Chương 23

Giữa thế gian rộng lớn này, mấy ai có thể hạnh phúc với người mình yêu đến cuối đời.

"Kuro, anh đã làm rất tốt. Anh đã chiến thắng thù hận để chọn nhân tính. Anh đã chiến thắng bản năng để chọn cách làm người. Tuy em chẳng thể đi cùng anh xa hơn. Nhưng ý chí của em nguyện đồng hành tới khi thể xác và linh hồn anh tan biến. Khi đó, chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau. Anh sẽ không cô đơn.” Một dáng hình quen thuộc bước ra từ trong bóng tối bao phủ xung quanh tôi.

Âm thanh nghe quen thuộc nhưng ý thức mơ hồ chẳng thể nhớ ra là ai.

“Người ra đi, thật sự đáng tiếc. Những thứ bản thân chưa có thì đi tìm. Nhưng người ở lại cũng rất quan trọng. Đừng để người ra đi là người từng ở bên cạnh ta, nhưng chưa từng trân trọng lấy. Đừng để vì say mê thứ mới lạ mà quên đi sự gắn bó.” Khuôn mặt Elfan dần hiện rõ hơn.

Nước mắt tôi không cầm được mà rơi. Đôi tay đưa ra, ôm chặt lấy Elfan vào lòng. Từng giọt nước mắt là sự hối lỗi và mong được tha thứ. Bao lỗi lầm tôi đã gây ra dẫn đến sự hy sinh của rất nhiều người. Tôi chui rút vào lòng Elfan, khóc nức nở. Cố tìm một nơi thân thuộc bản thân thuộc về.

Elfan xoa đầu tôi, chậm rãi nói.

"Anh đã làm rất tốt rồi. Hận thù chẳng qua vì thấy bất công mà muốn đòi lại công bằng. Nếu giành cả đời để sống vì điều đó, em chẳng thà cùng anh sống đến già trong mái nhà tranh ở dãi núi Elf còn hơn. Ngày tháng đó hạnh phúc biết bao. Hiện giờ mọi thứ đã lỡ, nhưng chỉ cần anh sống tốt, đừng lãng phí kỳ vọng của mọi người đã đặt lên người anh. Như vậy là đủ rồi. Hận thù kia, anh hãy xem như một cơn ác mộng. Tỉnh dậy rồi, sẽ không sao nữa.” Từng lời nói dịu dàng đó, từng chút một cố an ủi trái tim cô đơn của tôi.

"Kuro, em cũng chỉ là quá khứ.” Elfan dùng hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt tiều tụy của tôi. "Anh nên học cách sống với hiện tại. Nhìn những thứ xung quanh của anh, trân trọng chúng. Vì chỉ có gắn bó, mới cho người khác cảm giác đây là nhà. Anh cũng cần, một nơi như vậy. Vì vậy, hãy xem em là một giấc mơ đẹp. Ngủ dậy, chỉ cần cười thật hạnh phúc. Với em, vậy là đủ rồi.”

Lời vừa dứt, một ánh sau lưng bao trùm lấy tôi. Elfan cứ thế mờ nhạt rồi biến mất. Tôi còn chẳng kịp để lại lời nào.

"Elfan, anh đã hứa. Và anh nhất định không quên.” Tôi nói trong khi bản thân dần thức dậy bên trong một không gian được bao kín bởi cây cỏ.

Những bông hoa mọc ngược vào trong liên tục thả ra một mùi hương dịu dàng và dễ chịu.

Dùng cảm quan ma lực kiểm tra xung quanh. Tôi nhận ra mình đang ở trong một chiếc lồng bằng cây cỏ. Xung quanh là cả một khu rừng mộc rậm rạp giữa một sa mạc khô cằn cỗi. Những cành cây, những ngọn cỏ liên tục hấp thụ ma lực xung quanh để nuôi dưỡng cơ thể tôi. 

Tôi đưa lên ngực, chỗ bị thanh kiếm xuyên qua giờ đã lành hẳn. Đến chẳng còn thấy sẹo. Tự kiểm tra bản thân, không ngờ dưới sự nuôi dưỡng của khu rừng giữa sa mạc này, vậy mà đã khiến tôi tăng lên cảnh năm. Pháp tắc bây giờ, đã có thể thi triển trong không gian. Chỉ cần động một ý niệm, cả khu rừng dần hóa thành ma lực, quay lại cơ thể.

Đứng giữa không trung, nhìn lấy xung quanh, lòng nặng trĩu vì bản thân cô đơn. Xung quanh chẳng có gì ngoài gió và cát. Tôi cũng không biết bản thân ở đâu. Chỉ dùng trí lực phóng tầm mắt thật xa để dò xét. Tôi cảm nhận được cách tôi rất xa là một ngọn núi, bên trong ngọn núi khổng lồ đó là sự giao động ma lực liên tục.

Thấy bên trong khả nghi, tôi cắt không gian, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh.

Tôi của bây giờ, lạnh lẽo, vô cảm và trống rỗng. Không phải vì không có cảm xúc. Mà mọi thứ xung quanh xa lạ đến chẳng biết phải biểu hiện điều gì.

Từ sau lưng, một con phượng hoàng bằng lửa lao tới, đôi cánh làm không gian rách nát từng nơi nó lướt qua.

Khẽ nhếch miệng cười một chút. "Khởi động sau khi tỉnh dậy sao? Cũng không tệ.”

Vung tay nhẹ, từng tia sét hình thành xung quanh rồi lao nhanh vào con phượng, chỉ để lại một chấn động trên bầu trời.

Người ta xa vẫn là vóc dáng mỹ miều đó.

"Ngài Foenix sao? Lâu rồi không gặp.” Tôi khẽ cười nhẹ.

Ngài Foenix rất hồn nhiên, cô ấy mặc váy mà đứng trên không nói chuyện với tôi. Ngài ấy bảo rằng, hôm đó sau khi tôi bị đâm xuyên tim, ngài chính là người tôi rời khỏi đó. Chỉ là đang trên đường tìm người cứu. Thì cơ thể tôi phát ra một luồng ma lực kỳ dị, theo ngài Foenix nói.

"Thứ phát ra từ cơ thể cậu khi đó giống như không khí nhưng có màu. Còn màu của nó giống như … nhìn có lúc màu vàng, có lúc màu xanh, khi thì đỏ. Vô cùng kỳ dị.” 

Nên ngài đã tránh xa. Chỉ đảm bảo khu vực đó an toàn và đợi mọi thứ kết thúc. Rồi một khu rừng mọc lên chúng bao lấy tôi. Sau đó thì ngài không rõ chuyện gì xảy ra. Vì mỗi lần phóng trí lực vào dò xét là sẽ bị nuốt chửng.

Tôi nhớ rằng tôi là sự dung hợp của cơ thể Kazeron và linh hồn từ ngoại giới là tôi. Tàn hồn của Kazeron sớm đã tan vào linh hồn của tôi. Giờ đây thứ sức mạnh kỳ dị đó có thể là của riêng tôi hoặc ngài Usami trong tâm linh giới của tôi. Tôi vẫn nghiên về ngài Usami hơn, vì nếu tôi có thể có năng lực như vậy, cũng không đợi tới bây giờ mới bộc phát.

Để ý những kẻ bên dưới nhìn lên đầy bất chính. Tôi chỉ đành mời ngài Foenix tìm nơi khác nói chuyện.

Ngài Foenix đưa tôi tới miệng của hang núi. Và nói với tôi.

"Cậu muốn gia nhập với ta chứ? Ta có thể giúp cậu mạnh lên đây.” Ngài Foenix vẫn cười đầy tự tin. Nụ cười vẫn theo thói quen như muốn quyến rủ tôi. Nhưng đẹp và quyến rủ thì có ích gì. Trong mắt tôi bây giờ, nó cũng là vẻ bề ngoài.

Nở một cười gượng gạo. Giờ con cảm nhận được. Bản thân đã học đủ rồi. Giờ con muốn bù đắp.

Nụ cười tự tin kia dần tan đi trên khuôn mặt xin đẹp đó. Ngài Foenix lấy từ trong chiếc túi vải bên hông một món đồ.

Khuôn mặt buông thả.

"Chiếc vòng cổ này là của cha cậu. Hành động của cậu đã khiến cho hắn tức giận. Giờ cha cậu đã bị hắn giết. Đây là di vật do tay trong của ta lén lút lấy từ thi thể của cha cậu.” Lời nói Foenix đột ngột khiến tôi chừng hửng.

"Sau lại phải lấy một chiếc vòng cổ từ thi thể kia chứ? Nếu là tay trong, không phải chỉ cần báo tin là đủ sao?” Ánh mắt tôi sắc lạnh cầm lấy chiếc vòng cổ thân thuộc trong tay.

Nhìn chầm vào Foenix, tôi như nhận ra bà ta cũng không chắc đã tốt hơn Kairo.

"Nếu thật sự là tay trong, việc lấy chiếc vòng chần dần trên cổ một thi thể sẽ khiến người khác nghi ngờ. Lời nói dối như vậy, có thể nói dễ vậy sao?” Tôi bao trùm cả khu vực xung quanh bằng ma lực của mình. Ánh nhìn lạnh lẽo, không cho cô ta một cơ sở nào.

Foenix lùi lại một bước rồi biến mất.

Tôi dùng pháp tắc thời gian tăng tốc bản thân,đuổi theo Foenix. 

Foenix bay xuyên qua sa mạc, tới gần khu vực di tích mà Mia từng nhắc sẽ tới đó.

Từ ngoài di tích xuất hiện một lúc ba bốn tu sĩ cảnh năm bao lấy tôi. Cả năm người cùng lúc sử dụng một cây trượng màu xanh lá kết thành không gian phong ấn tôi.

Nhưng giờ mọi thứ đã khác. Pháp tắc không gian của tôi khóa cả năm vào không gian riêng.

Chỉ lạnh lẽo lên tiếng. 

"Trong vòng ba giây, kẻ nào buông vũ khí tôi sẽ tha mạng. Nếu không thì, có thể ở lại chỗ này vĩnh viễn.” Pháp tắc tiêu biến bắt đầu khởi động, từng giây trôi qua là sự lấn át và nuốt chửng cả ma thuật trên cây trượng.

Dù pháp tắc của tôi đã dồn ép, nhưng cả năm vẫn chống đối, một trong số đó bắt đầu triển khai pháp tắc của hắn, khiến ma lực xung quanh trở nên chậm chạm và khó điều khiển. Lướt sơ qua, đó là pháp tắc lười biếng. Nhận ra pháp tắc này cũng có tìm năng, nhưng tôi dùng pháp tắc thời gian đóng băng cả năm rồi dùng rễ cây từ pháp tắc thực vật rút đi toàn bộ ma lực của họ.

Bước ra từ không gian cô lập, Foenix lấy từ trong nhẫn ra một ống tiêm. Bên trong chứa đầy máu của một ai đó.

Không hiểu ý cô ta muốn gì. "Rốt cuộc cô muốn gì? Lôi kéo tôi thì có ích gì cho cô. Hơn nữa, cha tôi rốt cuộc nằm trong tay của Kairo, hay là cô?” Tôi nhau mài, giọng mang sự khó chịu.

Foenix nhìn tôi như nhìn cá trong chậu.

Ánh mắt Foenix dần biến đổi, nó trở nên hoang dã và đầy thú tính.

Vậy ra là hôm đó Foenix hỏi tôi muốn làm người hay thú, chính là ám chỉ bản thân bà ta. Bà ta chọn thú.

Nhìn Foenix như vậy, tôi đoán rằng dù có giúp bà ta lật đỗ Kairo cũng chỉ thay một Kairo bằng một Kairo khác mà thôi. 

“Thật vô nghĩa.” Tôi lên tiếng đầy bực tức.

Foenix đưa ra ống tiêm ở trong tay.

"Cậu biết không? Cậu đã ngủ trong chiếc lồng cây đó bốn năm rồi đấy. Cậu biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì chưa?” Nụ cười biến thái của Foenix càng lộ rõ, khiến tôi càng khó chịu. Nhưng ống tiêm trên tay bà ta lại khiến tôi có chút chần chừ.

“Có chuyện gì có thể khiến một người như bà trở nên như vậy?” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.

"Ta muốn nói con bé Mia đó. Nó thật ngây thơ, ngay từ đầu. Mẹ của nó chính là mục tiêu Kairo muốn nhắm tới, hắn muốn một người có dòng máu vượt trội để có thể cứu vợ hắn. Mia không nằm ngoài kế hoạch đó.” 

Nghe tới đây, tôi nhớ tới Ayesa đã bảo Mia đi tìm tôi, và những gì Mia đã kể. Xâu chuỗi lại mọi thứ, vậy là Ayesa muốn Mia rời khỏi vòng tay Kairo để bảo vệ bản thân. Nhưng cảm giác khó lý giải khác vẫn còn đó. Nhìn vào ống tiêm trên tay Foenix tôi nhận ra đó là máu của Mia khi bên trong có giao động ma lực của em ấy.

“Nhìn ánh mắt của ngươi, có vẻ đã hiểu rồi nhỉ? Đáng tiếc, giờ cậu mới tỉnh đã muộn rồi.” Foenix cầm ống máu tiêm vào bản thân. Pháp tắc lôi nhanh chóng hình thành xung quanh bà ta.

"Cả thời gian và sức mạnh đều trong tay ta. Giờ cậu có làm gì cũng vô ích.” Foenix đưa hai tay về trước, một lần nữa một tia sét khổng lồ tập trung trước mặt phóng nhanh về phía tôi đầy uy áp, khiến mọi thứ xung quanh bị nó thiêu rụi.

Thời gian xung cơ thể tôi cũng bị bà ta đóng băng. Tia sét cứ thế lao tới.

Không ngờ đã bốn năm, một giấc mơ mất bốn quả là quá đắt. Đến khi tỉnh dậy, đắc hơn là sự thay đổi của mọi thứ, giờ đây người từng dạy tôi, đã trở thành người muốn giết tôi.

Tôi điều khiển không gian xung quanh, đưa bản thân dịch chuyển vào nơi khác.

Tránh khỏi tầm mắt của Foenix, tôi mở ra pháp tắc kết hợp giữa thực vật và tiêu biến. Ngưng tụ lại sau lưng tôi là một cây cổ thụ khổng lồ mọc lên giữa không trung, mỗi chân rễ cắm sâu vào từng mảnh không gian, từng chiếc lá hấp thụ lấy không chừa chút ma lực nào không khí.

Điều khiển những cành cây đâm ra từ không gian, mỗi nhánh mộc ra thật nhiều những chiếc lá, liên tục rút đi từng hơi thở và ma lực trên người bà ta.

Tôi dùng riêng một nhánh cây, đâm vào não bà, cấy rễ vào linh hồn, lấy ra mọi thông tin mà bà ta biết.

Từ đó tôi biết rằng, Foenix dì của Kairo, bà ta dùng pháp tắc làm chậm đi già nua của bản thân. Để bản thân có nhiều hơn thời gian, để tranh vị trí chủ tộc Fluretai. Nhưng bà ta đã bị Kairo lừa dối bằng một lời hứa, sẽ để bà ta làm chủ tộc, nếu giúp hắn giữ mạng vợ hắn. Cho tới một ngày, khi Kairo nhận ra bà không thể cứu, chỉ giúp vợ hắn cảm nhận sự dày dò chậm rãi hơn, hắn đã lật mặt, vào thời điểm tuyên bố vị trí. Hắn đã bêu xấu bà ta. Khiến bà ta bị trục xuất khỏi tộc. Kairo lên vị trí nắm quyền, đối với những việc khác hắn làm rất tốt, tuy chỉ có việc liên quan tới sinh mệnh của vợ hắn, thì Kairo như trở thành một con thú. Hắn ta hy sinh mọi thứ, làm đủ những chiêu trò đê tiện nhất để giữ mạng vợ mình.

Tôi xem được một lúc thì cơ thể Foenix sụp đổ. Ký ức cũng tan biến dần. Chẳng thể xem được nữa. Kairo cũng điên cuồng, điên cuồng như cách tôi muốn báo thù. Chỉ khác rằng, hắn không chọn nhân tính. Hoặc nhân tính trong mắt hắn, vốn không có ý nghĩa gì, nếu không giúp hắn giữ được người hắn yêu.

Thông tin tôi cần biết nhất là Mia lúc này ở đâu lại không có. Khiến tôi trở nên sốt ruột hơn.

Ánh mắt tôi chuyển xuống bên dưới chân di tích. Họ có thể là một ruột với Foenix.

Ánh mắt tôi tràn đầy sát khí, từng hơi thở mang theo sự phẫn nộ. Dù mục đích là muốn dọa họ nói ra, nhưng trong lòng đúng là có cảm xúc này.

Tôi dùng uy áp đè chặt toàn bộ khu vực bên ngoài Di tích. Dùng rễ cây cắm sâu vào cả di tích bên trong nhằm tìm kiếm Mia. Nhưng bên trong di tích giờ đã trống rỗng. Chỉ là những khu cư ngụ cho nô lệ tạm thời.

Lòng tôi sốt ruột không thể đợi, liền nhớ tới quảng trường Mia và tôi từng tới. Tôi nhanh chóng dịch chuyển tới đó tìm tung tích.

Xé toạc không gian để lao tới quảng trường. Nơi này bây giờ không một bóng người, rõ ràng đã bị bỏ hoang. Chỉ có một tiếng nói vang lên. Cũng chính là tiếng nói ngày xưa đã cản tôi giết Kairo.

Hắn ngồi trên đỉnh nóc của khán đài chính diện. Mái tóc nâu và đôi mắt đen trông vô cùng ám ảnh. Cả người chỉ một mảnh vải tối che đi nơi cần che của cơ thể.

"Ngươi chính là con của Kuga?” Một câu hỏi thẳng thừng vào đúng trọng tâm.

Nhớ pháp tắc hệ đất cùng với ký ức của Kazeron. 

Lòng tôi hiểu rõ, một trong số ba kẻ đã góp phần giết gia đình của Kazeron đang ở đây.

"Ông là Koku.” Ma lực trong người phát tiết, như chính bản năng cũng đang muốn lao lên lấy mạng kẻ trước mắt.

"Ta đã không nhận ra ngay từ lần đầu. Ánh mắt của ngươi, vẫn còn quá non nớt. So với cha ngươi, chỉ e…” Koku ngừng lại do tôi bắt đầu phát tiết bằng ma lực.

Tôi triệu hồi cổ thụ tiêu biến, cho cây cỏ đâm cho và khống chế mặt đất. Tôi hiểu sức mạnh của thần Đất tuyệt đối không thể chỉ đơn giản như vậy. Đất là căn cơ, là nền tảng cho sự sinh trưởng của thế giới. Nếu như vậy, pháp tắc của hắn không chỉ khiển đất, còn là lấy bản thân làm nền tảng phát triển. Dốc trí lực tri triển ra phạm vi pháp tắc rộng nhất có thể để bao lấy mặt đất. Cắt đi nguồn cung sức mạnh của ông ta. Sau đó tôi giữa khoảng cách, chỉ đứng xa dốc ma thuật vào người hắn. Nhưng ma thuật chạm vào hắn giống như rỉ nước vào đá. Hoàn toàn vô dụng.

Koku cười to, giọng cười mang trong đó sự tự tin và áp đảo bằng uy áp.

Koku đập chân vào quản trường dưới chân, cả quảng trường được xây bằng đất đá bị tách rời từng mảnh một, từng viên đá bị bốc lên rồi ghép lại thành một con hổ khổng lồ. Con hổ đó mỗi lần bước lên một bước là một lần khiến linh hồn tôi bị chấn động.

Hắn vung tay, con hổ lao về phía tôi.

Cười lạnh một tiếng, tôi vung tay, những cây rễ từ dưới đất trồi lên, nhánh thì quấn chặt lấy, nhánh thì cắm sâu vào cơ thể rút đi toàn bộ ma lực của nó tới khi chỉ còn lại không khí.

Koku từ xa vỗ tay. "Khoảng cách lớn như vậy mà vẫn có thể múa mái trước mặt ta. Cũng xem như có năng lực.” Nói xong, hắn lao vào tôi. Tốc độ không nhanh nhưng mạnh mẽ và cứng cáp, từng nhánh cây mọc từ không gian hay rễ cây trồi lên từ mặt đất cố ngăn hắn lại nhưng không thể. Hắn lao để lại là sự vụn vỡ trong pháp tắc của tôi khi cố cản hắn lại. 

Thấy tình hình không ổn, tôi quay đầu chạy khỏi.

Vừa giữ khoảng cách vừa bung ma thuật tấn công. Nhưng không được lâu, hắn ta mở ra không gian, tức thì xuất hiện trước mặt tôi. Một đòn đấm thẳng vào ngực khiến phổi và tim của tôi như ngừng lại. Sau đó là liên tục những đòn khác được bồi vào người tôi không thương tiếc.

Koku cười khoái chí, hắn vừa đấm vừa đếm như thể đang xem tôi là một bao cát thật sự.

"89, 90, 91, 92, 100” Đấm cuối mang theo toàn lực trực tiếp đẩy tôi xuống mặt đất. Cả cơ thể bị dính chặt xuống lòng đất.

Koku đáp xuống, túm lấy cổ tôi rồi nhấc bổng lên. 

"Sâu bọ, thì mãi mãi cũng chỉ là sâu bọ.” Koku tăng thêm lực từng chút một muốn bóp nghẹt tôi dần từ.

Nếu không có pháp tắc thực vật xung quanh liên tục hấp thụ ma lực để hồi phục cơ thể, đáng ra tôi đã chết ở đòn đấm thứ 3 của hắn rồi.

Chỉ có điều, tuy đang đau đớn thể xác, nhưng linh hồn tôi tỉnh táo bất thường.

“Chín, chín mươi hai” Tôi cố nói.

Koku nghe tôi đang cố trăng trối thì thả ra một nhịp như muốn nghe cho rõ.

"Chín mươi hai, rồi tới chín mươi ba. Đồ Khốn.” Tôi đưa pháp tắc lôi vào tay, đâm thật mạnh vào mắt Koku. Tiếng la hét đau đớn cùng với sự phản kháng hoang dã khiến tôi liên tục chống đỡ sự điên cuồng của hắn. 

Tôi cười lạnh, pháo tắc thực vật bén rễ trong não Koku. Cả cơ thể hắn cứng đờ, sau đó chỉ còn là trò chơi của pháp tắc, tôi dốc hết ma lực nuôi dưỡng từng gốc rễ bên trong cơ thể hắn. Tôi dùng pháp tắc của mình bén rễ vào pháp tắc của Koku. Pháp tắc của hắn, tôi lấy.

Chưa đầy năm phút. Cả cơ thể hắn mục rửa rồi vỡ tan như miếng đậu hủ vừa rơi xuống đất.

Tôi thu hồi toàn bộ pháp tắc của mình lại, mảnh đất xung quanh đã trở nên không còn sức sống. Xem ra pháp tắc thực vật cũng đem lại sự phá hoại không nhẹ. Sau này tôi nên ít dùng hơn.

Mang cơ thể tàn tạ, tôi không dừng lại. Đã giết đi một kẻ thù của Kazeron, nhưng trong mắt tôi chỉ tồn tại hình ảnh của Mia.

Dùng chút sức còn lại, tôi quay về căn nhà nơi Mia đã vang tay với kẻ như tôi.

Bây giờ, căn nhà ấy hoang tàn, màn nhện bám víu khắp nơi. Dãy hành lang dài phủ đầy bụi bặm. Mỗi lần nhấc chân là một hồi tưởng. Tôi nhìn lại căn phòng của Mia giờ trên trống trải. Nơi Rinna từng dùng làm nơi chế đồ, giờ cũng chỉ còn là một gian phòng trống trải. Từng ký ức như mảnh vỡ cứa vào trái tim tôi. 

Khi tôi mãi chìm trong quá khứ tội lỗi, xung quanh tôi đã từng ấm áp đến vậy. Chỉ đáng tiếc, khi muốn trân trọng những khoảnh khắc đó, đã không kịp nữa sao?