sang kiểm tra Mia, hơi thở em đã đều lại, tuy yếu ớt nhưng trông đã khá hơn một chút. Đưa hai tay bế lấy Mia, chân tôi bất chợt run lên rồi ngã quỵ. Suốt dọc đường liên tục chiến đấu, cơ thể có vẻ đã chạm giới hạn. Nhưng nơi này nguy hiểm, tôi muốn đưa Mia rời khỏi đây nhanh nhất. Cố sức bế Mia lên tay, ánh mắt tôi vô tình bị thu hút bởi những đường dây trên trần nhà, chúng nối nhau dài ra bên ngoài.
Sự tò mò khiến tôi lần theo những đường ống, không biết đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ. Tôi dừng lại trước một cánh cửa rất sang trọng, khác hẳn với kiến trúc vụng về xung quanh.
Đẩy cửa vào thì nhận ra nó đã bị khóa từ trong. Có linh cảm bên trong là thứ gì đó hẳn rất quan trọng với Kairo nên mới có sự sắp xếp như vậy. Tôi cắt bay cánh cửa, bên trong là Kairo và một người phụ nữ tình trạng không kém gì Mia nằm trên giường, bên cạnh còn có một cô gái, vóc dáng đó, chỉ có thể là Ayesa.
Kairo vừa nhìn thấy tôi, hắn liền triển khai pháp tắc bóng tối. Bao trùm lấy tôi và Mia, pháp tắc xuất hiện như một làn khói đen, khiến tôi mù hoàn toàn với xung quanh, chỉ có cảm giác và mùi hương là vẫn còn cảm nhận. Một tiếng nhảy tới, âm thanh sắc như dao, chỉ bằng âm thanh, tôi trói Kairo lại và dùng rễ cây đâm vào người hắn rút dần đi ma lực. Pháp tắc của hắn cũng tiêu tan.
Kairo chống trả quyết liệt nhưng cơ thể dần yếu đi do bị tôi hút dần sức mạnh. Lúc này tôi mới nhìn sang Ayesa, cậu ấy ngồi khóc bên cạnh người phụ nữ kia.
"Chàng trai, mọi lỗi lầm, đều là do tôi, mà ra. Cậu hãy, giết tôi, xin hãy tha cho, anh ấy.” Hơi thở yếu ớt cố gắng thốt ra từng lời nói, chỉ nghe nhưng tôi đã cảm thấy như bà ấy đã trúc dần hơi thở cuối cùng.
Ayesa bước tới, cậu quỳ xuống trước mặt tôi.
"Kuro, tớ biết cha tớ có lỗi với cậu. Nhưng, ông ấy chỉ vì mẹ của tớ, xin cậu.” Ánh mắt Ayesa đẫm lệ, đỏ hoe như đã khóc từ trước đó. Tôi tay run rẩy bấu lấy áo tôi. Nhìn trong khóe mắt và má cậu cũng có phần hốc hác.
Nhìn vào Kairo hơi thở yếu dần, tôi phân vân không biết vì sao bản thân đã đi đến nước này vẫn dừng tay lại.
"Vậy, gia đình tôi. Cả gia đình sáu người đều bị ông ta luyện hóa thành người rối. Nhìn trong tay tớ, Mia gần như đã bị ông ấy hút cạn. Ayesa, cậu vẫn thấy ông ta đáng sống, SAU CHỪNG ĐÓ CHUYỆN XẢY RA HAY SAO?” Tôi lớn tiếng dần, hơi thở gấp gáp vì bản thân cũng đã tới giới hạn.
Ayesa không buông tay, cô vẫn nắm chặt lấy áo tôi tha thiết cầu xin.
"Xin cậu, nể tình tớ từng giúp cậu, mạng Mia cũng là do tớ âm thầm truyền ma lực vào em ấy nên mới có thể sống tới bây giờ. Xin cậu nể tình, xin cậu…” Cả cơ thể Ayesa gục ngã dưới chân tôi. Hơi thở thưa dần.
Tôi chần chừ, Kairo nhân lúc phá bỏ dây trói, liều mạng cầm kiếm đâm thẳng ngực tôi.
Đây là lần hai tôi bị đâm xuyên tim. Nhưng tôi lại không thấy giận. Chỉ mang trong mình hoài nghi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc tôi nên làm gì.
Cánh tay run rẩy cố giữ Mia trong lòng không để ngã xuống. Kairo dốc thêm lực nhấn thanh kiếm sâu hơn.
Máu từ miệng tôi tuôn ra, như nôn hết ra ơn nghĩa với Ayesa.
Người phụ nữ trên giường, âm thầm kéo lê thân thể ra khỏi giường rồi ngã quỵ, cú rơi khiến cơ thể mong manh đã chạm giới hạn đó như một đòn kết liễu. Kairo nhìn thấy liền chạy tới, ôm lấy thi thể người vợ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy phần nhân tính hiếm hoi của Kairo. Như thể hắn ta xấu xa với cả thế giới, chỉ dịu dàng với mỗi người hắn yêu.
Tôi nhìn xuống cánh tay Ayesa dù đã ngất, hơi thở yếu dần đi nhưng vẫn nắm lấy chân tôi. Tự hỏi bản thân. Ayesa, nhiều năm không gặp, năm đó chúng ta gặp nhau ở quảng trường. Cậu trở nên xa lạ, giờ đây tuy đã lấy lại được cảm giác cậu của khi xưa. Nhưng cậu để cha cậu làm những việc như thế với Mia, dù đúng hay sai, cậu cũng đã quá tàn nhẫn với cô em gái yêu thương cậu hết mực.
Nhìn Kairo đau khổ, nhìn Ayesa trút dần những hơi thở yếu ớt. Nếu tôi hôm nay không đánh tới đây. Liệu họ có ra nông nổi này? Không, tôi phải cứu Mia. Dòng suy nghĩ như tiếp thêm sức lực, dùng tay không rút thanh kiếm khỏi tym, ý thức dần lu mờ. Tôi dốc ma lực hồi phục bản thân hết mức, tay ôm chặt Mia. Lòng đưa ra quyết định.
Tôi rút lấy sinh cơ của linh hồn làm nguyên liệu, thi triển pháp tắc tái sinh khu vực xung quanh tôi. Cùng lúc đó, cái chết của ngài Rangar bỗng nhiên hiện lên trước mắt. Kairo không chỉ giết để bảo vệ người thân hắn, còn là giết để thỏa mãn con thú trong hắn. Tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra thêm nữa.
Trích ra một chút ma lực, tôi dùng pháp tắc cắt, cắt đôi linh hồn của Kairo, khiến linh hồn hắn bị hủy hoại hoàn toàn, từ nay về sau, ông sẽ không thể tu luyện được nữa, cũng không thể tổn thương ai được nữa.
Kairo chỉ hét lên một tiếng đau đớn, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt không buông cơ thể đã lạnh dần kia.
Phế bỏ Kairo xong, tôi đẩy ma lực bản thân lên cực hạn, thiêu đốt cả linh hồn và cảm xúc uất ức tồn đọng trong bản thân bấy lâu. Vừa hồi phục cho Mia, Ayesa và người phụ nữ mà Kairo đang ôm. Tôi không thể biết bản thân mình đã làm đúng hay sai, tôi chỉ biết, tôi không thể giết cha của người tôi mang ơn, cũng không thể cắt đứt giọt máu ruột thịt duy nhất với người con gái trên tay tôi.
Dù có sai cũng chẳng sau. Đây là lựa chọn của tôi. Tôi cũng là kẻ từng giết người vô tội, nào có tư cách phán xét người khác đúng hay sai.
Pháp tắc tái sinh xâm nhập vào cơ thể của Mia, Ayesa và người phụ nữ kia. Chỉ vài phút, cơ thể Mia đã dần khôi phục, tuy chưa thể so sánh với trước kia, nhưng đã lộ ra vài đường cong nên có của một thiếu nữ, chứ không phải một xác khô.
Ayesa cũng dần tỉnh dậy, khuôn mặt hồng hào trở lại.
Người phụ nữ kia ra nông nổi như bây giờ là do một pháp tắc ký sinh trong cơ thể, khiến cơ thể bà yếu đi. Tôi nhận ra khi đang chữa trị, tôi cắt bỏ pháp tắc đó, cơ thể của người phụ nữ đó cũng dần hồi phục nhanh chóng, hơi thở đều trở lại, sắc mặt cũng tốt dần lên.
Kairo nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được. Hắn trợn mắt, vừa nhìn tôi, vừa nhìn vợ hắn như không biết phải phản ứng thế nào mới phải.
Làm xong việc, cả cơ thể tôi muốn ngã xuống, nhưng nhìn thấy Mia ngủ ngon trong vòng tay tôi, khiến tôi có thêm chút động lực.
"Ayesa, những ơn nghĩa khi xưa với cậu, tớ đã trả hết. Cậu nên quản tốt cha của mình. Nếu ông ta còn làm những chuyện xấu xa đó. Tớ nhất định, sẽ quay lại.” Nói xong lời cần nói, tôi ôm Mia dịch chuyển khỏi đó. Quay về căn nhà bỏ hoang của chúng tôi đã ở khi xưa.
Đặt Mia ngồi dựa vào một góc, tôi cố gắng dọn dẹp căn phòng của em ấy trước khi để em vào nghỉ.
Đêm đó sao rất nhiều, từng ngôi sao như ánh lên một hy vọng cho tương lai sắp tới.
Đặt Mia lên chiếc giường quen thuộc của em ấy. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt thân thuộc, có phần đã già dặn hơn qua thời gian. Cô bé Mia khi xưa giờ đã trông như một thiếu nữ thật sự rồi. Đôi mắt mệt mỏi của tôi dần nhắm chặt, sự mệt mỏi đã không thể cưỡng lại được nữa. Ngồi dựa vào giường của Mia, tôi chợp mắt. Lòng vẫn hy vọng tương lai sẽ có thể đối xử tốt với tôi và em ấy.