Con người chẳng ai hoàn hảo, chính những sai lầm liên tiếp của họ trong cuộc sống sẽ góp phần giúp họ trở nên hoàn hảo. Chỉ cần không ngừng sửa sai, đến một ngày bản thân không còn mắc lỗi lầm, đó chính là dấu hiệu rõ nhất của sự hoàn hảo.
Cả căn nhà chìm vào yên tĩnh, mọi người ai nấy đều đã về phòng của họ nghỉ ngơi. Tôi cũng tranh thủ chợp mắt trước chuyến đi săn của ngày mai. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những vì sao mờ dần, từng ngôi sao như một hạt giống được gieo lên bầu trời đợi ngày tỏa sáng. Tôi bỗng bừng tỉnh, hạt giống tôi nhận từ người phụ nữ trong mơ, giờ trên người tôi đã không còn. Cả người rơi vào hỗn loạn, tôi loay hoay tìm khắp người nhưng chẳng thấy. Nhớ lại ngày hôm đó lúc tôi phát điên ở thành Wiff, rồi bị dịch chuyển tới đây, vụ nổ khiến cả cơ thể tôi rách nát. Không biết hạt giống có khi đã nổ tung cùng vụ nổ đó, hay đã rơi lại nơi thành Wiff. Nghĩ tới đây là di vật do mẹ của Kazeron để lại, tôi thoáng lo lắng. Muốn quay lại thành Wiff tìm hạt giống, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới chuyến đi săn của Mia. Tôi quyết định đợi chuyến đi săn kết thúc sẽ nói với em ấy, rồi một mình quay lại thành Wiff tìm nó sau.
Cảm giác lo lắng tan dần vì mệt mỏi.
Một cảnh tượng bất chợt lại xuất hiện trước mắt.
Một cô bé tóc vàng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Cô bé nằm ngủ say dưới gốc cây cổ thụ. Lần này nơi tôi đứng là nơi tôi từng gặp Kazeron. Khuôn mặt say sưa của cô bé lại cho tôi một cảm giác bình yên đến kỳ lạ. Chẳng hiểu vì sao. Tôi ngồi đấy, nhìn cô bé say giấc mà không nỡ đánh thức. Rốt cuộc cô bé là ai? Sau lại xuất hiện trong mộng cảnh của tôi và Kazeron.
Tôi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, ánh mắt nhìn xung quanh đầy tò mò. Không biết đây là đâu? Và đã lâu tôi không ở đây, nhìn xung quanh làm tôi nhớ lại những ngày tháng trốn chạy khắp nơi. Khi đó tôi chỉ toàn được nhờ những người xung quanh giúp đỡ. Bây giờ khi tôi đã mang trong mình một chút thực lực. Tôi nghẹn lòng, lại chẳng thể ngay lập tức làm gì cho họ. Chỉ có thể trước mắt, cố giữ lấy những thứ xung quanh.
Bàn tay nhỏ từ cô bé bỗng đặt lên đùi tôi, miệng cô lắp bắp. “Khi nào con có thể thăng lên cảnh bảy, mở ra pháp tắc thứ hai của bản thân. Hãy quay về tâm linh giới tìm mẹ. Mẹ sẽ đợi con. Kuro.”
Nói xong, bàn tay bé nhỏ tưởng chừng vô hại đó lại vỗ nhẹ vào đùi tôi. Một pháp tắc truyền thẳng vào trí não, là pháp tắc thực vật. Tôi ngay lập tức nhận ra, cô bé này chính là mẹ của Kazeron, là nữ thần cây cỏ Usami. Đôi mắt Usami nhắm chặt, bàn tay khẽ vuốt nhẹ, tôi bị đẩy ra khỏi tâm linh giới mà người nói.
***
Mở mắt ra, trời đã sáng hẳn trên đỉnh đầu. Tôi mở lòng bàn tay, thử mô phỏng lại pháp tắc thực vật đã cảm nhận trong tâm linh giới. Từng nhánh cây len lỏi mọc lên trong những hốc kẹt của căn phòng, chúng bao trùm lấy căn phòng, chỉ ngừng lại khi tôi dừng tay.
Tôi nhìn xung quanh đầy ly kỳ. Căn phòng như hòa mình vào thiên thiên.
Một lúc sau, tiếng đẩy cửa đầy vội vã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Mia với chiếc áo ngủ quen thuộc lại xông vào phòng tôi rồi nhìn xung quanh. "Chuyện, chuyện gì đang diễn ra vậy? Là anh làm sao?” Giọng em gấp gáp.
"À, đúng. Anh sẽ dọn dẹp ngay.” Tôi dùng pháp tắc tiêu biến, rồi phân rã từng chút một cho căn phòng.
Mia đứng bên cạnh quan sát, chỉ lắc đầu nhẹ. Có vẻ như em đang suy nghĩ gì đó về hình tượng của tôi lúc này.
Mia nhìn tôi dọn xong thì nói. "Anh có vẻ có thể thay đổi pháp tắc tùy ý nhỉ? Năng lực này của anh. Nếu các thế lực lớn mà biết. Chắc chắn họ sẽ mời anh vào, hoặc sẽ giết anh để tránh việc anh trưởng thành quá mức và họ không thể làm gì anh sau này.” Ánh mắt em dán vào cổ áo của tôi.
Tôi chỉ cười khổ. Bản thân nào có giá trị đến mức đấy. Nhìn sang Mia, chiếc áo mờ mờ dưới ánh đèn lại vô thức để lộ ra đường nét cơ thể bên trong. Khuôn mặt nóng lên, tôi quay lưng lại. Nói lắp.
"Sau này anh sẽ cẩn thận.”
Khuôn mặt Mia ngơ ngác, em nhìn lại bản thân mới đỏ mặt rồi vội vã khoác áo vào.
“Anh, anh nên luyện tập thêm đi. Lúc đi săn hãy quan sát em thật kỹ. Học thêm chút kiếm thuật để tự vệ. Em thấy anh chỉ có thiên phú về điều khiển ma thuật, kinh nghiệm cận chiến gần như bằng không. Nếu sau này gặp ai đó chuyên cận chiến như em mà nổi sát ý. Anh sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Nói xong, em đóng cửa rồi rời đi.
Không cần em ấy nói, tôi đã từng bị một người Elf cầm thương săn lùng trong lúc trốn chạy khỏi thành Wiff. Lúc đó đúng là thập tử nhất sinh. Đặc biệt hơn là, cô Elf đó không có linh hồn. Sao lại như vậy nhỉ?
Rinna đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt em ấy hừng hực khí thế. Lấy từ sau lưng ra một quần áo mới toanh. Bên trên may rất nhiều những họa tiết tinh xảo và có phần quen thuộc.
“Bộ đồ kiểu quý tộc sao?” Tôi cầm bộ đồ trong tay, ánh mắt bị thu hút vào họa tiết bên trên.
"Vậy Rinna nhìn đúng rồi. Em nghe Mia kể, anh thường dán mắt vào những họa tiết trên đồ cậu ấy. Nên em đã may cho anh một bộ. Coi như lời cảm ơn đã giúp em hôm trước.” Rinna nhí nhảnh, bắt đầu loay hoay cởi đồ trên người tôi ra mặc tôi chống cự.
Tôi phải chủ động tự thay Rinna mới chịu yên ổn rời khỏi căn phòng. Từ bên ngoài vẫn liên tục hối thúc vào trong.
“Anh xong chưa? Em còn cần chải chuốt cho anh nữa.” Rinna nói với giọng khẩn trương.
Nhưng trong lòng tôi đã có chút lấn cấn. Vì sao đi săn phải ăn diện?
Tôi phải mất một lúc mới mặc xong bộ đồ. Khi tôi thông báo, cũng là lúc Rinna đẩy cửa vào đầy mạnh mẽ.
"Đây là lần đầu tiên em chải chuốt cho đàn ông. Nên anh phải ngồi im để tránh những tình huống không đáng có đấy.” Ánh mắt Rinna rực lửa, khí thế cuồng cuộng.
Tôi càng nhìn, càng bị cái khí thế tưởng chừng vô hại kia, làm tôi lo lắng đến lạ thường.
Rinna múa máy quanh tôi, em vuốt tóc, đánh phấn, chỉ riêng son môi đã bị tôi cản lại, nhưng vẫn bị thương lượng bằng một lớp son nhẹ. Thời gian chải chuốt mà em nói kéo dài khoảng một giờ.
Rinna rút từ trong nhẫn ra một chiếc gương vừa vặn, đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn ngắm khuôn mặt mình qua lớp trang điểm tinh tế ấy. Mái tóc bạc như ánh trăng lướt qua bề mặt hồ nước tĩnh lặng, vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng đặc trưng nhưng giờ đây ánh lên vẻ mềm mại, đầy thu hút khó cưỡng.
Đôi mắt bạc như băng giá vẫn giữ được sự sắc lạnh, nhưng được tô điểm bởi đường viền mí mắt thanh thoát, càng khiến ánh nhìn thêm phần sâu thẳm, khiến người đối diện không thể rời mắt. Làn da trắng nhợt được làm sáng lên một cách tinh tế, như thể bức tượng bạc sống động giữa thế gian.
Ngẩng người một lúc lâu, tôi nhìn chằm vào phiên bản khác của mình trong gương. Như bị chính bản thân cuốn hút. Tôi không tự luyến. Một suy nghĩ thoáng qua giúp tôi giữ bình tĩnh.
Rinna chỉ ngồi một bên chăm chú nhìn tôi. "Không ngờ dưới lớp da một anh chàng khắc khổ lại là một soái ca lạnh lùng. Màu tóc và mắt của anh thật sự khiến xung quanh trở nên lạnh hơn.” Em ấy nhí nhảnh kéo tôi rời khỏi phòng.
Tôi đi theo đầy mơ hồ, chẳng biết vì sao đi săn phải làm những việc này. Bước tới phòng Mia, Rinna gõ cửa dồn dập.
"Mia, cậu ra xem tớ mới vừa làm được gì hay ho lắm này.”
Cánh cửa mất một lúc mới mở ra có chút vụng về, Mia lộ nửa mặt nhìn ra bên ngoài. Tôi nhìn qua thì thấy bờ vai trắng nõn của em, có vẻ như em đang thay đồ. Giờ tôi đã hiểu vì sao đàn ông không tiện ở đây. Vì đây là lãnh địa của Chị Em.
Tôi mơ màng suy nghĩ, mãi mới để ý ánh mắt của Mia nhìn tôi đầy lung linh, như đang nhìn thứ gì đó khiến bản thân động lòng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân hãnh diện với vẻ bề ngoài này. Hoặc là nhờ tay nghề của Rinna vượt trội, có thể cứu vớt một kẻ khắc khổ thành soái ca lạnh lùng như lời em ấy đã nói.
Mia đứng hình khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt tôi bất giác cũng nóng dần lên. Rinna không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn thành quả của bản thân.
Mia cứ như không có điểm dừng, em cứ đứng hình như thế.
Rinna thở dài, khuôn mặt lộ vẻ đã xem đủ rồi. Em ấy dùng tay đẩy mặt của Mia vào phòng rồi bước vào. Chỉ để lại một lời và một ánh mắt như đang nhắn gửi. Đợi đó cho em.
Ở bên ngoài đợi một lúc lâu, cánh cửa bên cạnh cuối cùng cũng mở. Vang ra bên trong là tiếng mời vào của Rinna.
Tôi xoay người bước vào phòng và ánh nhìn lập tức bị hút chặt lấy bởi hình ảnh trước mắt. Mia đứng đó, trong một chiếc váy quý tộc cổ điển, gam trắng thanh thuần như ánh sáng buổi sớm. Những lớp vải mờ ảo chồng lên nhau, đan xen cùng lớp lót mịn màng, khéo léo tạo nên hiệu ứng nửa thật nửa mộng như sương phủ trên mặt hồ.
Khuôn mặt em được điểm nhẹ chút phấn hồng, ánh mắt long lanh khẽ chạm vào tôi đầy dịu dàng, như thể muốn nói điều gì đó mà không cần lời. Vẻ nữ tính của em không ồn ào mà ngọt ngào, khiến tim tôi thoáng chốc như muốn đổi chủ.
Rinna đứng ở giữa, nhìn qua lại đầy hoài nghi. Cảm thấy bản thân đang bị phản bội, Rinna lên tiếng xé nát bầu không mập mờ ấy.
"Hai người, nhìn nhau say mê quá nhỉ?” Lần đầu tiên tôi thấy Rinna bất mãng lên tiếng. Ánh mắt em ấy như lưỡi dao liên tục đâm chọt qua lại trên người tôi và Mia.
Mia cũng thoáng đỏ mặt, em ấy hừ nhẹ một tiếng rồi nói.
"Em xin lỗi vì từ đầu chưa nói rõ với anh về chuyến đi săn. Chúng ta đầu tiên phải vào thành Morden hợp hội với các thế lực khác. Mục đích là di chuyển tới Di tích, em cần tìm một món đồ ở trong đấy.” Mia lại khựng người đứng im như quên mình đang nói chuyện. Ánh mắt em nhìn chằm vào tôi càng khiến tôi ngượng ngùng.
Mia xinh như vậy, anh cũng muốn nhìn, nhưng Rinna bên cạnh ánh mắt không cho phép.
Rinna chuyển mắt sang Mia, lộ rõ bất mãn.
"Hai người còn chim chuột ánh mắt với nhau nữa là tôi rời đi á.” Rinna phồng má, giọng mang theo cơn giận dỗi.
Tôi gật đầu, ánh mắt nhìn xuống đôi tất trắng đầy quyến rũ của Mia. Đôi mắt tôi nóng bừng, như trong căn phòng, tôi chẳng có nơi nào để đưa ánh mắt tới mà không thất lễ. Chỉ khẽ đưa tay lên vuốt lấy sống mũi, đôi mắt nhắm chặt lại, làm như bản thân đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Mia nói tiếp. Giọng em có chút lắp bắp. “Vì phải hội họp với quý tộc của Morden. Nên bề ngoài rất quan trọng, khí thế cũng không thể thua kém. Điều đó sẽ ảnh hưởng tới thứ tự vào Di tích, vào càng trễ, cơ hội bị cưỡng mất lợi ích sẽ càng cao. Nhưng nếu vào quá sớm, sẽ khiến bản thân thành dẫn đường. Nên tới lúc đó…” Mia né ánh mắt khỏi người tôi. “...phải nhờ anh sử dụng sức mạnh của mình theo lời em. Có được không?”
Tôi mở một mắt ra nhìn sự e thẹn hiếm khi có cơ hội thấy được của Mia. Lòng có chút nhẹ nhàng, rằng em ấy vẫn là một cô bé và giữ được cảm xúc hồn nhiên ấy là một tính hiệu tốt.
"Anh đã hiểu, tới lúc đó anh sẽ nghe theo lời em.” Tôi tự tin nhìn thẳng vào mắt của Mia trả lời.
Mia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Ừm.”
Nhóm bốn người tụ họp ngoài sân.
Mia đưa cho tôi một viên ngọc bên trong có khắc địa điểm tụ họp của các quý tộc. Không nằm trong thành mà nằm ở bên ngoài, cách thành Morden không xa, nhưng nơi đó giống với một đấu trường hơn là khu tập hợp.
Dựa vào viên ngọc, tôi bắt đầu sử dụng pháp tắc không gian, những vết nứt giữa không trung dần lộ ra. Sau đó là một cánh cổng đủ to cho cả bốn bước qua cùng lúc.
Mia nhìn vào Dina, họ giao tiếp bằng. Dina hóa thành chiếc bóng vút qua cánh cổng.
Sau đó ba người chúng tôi mới chầm chậm bước qua.
Cánh cổng tôi tạo ra nằm giữa quảng trường. Cả ba người mang theo khí thế hừng hực bước ra từ cổng.
Ánh mắt tôi sắc lạnh đảo một vòng quản trường với cảm quan ma lực. Những người xung quanh cảnh giới cao nhất là cảnh năm.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn chúng tôi đầy bất ngờ. Không phải thực lực, mà vì ở sau lưng tôi, là một cái tháp, trên đó là công nghệ chống biến đổi không gian của thành Wiff. Những thông tin này được Rinna khẽ vào tai tôi nhắc nhở, tôi cũng không hiểu vì sao mình có thể làm như vậy. Chỉ bất ngờ Rinna đã đeo một chiếc mặt nạ từ bao giờ.
Mia đứng ở giữa hai người chúng tôi, khuôn mặt em trở nên âm hàn theo. Khí thế cũng không thua kém.
Rinna và tôi chậm rãi đi sau Mia tới vị trí được phân phó theo thư mời.
Lúc tới nơi, đã có một nhóm ngồi sẵn ở đó. Ở đây không thiếu trai xinh gái đẹp, tôi nhìn xung quanh có thể chắc chắn điều đó. Thậm chí những kẻ đang giành chỗ của chúng tôi, vậy mà còn cảm thấy bọn chúng mang sự cuốn hút gì đó đặc biệt hơn cả tôi.
"Tổng cộng là bốn nam, hai nữ.” Mia lên tiếng. "Tôi cho các người ba giây, một là cút khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức. Hai là không đi đâu nữa, tôi sẽ cho các người ngồi mãi ở nơi này.” Từng lời nói như dao đâm vào tai của những kẻ đang chiếm lợi kia.
Nghe lời nói của Mia, tôi bắt đầu cho pháp tắc thời gian chuẩn bị, chỉ cần em lên tiếng, tôi có thể hóa chúng thành tro ngay tức khắc.
Một cô gái quý tộc từ trong nhóm người đó đứng lên. Ánh mắt nhìn về tôi đầy dịu dàng, cô gỡ chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và thân thuộc. Nhưng năm tháng đã thay đổi, khuôn mặt cậu ấy giờ đây dù vẫn giữ được sự dịu dàng đó nhìn tôi, nhưng ánh mắt đã có phần tối đi và nặng trĩu.
"Kuro, lâu rồi không gặp. Cậu quên tớ rồi sao?” Ayesa tiến tới gần tôi.
Mia lúc này khuôn mặt tràng đầy bất ngờ như không tin vào mắt. "Sao, sao chị lại ở đây?”
Ayesa dịu dàng nhìn Mia, hai chị em như thể đã rất lâu mới gặp. Họ không thật sự ruột thịt, nhưng cảnh tượng ôm chầm lấy nhau của hai người, khiến hầu hết anh chị em ruột thịt trên thế gian phải hổ thẹn.
Mia rơi nước mắt hạnh phúc, em ấy ôm chầm lấy chị gái. Lần đầu tôi thấy em ấy từ bỏ hình tượng kiêu hãnh của mình, để thật sự bày tỏ cảm xúc với ai đó.
Ayesa tay ôm Mia vuốt ve. Ánh nhìn lướt qua người tôi rồi khẽ gật đầu như hiểu ra.
"Cậu đang có dấu hiệu chạm cảnh bốn, vậy là cảnh năm cũng không còn xa.” Ayesa hôn lấy trán Mia, rồi nắm tay em ấy ngồi xuống.
"Tôi ở đây đợi hai người cũng một ngày rồi. Sau lại tới trễ vậy?” Ayesa nhìn Mia, như thể người mẹ đang lo lắng cho con gái của mình.
"Do một chút chuyện vặt, không có gì to tát cả.” Mia trả lời, trong lời nói có sự mềm mỏng như em thật sự trở về với tuổi thật của mình.
Ayesa gật đầu nhẹ nhàng. Từng cử chỉ đầu toát ra sự quý tộc đến xa lạ. Khiến tôi cảm thấy dù thân thiết, nhưng vẫn không dám bước lại gần. "Cảnh bốn sẽ giúp cậu sử dụng pháp tắc dễ dàng hơn và ít tiêu ma lực hơn, và cảnh năm giúp cậu sử dụng được pháp tắc cả khi ở trong không gian. Cậu nên tranh thủ thăng cấp, thời gian sắp tới sẽ gặp không ít phiền phức.” Giọng của Ayesa đều đặn, không thăng, không trầm. Cô ấy đã không còn là Ayesa mà tôi biết nữa.
Nhìn vào thực lực của Ayesa, hiện cậu ấy chỉ mới ở cảnh một. Nhưng chiến trường pháp tắc không kể tới cấp cảnh mà là khả năng hiểu biết về pháp tắc và năng lực điều khiển ma lực. Tôi không xem thường Ayesa, chỉ cảm thấy cô đã quá xa lạ.
Mia chỉ mãi mê ôm chầm lấy chị gái. Tôi không hiểu vì sao, bản thân dần cảm thấy lạc lõng ở nơi này.
Rinna kéo tay tôi ngồi xuống, em ấy ngồi giữa tôi và Ayesa như nhận ra tôi đang tránh mặt cô ấy.
Đáng lẽ sau tất cả những gì tôi nơi Ayesa, bây giờ gặp lại tưởng chừng phải là màn chào hỏi đầy cảm xúc. Vậy mà trong lòng tôi chỉ dâng sự bất an không thể kiểm soát.
Một bóng dáng từ phía xa xuất hiện, khiến tôi bị thu hút. Thân hình gầy gò quen thuộc mà ám ảnh đó dần lộ ra giữa cảnh cổng khổng lồ của quản trưởng. LÀ KAIRO.
Một cơn thủy triều dâng lên trong lòng tôi, đặc biệt khi hắn nhìn thấy tôi và nở một nụ cười đầy chế giễu. Ngày đó mày bất lực nhìn thấy những người xung quanh bị giết hại cũng chỉ có thể ngồi nhìn thế thôi.
Tay toi rung lên không thể kiểm soát, cảm xúc như hóa hình thành những cơn sóng khổng lồ muốn đâm nát cơ thể của tôi, để thoát ra tìm Kairo tính sổ. Không đợi chúng làm như thế. Tôi dậm chân, làm nát cả chỗ ngồi của tôi và Rinna.
Rinna ngã ra đất nhưng kịp được Ayesa dùng ma thuật để đỡ lại.
Khuôn mặt Mia bất ngờ dòi theo thật nhanh.
Ayesa thì bình tĩnh như biết rõ những chuyện sắp tới sẽ xảy ra.
Hóa thân thành một tia sét, tôi rút thanh kiếm do Mia đưa cho. Muốn nhanh chóng lấy đầu Kairo để báo thù. Giờ đây hắn mới chỉ ở cảnh một. Tôi tràng đầy tự tin có thể giết hắn.
Một âm thanh phát ra từ trong một khán đài đóng kín ở chính diện cổng ra vào.
"Hỗn xược.” Một tiếng nói vang lên. Đất đá xung quanh lập tức kẹp chặt lấy tôi. Nhanh tới không thể nhìn thấy.
Những viên đá liên tục ép chặt khiến tôi như bị nghiền nát.
Kairo đứng trước mặt, tỏ vẻ đắc ý.
Tôi bộc phát pháp tắc tiêu biến, trực tiếp nuốt chửng mọi thứ xung quanh, lại lần nữa tôi định làm điều gì đó điên cuồng. Một suy nghĩ thoáng qua, nếu tôi vẫn giữ bản tính hung hăng này, những gì mà mọi người đã động viên tôi, sẽ trở nên vô nghĩa. Bản thân khựng lại, trong lúc tôi đứng im không hành động. Một thanh kiếm bằng đá lao nhanh từ khán đài chính diện đâm toạc trái tim tôi. Thời điểm ấy, cả cơ thể tê rần. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng. Ít nhất, tôi không muốn làm hại thêm người vô tội. Cũng không muốn bản thân hóa thành một con thú. Ánh mắt tôi mờ dần, chỉ cảm nhận khi bản thân ngã xuống đã có ai đó đỡ lấy. Bàn tay ấm áp ấy, đáng ra không nên làm vậy. Em ấy có thể bị luyên lụy.