Chương 20

"Đôi khi hãy dành ra một chút thời gian để nhìn lại quá khứ. Chúng sẽ chẳng bao giờ có thể bị thay đổi, nhưng bài học của chúng chính là đường tắt cho tương lai.”

Suốt đường đi là những lần tâm sự với bản thân. Từng suy nghĩ là nghĩ về những mất mát. Mỗi bước đi cũng là dẫm lên quá khứ để vượt qua. 

Một lúc lâu sau, tôi cuối cùng cũng tới được nơi mà Mia đã chỉ dẫn.

Nơi tối đến là một căn nhà rộng rãi nằm giữa một vùng đất đá hoang du. Xung quanh bao bọc bởi một hàng rào thép gai, chúng được mạ lên một thứ bột phát sáng mờ ảo. Từ khi đến thành Wiff, tôi được gặp rất nhiều những món đồ thú vị. Chỉ chưa có cơ hội tìm hiểu về chúng.

Cánh cổng đã mở sẵn như chờ đợi. Tôi bước vào, đi thẳng về phía ngôi nhà. Một bóng hình thanh khảnh đang ngồi ở cửa chính của căn nhà, với mái tóc xanh lam tựa như tấm lụa ngọc sau lưng, nổi bật dưới ánh đèn. Đôi mắt nâu ánh lên dịu dàng nhìn sang hướng tôi, giờ tôi mới để ý khuôn mặt ngây thơ và có chút nghịch ngợm này chính là Rinna.

Nhìn thấy tôi, cô đứng bật dậy rồi vội vàng chạy vào trong. Tôi tiếp tục kéo lê cơ thể đã kiệt quệ tới gần ngôi nhà. Mia lúc này đã xuất hiện, em bước ra với một bộ đồ ngủ trắng mỏng, vải nhẹ như sương sớm. Trên áo là những hoạ tiết thêu chìm dọc theo những đường chỉ. Chúng vừa hiện vừa ẩn dưới ánh đèn mờ ảo, khiến ánh mắt chẳng thể rời khỏi.

Mia hừ nhẹ một tiếng như cảnh cáo.

"Ở đây đều là con gái. Anh nên chú ý một chút.” Giọng Mia nghiêm nghị. 

Nhận ra thất lễ, tôi đưa mắt sang nơi khác rồi im lặng.

Mia gọi Rinna sắp xếp nơi ở và quần áo bên trong căn nhà. Trong khi chúng tôi ở riêng trong phòng, trong lúc Rinna đang giúp tôi thay đồ. Em ấy đã hỏi về thân phận của tôi.

"Anh rốt cuộc là ai vậy? Mia rất ghét đàn ông, nếu bình thường, ai nhìn cô ấy như vậy, hẳn là mất đi đôi mắt rồi.” Rinna vừa giúp tôi khoác áo, vừa tiện quan sát những vết thương đã lành hẳn hay chưa theo bản năng.

"Anh cũng không biết, anh chỉ từng nhìn qua em ấy luyện kiếm. Còn chưa trực tiếp trò chuyện bao giờ.” Tôi nhìn xuống sàn nhà, trong lòng mông lung về ký ức của bản thân.

"Anh ngồi xuống đi, để em mặc quần vào cho.” Rinna tinh nghịch.

Tôi dùng ánh mắt của Mia nhìn vào Rinna để chấn chỉnh em ấy. Rinna liền giật người. Lặng lẽ lùi ra một góc phòng im lặng.

"Còn em và Mia thì sao? Em và em ấy có quan hệ thế nào?” Cả cơ thể không điều khiển theo ý mình, khiến tôi trở nên khó khăn dù chỉ cố gắng xỏ chân vào một chiếc quần.

"Mia là ân nhân của em. Em vốn là kỹ sư của thành Wiff, vì tiết lộ công nghệ mà bị quân đội của họ truy giết. Mia cứu em khỏi tay họ. Nên từ đó em đi cùng cậu ấy.” Ánh nhìn có phần biến chất của Rinna nhìn tôi khiến tôi không khỏi khó chịu.

"Em nhìn anh như vậy là có ý gì?” Tôi thở dài đầy mệt mỏi trước sự vụng về của bản thân.

"Đừng hiểu lầm. Trước khi là một kỹ sư, em cũng là một tu sĩ chữa trị, việc nhìn đàn ông khỏa thân rất thường.” Rinna liếc sang ngọn nến bên cạnh.

Tôi loạng choạng để mặc xong chiếc quần, nhưng đôi tay run rẩy vẫn khiến việc cột dây trở nên bất lực.

Rinna nhìn ra bất lực của tôi, em bỏ qua khuôn mặt trêu đùa, tiến sát lại và giúp tôi một tay.

Khuôn mặt tôi đỏ bừng vì ngại. Nhưng hơn cả sự xấu hổ, là cảm giác lòng tự tôn của một đứa con trai vừa bị bóp nát, ngay trong ánh mắt đầy vô tư của Rinna.

"So với chuyện này, em chỉ để tâm hai ống tiêm mà Mia đã tiêm cho anh thôi. Em phải mất 20 năm tuổi thọ để chế ra hai ống tiêm đó để đền ơn. Vậy mà…” Rinna ngậm ngừng rồi im hẳn, như sợ nếu nói nữa câu chuyện sẽ đi xa.

Rinna chỉnh lại quần áo cho tôi, rồi ngồi bên, đút từng thìa cơm bằng đôi tay dịu dàng. Em chỉ rời đi khi tôi đã ngủ yên.

Em ấy trở nên dịu dàng và ít châm chọc hơn. Điều này giúp tôi thấy em tận tâm như thế nào, chứ không xem tôi là kẻ yếu, để em ấy đùa giỡn. Sự biết ơn đó, tôi đã khắc ghi trong lòng, không chỉ Rinna mà cả Mia. Có thể là cả Ayesa.

Tôi trằn trọc về những điều vừa xảy ra khiến tôi sợ hãi bản thân, rốt cuộc thì tôi của bây giờ đang là thứ gì? Liệu có còn là bản thân hay đã trở thành một cỗ máy giết người không gớm tay. Những suy nghĩ kéo lên như sóng biển cuồn cuộn đập vào bờ, chúng khiến tôi chẳng thể chợp mắt. Không nằm nữa, tôi quyết định rời khỏi phòng. Bước ra cửa rồi đi về bên phải, tôi đi ngang căn phòng có cánh cửa màu hồng trông khá bắt mắt.

Một tiếng nói vang ra từ bên trong không thuộc về Rinna hay Mia.

“Cô chủ, vì sao cô không nói cho anh ta để anh ta tự mình giải quyết?” Giọng nói có phần vội vã như không còn thời gian.

“Cô đã theo dõi anh ta suốt cả đoạn đường trở về đây. Cô còn không rõ sao?” Giọng Mia có chút nghiêm nghị.

“Nhưng cô chủ, anh ta là đàn ông, đi theo chúng ta sẽ rất bất tiện…” Cô gái chưa rõ danh tính đó như không chấp nhận sự hiện diện của tôi ở đây.

Mia cắt ngang lời cô gái kia. “Đủ rồi. Tôi tự có tính toán của riêng mình. Nói gì đi nữa, nếu không phải do cô trinh sát quá kém. May là tôi biết một chút về tập tính của đám quái thú đó sợ mùi phân rồng, không thì tôi và Rinna đã bị sai lầm của cô hại chết rồi.” Giọng Mia cứng rắn, em ấy có vẻ như đã tức giận.

Tôi bất chợt nhớ lại mùi phân thú nồng nặc mà Mia và Rinna mang theo hôm trước. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ là vì họ vội cứu tôi, nhưng giờ thì hiểu rồi — đó là mùi ngụy trang. Thì ra, sống sót tại nơi này, chẳng ai được phép ngây thơ.

“Vâng, đây là lỗi của em. Em xin lỗi.” Cô gái kia đã hạ giọng.

“Tự đi mà kiểm điểm bản thân, tôi không muốn lập lại chuyện này lần nữa. Rõ chứ, Dina.” Mia nói nhỏ nhẹ dần.

“Vâng, em xin phép về phòng.” Dina vừa nói dứt câu thì cánh cửa bên cạnh mở toang. Cả ba người đều nhìn thấy nhau. Cô gái kia trên người cũng mặc một bộ đồ ngủ có chút giống với Mia. Mái tóc và đôi mắt của cô có màu đen khiến cho người nhìn có chút cảm giác ớn lạnh.

“Dina, em đi đi. Kuro, nếu anh muốn nói chuyện thì có thể vào.” Mia nói ra từ bên trong, em ấy lấy ra một chiếc áo khoác màu hồng từ nhẫn. Nhẹ nhàng khoác lên người để dấu đi những đường cong gợi cảm do bộ đồ ngủ làm lộ ra.

“Chậc” Dina đẩy người tôi qua một bên đầy thô bạo rồi rời đi.

Tôi bước vào. Mia đưa mắt sang chiếc ghế bên cạnh ra hiệu ngồi xuống.

“Anh nghe được bao nhiêu rồi?” Giọng Mia có chút dịu dàng.

“Từ khi Dina bảo em nói gì đó với anh.” Tiếng của tôi một nhỏ, từng hơi thở mang một chút mệt mỏi.

“Chuyện đó để sau sẽ nói với anh. Hiện giờ cấp độ của anh đã tới đâu rồi? Em đã đạt cấp 9 nhưng vẫn không nhìn ra linh hồn của anh đạt cấp mấy.” Tay Mia cầm ly trà, em nhẹ nhàng thổi từng hơi lên ly trà đang bốc khói vì nóng.

Tự dò xét bản thân, tôi cảm nhận linh hồn của mình sau vụ nổ đã biến đổi. Hiện linh hồn của tôi đã đạt tới cảnh ba, nhưng cơ thể bị thương nặng đã rơi xuống cấp bốn. Có lẽ lúc tôi phát điên, việc hấp thụ mọi thứ xung quanh đã khiến cho pháp tắc của tôi trở nên mạnh mẽ hơn, cảnh ba có thể là từ đó mà đạt được. Chỉ là cái giá này, khiến tôi phải rùng mình.

“Linh hồn cảnh ba.” Tôi nói.

Mia đang nhấp một ngụm trà bỗng khựng lại một nhịp, ho nhẹ tiếng vì sặc. 

"Cảnh, cảnh ba? Từ lúc anh rời khỏi lâu đài Fluretai, anh còn chưa tu luyện. Sau chỉ vài tháng ngắn ngủi…” Như nhận ra bản thân vừa mất hình tượng, em ngồi ngay ngắn trở lại. Khẽ hừ một tiếng nhỏ để dấu đi sự xấu hổ. 

"Chị ấy thật sự nhìn đúng anh ta sao?” Mia nói nhỏ trong miệng, cố chẳng để tôi nghe được.

"Anh có gì muốn hỏi không?” Mia bỏ ly trà sang một bên, ánh mắt hướng thẳng vào tôi. Khí thế của em ấy quả không tầm thường.

"Anh chẳng biết nữa. Anh bây giờ đang vô cùng mơ hồ về bản thân.” Hơi thở tôi nặng trĩu.

"Trông anh có vẻ không khỏe, sau lại không nghỉ ngơi trong phòng?” Mia đứng dậy, tay rót trà vào một ly mới.

"Anh có quá nhiều suy nghĩ. Không thể ngủ yên được.”

Mia nhẹ nhàng đặt ly trà vào tay tôi. 

"Nếu cần. Anh có thể tìm Rinna. Em ấy ở căn phòng đối diện của anh. Em ấy có thể sẽ giúp ích cho anh.”

Nhìn hơi nóng từ ly trà bốc lên từng làn khói, mờ nhưng thật, giống hệt với tội lỗi của tôi. Giá mà nó chưa từng xảy ra.

Tôi đưa tay nhận lấy, ánh mắt chùng xuống. Thần thái dần trở nên mềm yếu theo từng làn khói bốc lên.

Mia đặt tay lên vai tôi. "Đoạn đường còn dài. Hẳn đạt được như hiện tại, anh cũng đã đánh đổi rất nhiều. Nhưng quá khứ không sửa được. Chỉ có thể hoàn thiện hơn bản thân để chuẩn bị cho tương lai thôi.”

Từng lời nói của Mia như chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim đã vụn vỡ này. Cả cơ thể như được tiếp thêm sinh khí. Ánh mắt tôi hướng về Mia.

"Cảm ơn em.” Miệng khẽ nhếch lên, tôi như cảm nhận được sự đồng cảm trên người của Mia.

"Anh hiểu là tốt. Em có người cần gặp rồi. Anh tới chỗ Rinna phụ giúp em ấy một tay nhé. Có thể em ấy đang chuẩn bị dụng cụ cho chuyến đi săn ngày mai.” Mia vừa nói, tôi mới để ý dưới mép cửa là bóng của một ai đó đã chờ sẵn từ bên ngoài. Tuy tôi tò mò về chuyến đi săn, nhưng có vẻ không thể hỏi thêm.

Gật đầu một cái, tôi bước vội ra cửa. Mở cửa ra, bên ngoài là một người phụ nữ trẻ, mái tóc của chị ấy đỏ rực như lửa. Chị ấy mặc một bộ đồ quý tộc với nhiều họa tiết giống hệt với bộ đồ Kairo từng mặt. Tuy bộ đồ bó sát với thân hình mềm mại đầy quyến rũ nhưng nổi bật hơn vẫn là đôi mắt đỏ vừa say mê, vừa đáng sợ. 

"Dì vào đi Foe.” Mia lên tiếng, trong lời nói có chút tôn kính.

"Cậu bé nào đây? Chỉ mới tuổi mười chín đã đạt cảnh ba rồi. Xem ra tên Kairo đó cùng tuổi cũng chỉ là một con bọ thôi. Ta còn tưởng hắn ghê gớm gì.” Đôi môi chị ấy nhếch lên đầy vui sướng, nhưng cánh tay trắng lả lướt đã che đi phần nào.

"Giới thiệu anh, đây là dì em. Tên đầy đủ là Fluretai Foenix. Dì ấy cũng là pháp sư em tôn…” Mia đang nói dở thì bị ngài Foenix lao tới ôm chặt em vào ngực.

"Ưm ưm…” Mia cố phát ra tiếng dù đang bị bóp nghẹt. Tôi nghĩ cô bé nên như vậy so với độ tuổi của mình.

“Vậy tôi xin phép tới chỗ Rinna.” Nói xong tôi bước ra ngoài, để mặt hai dì cháu đùa giỡn với nhau.

Thoáng nhìn lại chỉ nhìn thấy ánh mắt đầy sắc sảo của ngài Foenix đang nhìn lấy tôi. Sống lưng bỗng trở nên lạnh lẽo khác thường.

Tôi đi thẳng tới phòng của Rinna. Gõ lấy chiếc cửa gỗ màu lam đơn sơ. Bên trong liền phát ra tiếng.

"Mia, em còn đang chuẩn bị. Ma lực em sắp cạn rồi.” Giọng nói vội vàng, hơi thở hoảng hốt. Tôi không biết Mia đã làm gì em ấy suốt thời gian qua.

"Là Mia bảo anh đến giúp em một tay.” Tôi lên tiếng.

Cánh cửa mở toang ngay tức khắc, Rinna nhìn tôi như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng.

"Tính… tính đốt anh hay gì?” Tôi ngập ngừng. Khi nhìn thấy món hàng kỳ lạ trên tay của Rinna đang bốc cháy.

Rinna nhận ra liền lúng túng dập lửa. Sắc mặt em đã tối hẳn như đã rất mệt mỏi. Em ấy kéo tôi vào trong rồi đóng sầm cửa lại. Bên trong phòng là ngổn ngang những linh kiện và máy móc được đặt tùy tiện, hoặc là không có thời gian để dọn dẹp. Một chiếc bàn to nằm ở giữa nổi trội hơn hẳn xung quanh vì sự gọn gàng.

"Rinna, một mình em làm hết chỗ này sao?” Tôi không giấu nổi bất ngờ mà lên tiếng.

"Chứ sao nữa. Có mình em biết làm mà.” Hơi thở em ấy trở nên gấp dần.

Cảm quan ma thuật của tôi cho thấy, Rinna thật sự đã cạn kiệt ma lực. “Có chuyện anh có thể giúp được không?”

“Anh giúp em truyền ma lực bổ sung chỗ đạn này đi.” Rinna vừa nói tay đã cầm ra một thùng đạn với hơn trăm viên ở trong. Những viên đạn được mạ lên trên một loại bột màu đỏ ánh ánh.

Cả buổi tối hôm đó, tôi ngồi nghe theo lời Rinna. Công việc của tôi chỉ đơn giản là truyền ma lực vào một cái vòng tay, đợi nó chuyển từ màu bạc sang màu đen thì đặt nó lên một món vũ khí đã cạn ma lực khác. Đa số đều là những món đồ kỳ lạ như một phù hiệu, một món trang sức. Tôi còn chẳng biết chúng làm gì. Chỉ biết tất cả chúng đều là do Rinna một tay thiết kế. Chúng tôi vừa làm việc nô đùa như những người bạn thân thiết lâu năm. Nhìn thấy sắc mặt Rinna khá hơn từng chút sau khi tôi làm cùng, khiến tôi cảm thấy an ủi. Rằng bản thân không hẳn lúc nào cũng là gánh nặng.