“Em không có tên.”
Một câu nói đơn giản, nhưng vang lên trong không gian tĩnh mịch của khu rừng như ai đó vừa bóp nghẹt cổ mình, mà vẫn nở một nụ cười không thể hiểu nổi.
Tôi mở miệng, định hỏi gì đó – có lẽ là: “Sao em lại ở đây?”, hay “Em sống một mình à?”
Nhưng cô bé nhìn tôi.
Không chớp mắt. Không cử động.
Chỉ nhìn chằm chằm – như thể đang cân nhắc xem có nên xé tôi ra làm đôi không, hoặc có nên coi tôi là một phần của khu rừng này không.
Không, không phải ánh nhìn đó.
Tôi từng thấy những kẻ sắp giết – ánh mắt của họ rực lửa thù hận, hoặc lạnh lẽo của ý chí hủy diệt. Ánh mắt của cô bé này thì không. Nó... trống rỗng đến kinh ngạc, nhưng lại không hề ghét bỏ hay thù địch. Như thể cô chưa từng được dạy về cảm xúc, nên không biết phải thể hiện điều gì, hay thậm chí không cảm nhận được gì. Một khoảng không vô định, nhưng tôi có thể cảm nhận được một nỗi cô độc ghê gớm ẩn sâu bên trong.
Tôi hỏi, khẽ như một làn gió thoảng, sợ rằng một âm thanh lớn hơn sẽ phá vỡ cái mong manh giữa chúng tôi:
> “Em sống một mình à?”
Cô gật nhẹ đầu, một cử động chậm rãi, gần như không đáng kể.
Rồi cô nhìn vào đôi tay mình.
Móng tay dính đầy đất, đầu ngón rướm máu khô, như thể cô vừa đào bới một thứ gì đó từ sâu thẳm lòng đất.
Cô ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm lại hướng về tôi:
> “Không phải lúc nào cũng một mình. Nhưng... lúc không có ai, sẽ dễ thở hơn.”
Tôi không hiểu hết ý nghĩa sâu xa của câu đó, nhưng ngực tôi chợt nhói lên một cái.
Vì tôi chợt nhận ra... em ấy không thuộc về nơi này. Nhưng cũng không thuộc về bất cứ nơi nào khác trên thế giới này. Em ấy là một sự tồn tại lạc lõng, một mảnh ghép không thể vừa vặn.
Một cơn gió lạ thổi qua khu rừng.
Lạnh như sương ban sớm, nhưng nó mang theo một mùi hăng nồng... mùi thịt cháy. Mùi hương kinh hoàng đó len lỏi vào từng tế bào, khiến da gà tôi nổi lên.
Tôi nhìn quanh quất, không thấy bất cứ dấu hiệu nào của lửa hay sinh vật sống.
Cô bé vẫn đứng đó, bất động, không chút biểu cảm, như thể cô không hề ngửi thấy mùi gì.
Tôi cảm thấy thời gian vừa chậm lại đến vô tận, vừa trôi đi nhanh đến lạ, như một cơn ác mộng đang kéo dài.
Tôi lùi nửa bước, không thể chịu đựng thêm cảm giác này.
Giọng tôi run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra thành lời:
> “Chị… chị phải đi rồi.”
Cô bé không phản ứng. Khuôn mặt cô vẫn vô cảm.
Tôi quay lưng, không dám nán lại thêm một giây nào nữa.
Bước được vài bước chân nặng nề, tôi bỗng nghe thấy giọng cô – lần này không vang từ cuống họng, mà vang trực tiếp từ tim tôi, một lời thì thầm xuyên thấu mọi rào cản:
> “Lần sau chị quay lại… em có thể có một cái tên không?”
Tôi không quay đầu lại.
Tôi không thể.
Nếu quay lại, nếu tôi nhìn vào đôi mắt ấy một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ có thể cầm con dao lên được nữa.
Tôi chạy. Chạy khỏi khu rừng, chạy khỏi lời nguyền, chạy khỏi cái tên mà tôi được định sẵn phải tiêu diệt.
>>>
Không ai từng gọi tên tôi.
Tôi từng nghĩ, không có tên cũng không sao. Vì đâu ai cần gọi một cái gì đó không phải con người, một kẻ không được sinh ra, không được chấp nhận, và không có bản án.
Cha – à không, Father – luôn bảo rằng:
> “Con là thứ sinh ra từ câm lặng. Khi người khác biết tên con, tai họa sẽ bắt đầu.”
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên, tôi biết được một cái tên. Một cái tên được thốt ra từ môi của kẻ mang ánh sáng.
> “Isha.”
Tôi lặp đi lặp lại trong đầu, như một câu thần chú bị cấm đoán. Isha. Isha. Isha. Tôi không hiểu vì sao nó cứ lưu lại trong lồng ngực, một vết bỏng nhẹ, một sự ám ảnh khó tả, không thể xua đi.
Khi cô ấy quay lưng đi, tôi không níu lại. Tôi không biết níu lại là gì, hay làm thế nào để làm điều đó.
Nhưng tôi đứng nguyên chỗ đó rất lâu, hàng giờ đồng hồ, như một thân cây khô giữa rừng. Gió không thổi. Lá không rơi. Không có tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực tôi. Vậy mà tôi vẫn cảm thấy mình vừa đánh mất điều gì đó, một sợi dây vô hình vừa bị cắt đứt.
Đêm đó, tôi trở về căn phòng đá của mình. Một căn hầm tối tăm không có cửa sổ, không có giường, chỉ có nền đất lạnh lẽo và những vách đá ẩm mốc. Trên bốn bức tường, có hàng ngàn chữ khắc bằng móng tay – những ký hiệu loằng ngoằng, đan xen, chồng chất lên nhau.
Tôi không biết ai đã khắc chúng. Có thể là tôi, trong những giấc ngủ vô thức mà tôi không nhớ. Có thể là những bóng ma của những giấc mơ tôi chưa từng biết đến. Mỗi chữ là một ký hiệu khác nhau, nhưng tất cả đều mang một cảm giác chung, một lời nguyền lạnh lẽo:
> "Không được tồn tại."
Tôi tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo, cảm nhận sự ẩm ướt thấm qua mái tóc.
Một câu hỏi vang lên trong đầu tôi, rõ ràng hơn bất cứ câu hỏi nào của Father:
> “Em không có tên.”
> ...Vì chưa ai đặt?
> Hay vì em không được phép có? Vì sự tồn tại của em vốn dĩ đã là một điều cấm kỵ?
Tôi thử thì thầm một từ, một âm thanh chưa từng thoát ra từ cổ họng mình, một cái tên chưa từng được biết đến.
> “Lilith.”
Không có ai phản ứng. Không có Father xuất hiện, không có làng bị hủy diệt, không có máu đổ.
Chỉ có sự rung nhẹ của không khí, một làn sóng vô hình lan tỏa.
Như thể chính thế giới cũng ngập ngừng… khi nghe tôi tự gọi tên mình, một hành động chưa từng có tiền lệ.
Tôi nhớ lại ánh mắt của Isha. Ánh mắt ấy khác biệt.
Không sợ hãi như những người làng. Không khinh ghét như những lời họ thì thầm.
Chỉ hơi run rẩy, một chút bất an. Nhưng có một điều tôi chưa từng thấy ở bất cứ ai khác trên thế giới này, một tia sáng yếu ớt nhưng đầy hy vọng:
> Cô ấy nhìn tôi như thể… tôi cũng là người.
Tôi nhắm mắt, cố gắng giữ lại cảm giác đó.
Tôi không mơ. Tôi không bao giờ mơ. Tâm trí tôi luôn là một khoảng trống không có hình ảnh, không có âm thanh, chỉ có sự tĩnh lặng vĩnh cửu.
Nhưng lần này…
Một hình ảnh chợt lóe lên. Tôi thấy một chiếc khăn tay màu lam nhạt, cũ kỹ.
Nó có mùi đất ẩm và cỏ khô. Có một vệt máu nhỏ đã khô. Và tôi nghe tiếng ai đó cười, một tiếng cười trong trẻo, không hề méo mó hay ghê rợn.
Không phải Father.
> “Chị ơi, nếu em biến mất thì cây có nở hoa không?”
Tôi bật dậy, hơi thở gấp gáp. Mắt tôi chưa kịp mở hoàn toàn, nhưng tay tôi đang nắm chặt một thứ gì đó.
Một chiếc khăn tay thật.
Màu lam. Cũ kỹ. Có vệt máu khô.
Tôi chưa từng thấy vật này trước đây. Nó không thuộc về tôi, không thuộc về căn lều này.
Và tôi cũng không biết ai đã cười, hay giọng nói ấy thuộc về ai. Nhưng câu hỏi đó… nó ám ảnh tôi.
Father từng nói:
> “Khi con bắt đầu nhớ, đó là lúc thế giới tự hủy.”
Tôi nhìn chiếc khăn tay trong tay. Tôi không biết liệu mình có đang nhớ… hay đang bắt đầu sống. Một sự sống mà Father gọi là tai họa.
Tôi ra khỏi phòng đá. Không phải để tìm Isha. Không. Tôi không cần ai. Tôi đã quen với sự cô độc.
Tôi chỉ… muốn đứng dưới bầu trời một chút. Muốn cảm nhận điều gì đó khác biệt.
Đêm nay không có trăng.
Nhưng bầu trời không tối như thường lệ. Thay vào đó, nó lấp lánh những đốm sáng bạc li ti, yếu ớt nhưng không ngừng nhấp nháy, như hàng ngàn con mắt đang mở ra nhìn xuống tôi.