Chương 21

Rinna cùng với tôi chuẩn bị vũ khí cho ngày hôm sau theo lời của Mia. Mặt trời bây giờ đã chạm đỉnh. Rinna mệt mỏi ngủ trên đùi tôi, tôi thì tiếp tục sạc những món đồ còn sót lại. Đã lâu tôi không làm gì đó khiến bản thân cảm thấy rằng mình vẫn đang sống có ích. Làm việc, hóa ra lại vui vẻ đến vậy. 

Một tiếng gõ cửa từ bên ngoài bỗng vang lên.

"Rinna, tôi đến lấy đồ của mình.” Là giọng của ngài Foenix.

Vì Rinna đang ngủ trên chân, nên tôi cũng không thể di chuyển, chỉ có thể nói vừa đủ nghe nhất có thể.

"Mời vào.” Tôi cố không nói quá lớn.

Cánh cửa đẩy vào, bóng dáng yêu kiều đó lại khiến căn phòng phải hổ thẹn. 

"Hừm…” Ngài Foenix nhìn tôi và cách Rinna đang ngủ. Có lẽ trong đầu đang suy nghĩ gì đó. "Cậu có thấy một cây trâm cài có họa tiết con phượng không?” Ánh mắt cô đảo xung quanh có vẻ đang tìm lấy cây trâm đó.

Từ lúc tôi vào tới bây giờ quả thật chưa nhìn thấy món trang sức nào có hình phượng. Chỉ có thể khẽ lắc đầu. Đưa ánh mắt vào Rinna đang ngủ say, tôi có phần lúng túng vì em chỉ mới yên giấc, nhưng lại sợ làm trễ nải công việc của ngài Foenix.

Ngài Foenix bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ mộc mạc bên cạnh. Dáng ngồi đầy rẫy sự mê hoặc. Cô vẫy tay nhẹ, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Ánh mắt cô như mũi tên ghim chặt vào tôi, sống lưng tôi lại trở nên lạnh lẽo lạ thường. 

Một tiếng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên cất lên trong đầu tôi. "Kuro, cậu có muốn gia nhập vào hội của ta không?”

Tôi cảm nhận được một luồng trí lực mạnh mẽ lướt qua đầu của mình. Có thể đây là cách ngài ấy giao tiếp không lời. Dùng phương pháp tương tự, tôi trả lời.

"Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu. Ngài tin tưởng tôi vậy sao?”

Ngài Foenix tay nghịch ngợm những món đồ trên bàn, nhưng cuộc trò chuyện vẫn diễn ra không gián đoạn.

"Ta tin thực lực của cậu. Dù chỉ dùng bản năng đã có thể phát triển tới mức này. Nếu cậu có thể kiểm soát năng lực của bản thân. Cậu sẽ trở thành một thanh kiếm quý mà không ai có thể bỏ lỡ.” Ngài Foenix nhìn tôi với ánh mắt có phần cám dỗ.

Tôi vội vã tránh đi vì xấu hổ. "Con xin lỗi. Nhưng con trước mắt có việc cần làm. Hiện con chưa thể hứa trước ai điều gì cả.” Tôi kiên định vào chiếc vòng đang được truyền ma lực của tôi.

"Cậu muốn giết Kairo để báo thù đúng không?” Một món đồ lăn tới khiến ánh mắt tôi chệch hướng sang nó. Một viên đá. Viên đá đột nhiên phát sáng, hiện lên khung cảnh tôi giết chết sát thủ của Kairo, cảnh ngài Rangar bị tra tấn tới chết sau khi tôi cùng Elfan rời khỏi, cảnh Kairo đã chính tay trục xuất Mia sau khi cô dám báo cáo chuyện ông ấy làm với Ayesa. 

Dòng suy nghĩ của tôi đã dừng lại ở cảnh ngài Rangar bị tra tấn tàn nhẫn tới chết. Kairo đã dùng ma thuật rút từng cây xương trên cơ thể ngài ấy ra ngoài. Cảnh tượng tàn nhẫn và đau đớn xảy ra với người thầy, người cha thứ hai của tôi, khiến trái tim như thắt lại. Sự tức giận lại bùng lên trong lòng không kiểm soát. Pháp tắc xung quanh lại chuyển động như đợi lệnh tôi biến đổi. Tôi chỉ muốn ngay lập tức xuất hiện ở chỗ Kairo, rút xương ngay lập tức. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt dần trở nên hoang dại.

Một thanh sắt từ đâu gõ thẳng vào đầu tôi thật mạnh. Cú gõ mạnh đến mức khiến cả dòng suy nghĩ lẫn tức giận của tôi cũng phải lu mờ.

Rinna đã giật mình dậy từ khi nào. Ánh mắt em ấy nhìn tôi như nhìn một con mãnh thú hung tợn nhưng tàn phế, vừa sợ vừa thương.

Ngài Foenix lên tiếng. “Cậu của bây giờ cũng chỉ là một con thú. Một mất một còn với Kairo cũng vô ích.” Tay cô cầm lấy thanh sắt, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi.

Tôi vẫn không thể nghĩ thông được. Lòng hận thù khiến tôi chỉ muốn báo thù chứ chẳng làm gì khác. Chiếc vòng trên tay cũng vỡ nát lực bóp của tôi.

“Kairo đã biết cậu đến đây từ lâu rồi. Nhưng vì các gia tộc lớn của thành Morden không ưa hắn, nên thế lực của hắn mãi không tới được đây.” Ngài Foenix lấy từ trong chiếc nhẫn trên tay ra một quyển sách. Ngài chỉ vào quyển sách rồi nói.

“Cậu nhìn thấy thứ này có quen không?”

Ánh mắt tôi dán vào quyển sách, đó là quyển sách cha Oya đã dạy học cho chúng tôi khi còn nhỏ. Trên bìa sách còn lưu lại những nét vẽ nghịch ngợm của mọi người và tôi. Quá nhiều thông tin cùng đưa vào đầu, sự tức giận và sự nhớ nhung cùng lúc xuất hiện. Khiến lòng tôi vừa run vừa nóng. Đưa hai tay nhận lấy quyển sách từ tay ngài Foenix, tôi ôm chặt nó vào lòng. Nước mắt chẳng thể ngừng lại mà trào ra.

"Kairo đang giữ cha nuôi của cậu. Những thông tin này, Mia vốn sẽ là người nói cho cậu biết. Nhưng vì tình trạng của cậu, mà con bé chần chừ chẳng quyết. Còn trong mắt ta thì khác. Đàn ông phải mạnh mẽ và quyết đoán. Kuro, cậu muốn làm một con thú tổn thương kẻ thù và cả những người trân trọng cậu. Hay muốn trở thành một người đàn ông thực sự đối mặt với mọi thứ. Đều là quyết định của cậu.” Nói vừa dứt lời, ánh mắt ngài Foenix hướng sang Rinna. Em ấy cũng gật đầu, rồi lấy từ góc ra một chiếc trâm cài tinh xảo.

Tiếng cửa lại đẩy vào, Mia đảo mắt nhìn xung quanh như tìm gì đó. Ánh mắt dừng lại trên người tôi. Cô lại liếc sang ngài Foenix, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

"Sau dì lại nói cho anh ta.” Giọng Mia trở nên gấp gáp, hơi thở nhanh dần, khuôn mặt chau lại không vui.

"Cậu ta thân là con trai, sau này còn phải gánh vác nhiều việc. Sau có thể chỉ vì gặp chút chuyện mà…” Ngài Foenix đang nói thì bị Mia ngắt lời.

"Con trai thì sao? Không phải người sao? Con hứa với chị Ayesa sẽ đưa anh ta bình yên rời khỏi nơi này.” Mia nói nhẹ dần. "Xin dì từ nay về sau nếu nhắc tới chuyện anh ta hãy hỏi ý con.” Nói vừa xong, Mia tiến tới kéo tay tôi rời khỏi căn phòng. Em đưa tôi đi dạo một vòng xung quanh căn nhà, lí do là muốn đi kiểm tra xung quanh có an toàn hay không. Từ khi tôi phát điên đến bây giờ, Mia dần trở thành Elfan thứ hai trong lòng tôi. Nhưng cách em ấy chăm sóc tôi thật sự khác biệt, có lúc tôi cũng không thể nhìn em ấy như Elfan được. 

"Để một cô bé mười bốn tuổi bảo vệ anh như vậy. Một đứa con trai tuổi mười chín như anh thật sự phải thấy hổ thẹn.” Những suy nghĩ trong lòng bất giác thành tiếng.

Mia nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như một người mẹ. Không biết một cô bé đã phải trải qua những gì để có thể cứng rắn đến mức này.

“Mỗi người mỗi cảnh, những khó khăn của anh. Em có thể hiểu. Nếu là em, em cũng không chắc có thể vượt qua nếu không ai ở bên cạnh.”

Em ấy đem tôi ra đây có lẽ để tôi có không gian riêng mà bình tâm trở lại. Nhìn cô bé trước mắt, trong lòng tôi có một cảm giác rung động nhưng phức tạp.

"Cảm ơn em.” Thời điểm nói câu nói này, tôi nhận ra bản thân có thể tìm cho mình một ý nghĩa để sống. Hận thù nhất định phải trả, cảm xúc tiêu cực hẳn không thể tránh khỏi. Nhưng cảm xúc mù quáng, chỉ có lý trí mới thật sự biết cách đưa ta tới đúng nơi ta muốn. Sau này, tôi phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Nghĩ về Ayesa, tôi cảm thấy khó xử, khi bản thân muốn lấy mạng cha của người bạn đã cứu tôi hết lần này đến lần khác.

"Anh cần nghỉ ngơi không?” Giọng Mia khẽ vang lên. "Dù sao cả đêm qua có vẻ anh chưa ngủ.”

Tôi không cảm thấy mệt đến vậy. Nhưng với cảm xúc rối rém trong lòng lúc này. Tôi không biết mình nên làm gì nữa.

Mia không nghe được câu trả lời. Em ấy dừng chân, ánh mắt dõi theo từng bước chân vô hồn của người đi bên cạnh.

“Mẹ của em là người ngoài tộc. Từ khi em sinh ra, mẹ em vì quá sức mà qua đời. Cha em thì chưa từng thừa nhận sự tồn tại của em. Em chỉ có ông ấy là ruột thịt, em từ khi hiểu chuyện, đã học cách trở nên vượt trội hơn anh chị cùng tuổi, để được ông ấy chú ý…” Lời tâm sự bộc bạch bỗng được thốt ra từ miệng Mia.

"Chỉ đáng buồn, ông ấy đến nhìn còn chẳng thèm nhìn em dù chỉ một lần. Em còn tự hỏi, liệu sau này em không lên tiếng. Ông ấy có biết mặt của em hay không?” Mia cười trừ. Ánh mắt chùng xuống không dấu khuôn mặt buồn bã.

"Chỉ có dì Foe đã cho em thấy. Việc bản thân mong cầu ánh nhìn của người khác, chỉ đem lại tổn thương cho chính mình. Không bằng anh chứng minh thực lực của mình cho cả thế giới nhìn thấy. Để họ có muốn phủ nhận, thì sự thật vẫn sẽ không thể nào thay đổi.” Mia nhìn tôi, đôi mắt chất chứa sự kỳ vọng.

"Anh Kuro, tuy cuộc đời hai ta khác biệt. Những mất mát của anh, là thứ từng có nhưng không giữ được. Còn em là kẻ còn chưa từng được nếm trải mùi vị đó. Nhưng chúng ta đều trở nên đau buồn và lạc lõng vì không tìm được nơi bản thân thuộc về. Anh cũng nên như em. Hãy chứng minh giá trị của bản thân bằng cách không ngừng tiến bộ. Tới một lúc, thực lực anh rõ ràng đến mức không ai có thể quyết định có để anh vào mắt họ hay không nữa, mà là anh để họ vào mắt mình hay không.” Những lời nói của Mia cùng với những cơn gió xuân đầu mùa thổi vào càng làm rõ hơn cảm xúc sống vậy trong một trái tim đã chết đi một nửa của tôi.

"Nói vậy thôi. Em giúp anh vì chị Ayesa nhờ. Chứ một tên ngốc như anh, bình thường em đã không để vào mắt đâu.” Nói xong, Mia quay người rời đi. Để tôi một mình đứng giữa mảnh sân trống trải. Khác với mảnh sân trống trải này, lòng tôi bây giờ, đã hừng hực ngọn lửa trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ.

Tôi ngồi bên ngoài nhiều giờ, ánh mắt đảo xung quanh đầy vô định. Chẳng phải để nhìn gì xung quanh, chỉ đang âm thầm ghi nhớ những cảm xúc mà Mia đã đem lại. Nếu Elfan là người yêu, người đồng hành cùng tôi. Thì Mia hẳn là người đã dạy cho tôi cách tìm ra ý nghĩa sống của bản thân. Khuôn mặt Elfan mỉm cười về phía tôi bỗng xuất hiện trước mắt. 

"Cảm ơn em. Elfan. Vì cho anh một cơ hội để tiếp tục sống.” Hình bóng em ấy tan dần. Tôi sẽ không quên Elfan, tôi sẽ nhớ em ấy, nhưng là bài học về giá trị của sinh mệnh. Cả những người bị tôi hạ sát trong lúc điên cuồng, tôi nợ họ, nhưng bây giờ tôi vẫn phải nhìn về trước.

Ma lực trong người tôi như đang biến đổi, tôi cảm thấy cơ thể đã dễ chịu hơn nhiều. Những cơn gió vẫn thổi, nhìn thật xa, tôi rồi cũng sẽ như chúng.

"Anh không thấy đói sao?” Tay Mia cầm một tô mì còn đang bốc khói bước tới chỗ tôi. "Em để ý anh chẳng biết quan tâm bản thân gì cả.”

Tôi cười gượng, mới để ý rằng bấy lâu nay được Elfan chăm sóc kỹ lưỡng tới mức tôi đã quên cách tự chăm sóc mình. 

"Anh sẽ rút kinh nghiệm.” Tôi trả lời.

Mia đưa tôi tô mì. Ánh mắt có chút không vui.

"Đây, ăn đi. Rinna nghỉ rồi, đồ em nấu không bằng nhưng ăn được. Em đảm bảo.” Mia như đang dỗi gì đó, khuôn mặt phồng lên một chút.

Mùi hương từ tô mì như kích cái bụng trống rỗng cả đêm qua của tôi. Tôi ăn lấy ngấu nghiến chẳng chừa lại chút thể diện nào trước mặt Mia. Vì tôi hiểu rõ, trong mắt em ấy, tôi cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi. 

"Chiều nay anh có muốn cùng mọi người đi săn không?” Mia lên tiếng, khuôn mặt em nhìn tôi như thể chủ đang nhìn thú cưng ăn vậy.

"Anh dĩ nhiên muốn giúp. Chỉ là sẽ không cản trở mọi người chứ?” Nói dứt câu, tôi húp hết chỗ nước còn lại.

"Có thêm người dĩ nhiên tốt hơn. Tuy nhiên, em chưa rõ khả năng chiến đấu của anh tới đâu.” Mia cầm lấy tô mì đã ăn sạch của tôi rồi bước vào trong. "Anh nghỉ một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ đấu tập.” Tôi gật đầu. 

Một lát sau, Mia mặc một bộ đồ khác hẳn, đây là trang phục chiến đấu. Bên trong may một lớp vải mềm bó sát cơ thể, bên ngoài có thêm một lớp da thú bảo vệ những điểm quan trọng trên cơ thể. Từng đường may đều rất mềm mại và tinh tế.

Mia nhìn thấy tôi cứ chăm chú nhìn vào những chi tiết trên áo của cô. Em ấy không giấu khó chịu mà lên tiếng. 

"Nếu anh thích, em có thể cho anh một bộ như vậy.” Ánh mắt em có phần sắc lạnh.

Tôi gãy đầu nhận lỗi. Bản thân ở gần Mia, cảm giác như được thấu hiểu khiến tôi mất hết lễ nghĩa.

Một âm thanh xé gió vang lên, Mia cùng với thanh kiếm gỗ trong tay tức thì ở gần tôi. Phải rồi, một trận chiến thật sự không bao giờ có lời thông báo. Một đường cong từ dưới lên đi ngang qua hông phải và vai trái tôi cùng lúc. Cơ thể tôi bất giác dùng ma thuật kéo bản thân giữ khoảng cách với em ấy. Mia khi cầm kiếm đã trở thành một chiến binh thật sự. Em không nói, ánh mắt chỉ nhìn tôi như kẻ thù.

Nhớ lại buổi luyện kiếm của riêng Mia vẫn như vậy. Dù em luyện tập một mình, thì trong mắt của em ấy vẫn như đang tồn tại một hình bóng cần phải vượt qua.

Cơ thể tôi toát mồ hôi. Không để tôi nghĩ thêm, Mia tiếp tục lao tới liên tục vung ra những đường kiếm hiểm hóc vào điểm yếu của tôi. Cơ thể chỉ dựa vào bản năng mà né, một giây do dự chắc chắn sẽ trúng đòn. 

Tốc độ của tôi dần theo kịp khi trận đấu kéo dài. Mắt tôi đã quen với tốc độ ra kiếm của Mia. Điều khiến tôi đáng nể hơn là dù đánh liên tục, ý chí của em vẫn rất kiên định. Những người có thể vượt qua cấp bốn sẽ gỡ bỏ được giới hạn thể chất thông thường, huống chi em ấy là cấp chín.

Mia im lặng, chỉ liên tục ám sát và vung kiếm. Giờ đây trong mắt em ấy, tôi có lẽ chỉ là một con rối đang nhảy múa tránh bị xẻ đôi. 

Mia ngừng tay một lúc, ma lực của em thoát ra bên ngoài báo hiệu nghiêm túc. Trận chiến lúc này mới thật sự bắt đầu.

Một tiếng nổ vang lên, vùng đất dưới chân Mia bốc hơi, một thân ảnh lướt nhanh chỉ để lại dưới đất một vết cắt làm đỏ cả đá xung quanh. Lần này tôi không né được, bản năng giúp tôi thi triển ma thuật bảo hộ kịp thời. Nhưng nhận lấy đòn kiếm, khiến tôi văng ra khỏi hàng rào của tòa nhà. Tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, nhưng Mia bỗng xuất hiện trên đầu tôi, một đường kiếm mạnh mẽ trảm thẳng xuống. 

Cơ thể tôi phải lách vào pháp tắc không gian để tránh. 

Khi nhìn lại, chỉ thấy một chiếc hố lớn ở nơi Mia đã trảm xuống. Nhưng tôi không nhìn thấy em ở đâu cả. Lúc này một thanh kiếm chọt thẳng vào lưng tôi, khiến xương sống tôi đau điếng.

Quay đầu lại thì Mia đã ở đó từ khi nào.

"Tới phiên anh tấn công, em sẽ thủ.” Mia ra lệnh.

Như để lấy lại tôn nghiêm, tôi không thể để trận chiến kết thúc như vậy.

Tôi từng cảm nhận pháp tắc lôi ở khu rừng elf. Bắt đầu vệt ma lực thành pháp tắc lôi, mây đen bắt kéo tới chỗ pháp tắc lôi tụ họp. Bầu trời trong xanh lúc này đã tối mịt vì mây bão. Những cơn gió dịu dàng cũng trở nên hung tợn lao tới, cuống theo cả cát và đá khiến xung quanh trở nên hỗn loạn.

Ngài Foenix từ khi nào đã đứng trên nóc nhà quan sát trận chiến. Cô khẽ nở một nụ cười có phần hài lòng. Một lớp ma thuật văn ra bảo vệ lấy căn nhà.

“Anh sẽ giáng nó xuống. Đây là pháp tắc anh đã hấp thụ để lên được cấp chín. Em thấy thế nào?” Tôi tự tin với pháp tắc nằm trong tay.

Khuôn mặt Mia thoáng có chút hứng thú, nhưng nhanh trở nên bình tĩnh trở lại. 

"Tới đi.” Đây là lời đầu tiên Mia nói kể từ khi bắt đầu.

Vì sợ Mia bị thương, tôi thăm dò bằng một đòn yếu trước, chỉ trích ra một phần mười sức mạnh rồi giáng xuống.

Mia nhìn thấy nhì nheo mài, chân dậm mạnh xuống, kiếm rút ra thật nhanh. Một đường kiếm khí cắt nát cả tia sét còn chưa kịp đi được nửa đường.

"Toàn lực.” Ánh mắt của Mia chỉ nhìn chăm chăm vào tâm bão trên trời. Thần thái vô cùng kiên quyết.

Tuy lo lắng, nhưng tôi khá tin tưởng em ấy và ngài Foenix cũng ở gần. Tôi làm theo lời, giáng trực tiếp toàn lực xuống mảnh đất trước mặt Mia. Làm vậy vì tôi không thể nhắm vào em ấy mà dốc sức.

Tia sét lao xuống làm không gian xung quanh giao động. Âm thanh chói tai khiến côn trùng và thú vật xung quanh chạy tìm chỗ sống.

Mia bộc phát toàn bộ sức mạnh linh hồn. Cơ thể và linh hồn đều đã cấp chín, em đã chạm ngưỡng thức tỉnh pháp tắc nếu có cơ hội. 

Vậy ra em ấy muốn tận dụng cơ hội này sau.

Mia dùng ma thuật tạo ra một lá chắn xung quanh, tay cầm kiếm trực tiếp lao thẳng vào tia sét.

Tôi nhìn thấy nguy hiểm, liền tạo thêm một lớp chắn xung quanh Mia.

Tia sét và kiếm của Mia chạm vào nhau. Một tiếng nổ vang lên, khiến những cơn gió đang xoay quanh tâm bão cũng bị nổ cho tan nát.

Một bóng dáng rơi xuống sau vụ nổ. Thanh kiếm bị cháy rụi, quần áo rách nát, vô tình làm lộ ra bên trong là một chiếc áo ngực màu hồng. Lo lắng mà xấu hổ, tôi quay lưng lại.

"Em, em không sao chứ?” Giọng tôi lắp bắp.

Mia nhìn thấy chiếc áo bị rách của bản thân cũng phản ứng lại. Liền khoác áo từ nhẫn vào. Em chẳng nói gì chỉ im lặng chạy vào trong nhà.

Ngài Foenix lúc này từng bước chân đạp vào không gian. Ngài tiến tới chỗ tôi, để lộ ra áp lực của bản thân. Không khí xung quanh tôi trở nên nặng nề. 

“Pháp tắc của cậu, là gì?” Ánh mắt ngài Foenix sáng lên. Ma lực cũng từ đó phóng thích. Ngài ấy vẫy tay, một uy áp khổng lồ đè thẳng lên người. Pháp tắc xung quanh tôi tập trung lại, hóa thành pháp tắc tái sinh. Giúp cơ thể tôi không bị bóp nát ngay lập tức.

“Lại có thể tạo ra nhiều pháp tắc khác nhau sao?” Mắt của ngài Foenix nheo lại, nhìn vào xung quanh tôi.

“Con cũng không biết.” Tôi cố gắng trả lời.

Uy áp tan biến. Để lại cơ thể tôi mệt nhoài.

"Cậu có nắm được sức mạnh của bản thân không?” Giọng nói ngài Foenix thể đang tra khảo.

"Con không hẳn, con chỉ thường dùng ma lực vệt ra pháp tắc mà con từng cảm nhận được.” Tôi khó khăn trả lời.

"Ma lực là sinh mệnh duy trì pháp tắc và cậu còn có thể dùng nó tạo ra pháp tắc sao? Thú vị.” Ngài Foenix tay xoa cằm, như vừa nghĩ ra thứ gì hay ho.

"Vậy pháp tắc mà cậu sở hữu, hẳn là một dạng vẽ lại pháp tắc mà cậu đã trải nghiệm. Nó giải thích vì sao dù đã đạt cảnh ba, nhưng pháp tắc xung quanh cậu lại rời rạc như vậy.” Ngài Foenix dựng lên một chiếc ghế bằng đá, rồi ngồi xuống trước mặt tôi.

"Bổ sung một lớp học nhé. Cảnh một sẽ giúp cậu duy trì pháp tắc của riêng cậu ở trong linh hồn bất kể cậu dùng nó hay không. Cảnh hai sẽ giúp cậu giảm ma lực tiêu hao khi dùng pháp tắc và cảnh ba, chính là ma lực bỏ ra bằng không.” Lời vừa nói. Một pháp tắc lạ xông vào cơ thể và chạm tới linh hồn tôi. Pháp tắc này liên tục bào mòn cơ thể và khiến linh hồn tôi yếu dần đi. Pháp tắc đó chính là thời gian.

Ngài Foenix dừng lại. "Cậu cảm nhận được nó rồi chứ?” Nụ cười đắc ý trên khuôn mặt mỹ miều đó có phần rùng rợn.

"Dạ được.” Tôi vệt lại pháp tắc thời gian, nhưng nhận ra, nó là một loại pháp tắc một chiều, chỉ có thể khiến thời gian trôi nhanh hơn hoặc chậm hơn, mà không thể quay ngược lại.

Ngài Foenix cười thỏa mãn. Nụ cười đầy quyến rũ. "Năng lực cảm thụ pháp tắc của cậu chắc chắn là thiên phú. Trên thế giới này chưa từng có ai có thể tái diễn pháp tắc của người khác, khi chỉ vừa xem qua. Cậu là người đầu tiên, cũng có thể là cuối cùng. Chỉ có điều…” Nụ cười ngài ấy tắt hẳn. "Cậu dùng pháp tắc quá thô sơ, tạo ra được quả là hay. Nhưng cậu chẳng hiểu gì về pháp tắc cả.” Ngài ấy lắc đầu.

"Muốn dùng được pháp tắc phải đi qua hai bước là hiểu biết và vận hành. Pháp tắc là quy luật nhân quả đi cùng với khái niệm. Còn vận hành được nó phải hiểu cách thi triển ma thuật làm sao để có thể can thiệp vào hoạt động của thế giới. Ma lực chính là nguyên liệu và cách vận hành chính là am hiểu. Ta sẽ ví dụ cho cậu nhé. Pháp tắc lôi cậu vừa sử dụng chính là một pháp tắc nghịch thiên. Lôi biểu tượng cho sức mạnh, nhưng còn là tốc bộ và ánh sáng. Khi cậu hiểu được cậu có thể hấp thụ sức mạnh nó để lên cấp chín, cũng có thể hấp thụ nó để tăng tốc độ của bản thân. Nếu ban đầu cậu cùng nó để đọ tốc độ với Mia. Ta tin có chỉ có thể ngạc nhiên thán phục cậu. Chỉ đáng tiếc…” Ngài Foenix ngừng nói, ánh mắt hướng tới chỗ Mia đang nhìn cô chằm chằm từ cửa chính của căn nhà.

Ngài Foenix thở dài. "Thiệt tình, ta trả cậu cho con bé đó. Nhớ chăm sóc tốt Mia. Ta chỉ tới để giao vài món đồ cho nó rồi phải về. À phải rồi, thời gian tuy không quay lại, nhưng dừng hẳn cũng rất mạnh mẽ đó.” Ngài ấy nháy mắt, sự quyến rủ đó như muốn lấy đi linh hồn của tôi.

Nói vừa xong. Ngài Foenix quay lại nhìn Mia, vẫy tay, rồi biến mất không một dấu vết.

Mia chạy tới chỗ tôi, giờ em ấy đã thay một bộ thường phục.

“Anh có vẻ thích nhìn mấy họa tiết trên trang phục của em nhỉ?” Lời nói mang theo sự giận dỗi. 

"Anh xin lỗi. Chỉ là từ nhỏ tới lớn. Anh hiếm thấy trang phục may tinh xảo như vậy.” Tôi ngượng ngùng.

Mia ngẩn cao đầu, hai tay chống vào eo tỏ vẻ đắc ý. "Trang phục là thứ bảo vệ, cũng là thứ người khác sẽ nhìn vào đầu tiên. Sau có thể qua loa được.”

Nhìn Mia chẳng khác gì một mẹ trẻ đang luyên thuyên về sở thích bản thân. Tôi chỉ mỉm cười, nghe em nói về đủ kiểu quần áo em ấy mơ mộng.

Chuyến đi săn ngày hôm đó đã tạm hoãn do Mia và tôi đã làm hỏng khu vực xung quanh nhà, cảm nhóm bốn người gồm Mia, Dina, Rinna và tôi phải dọn dẹp mất cả đêm. Dina vẫn giữ khoảng cách với tôi. Rinna thì trông khỏe hơn và Mia lúc nào cũng tràn đầy nghiêm khắc. Nhưng nghiêm khắc cũng tốt, đôi lúc ta chẳng cần suy nghĩ để quyết định. Chỉ cần căn cứ vào quy tắc mà làm, cũng ít nghĩ hơn.