Tôi không nghĩ mình là người tốt.
Người tốt sẽ không do dự khi phải cứu cả ngôi làng.
Người tốt sẽ không quỳ gối trước bàn thờ tổ tiên mà cầu xin một đứa trẻ vô tội… hãy chết thay cho họ.
Nhưng tôi là Isha.
Và tôi là người cuối cùng còn giữ được ánh sáng trong vùng đất này, một ánh sáng leo lét giữa màn đêm vĩnh cửu.
Theo lời sấm truyền, nếu tôi không giết cô bé kia, thì ánh sáng sẽ biến mất. Vĩnh viễn. Cùng với nó là tất cả những gì còn lại của hy vọng.
Cha tôi – trưởng tế của Đền Lửa, một người đàn ông với đôi mắt hằn sâu những lo âu – trao cho tôi một con dao ngắn bằng đá thiên thạch. Lưỡi dao sắc lạnh, sáng lên một thứ ánh kim mờ đục trong không khí ảm đạm.
“Con là hy vọng cuối cùng,” ông nói, giọng khàn đặc và nặng trĩu.
“Lũ quỷ bóng sẽ nuốt chửng cả làng nếu đứa trẻ không bị tiêu diệt.”
Tôi không hỏi vì sao tôi lại là người được chọn. Có lẽ, vì tôi là người cuối cùng còn đủ tin tưởng vào ánh sáng này.
Tôi chỉ cúi đầu thật sâu, mái tóc nâu sẫm che đi khuôn mặt đang chất chứa sự giằng xé.
Rồi tôi giấu con dao trong lớp áo dày, cảm nhận sức nặng lạnh lẽo của nó tựa như một gánh nặng định mệnh.
Mỗi đêm, tôi nằm trên giường mà không sao ngủ được.
Trong đầu tôi là khuôn mặt không rõ nét – một đứa trẻ không có tên, không được định nghĩa. Tôi chưa từng thấy cô ấy, chưa từng nghe giọng nói cô ấy bằng tai mình.
Nhưng trong giấc mơ, tôi thấy mình giết cô ấy.
Lưỡi dao sáng rọi xuyên qua không khí tối tăm, đâm sâu vào lồng ngực gầy gò. Nhưng máu không chảy. Thay vào đó, tuôn trào ra lại là... ánh sáng. Một thứ ánh sáng thuần khiết, trong veo, lan tỏa khắp nơi, nhưng lại mang theo một nỗi đau nhói không thể gọi tên. Mỗi lần như vậy, tôi giật mình tỉnh giấc, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, và hình ảnh ánh sáng máu kia ám ảnh tâm trí tôi.
Người làng kể, cô bé ấy sống trong cánh rừng phía bắc, nơi không ai dám bước chân vào. Ngay cả những thợ săn gan dạ nhất cũng phải dừng lại trước ranh giới vô hình của nó.
Họ gọi nơi đó là “Tầng Không Cảm Xúc” – một vùng đất bị nguyền rủa, nơi thời gian dường như không trôi, cảm xúc bị xóa nhòa, và những gì bước vào... không bao giờ trở lại, hoặc trở lại với một hình hài không còn là chính mình.
Họ thì thầm về cô bé với sự sợ hãi xen lẫn ghê tởm:
“Cô ấy không phải người.”
“Cô ấy là lỗi của thế giới này.”
“Không có bản án – nghĩa là không có linh hồn. Cô ta không tồn tại.”
Tôi không biết phải tin vào những lời đồn thổi ấy. Chúng khiến lòng tôi rối bời.
Tôi chỉ biết một điều chắc chắn, một sự thật lạnh lẽo: nếu tôi không làm điều đó, thì tất cả những người tôi yêu thương, cả ngôi làng này, sẽ chết.
Ba hôm sau khi nhận con dao, những điềm báo bắt đầu xuất hiện, rõ ràng và đáng sợ hơn.
Trời đổ sương trắng dày đặc như tuyết, phủ kín mọi vật trong một màn ảo ảnh chết chóc.
Lũ gà trong làng đều đồng loạt ngã lăn ra chết, không một tiếng kêu, không một dấu hiệu bệnh tật.
Cây cầu treo duy nhất về phía nam gãy đứt một cách bí ẩn, dù trời không có gió, và vật liệu vốn rất chắc chắn.
Tôi tìm cha, nỗi lo sợ không giấu được trong giọng nói.
“Con bé kia... đã từng giết ai chưa?” Tôi hỏi, hy vọng tìm thấy một chút lý do để tin vào sự độc ác của nó.
Ông im lặng một lúc lâu, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không.
Rồi ông trả lời bằng giọng trầm không có hồn, như một lời thì thầm từ một cõi khác:
> “Không cần giết. Nó chỉ cần tồn tại.”
Tối hôm đó, tôi rời làng.
Đèn lồng yếu ớt trong tay không đủ sức xua đi màn sương dày đặc. Tay tôi siết chặt con dao thiên thạch, cảm nhận sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy. Mắt tôi nhìn thẳng về phía khu rừng bị cấm, nơi bóng tối dường như còn đặc quánh hơn cả màn đêm.
Tôi không khóc. Nước mắt đã khô cạn từ lâu. Nhưng tôi nghe tiếng nước trong lòng mình sôi sục, một dòng sông đang gầm thét, cố gắng phá vỡ con đập của lý trí và nghĩa vụ.
Tôi bước vào rừng khi trời chưa sáng hẳn, ánh sáng xám chì vẫn ngự trị trên cao.
Ánh sáng nơi đây khác hẳn với ánh sáng ở làng – nó lạnh lẽo, vô cảm và không để lại bất kỳ bóng dáng nào, dù là nhỏ nhất.
Không có côn trùng vo ve, không có tiếng chim hót báo hiệu ngày mới.
Không có tiếng gió rít qua kẽ lá, chỉ là một sự tĩnh lặng đến ngạt thở.
Chỉ có tiếng gì đó… như tiếng thở rất chậm và nặng nề của đất mẹ, tiếng thở của một sinh vật cổ xưa đang ngủ vùi.
Tôi đi được một lúc, men theo những rễ cây cổ thụ khổng lồ vặn vẹo như những con rắn đá, thì thấy cô bé.
Không… thấy “nó” – như lời người làng thường nói.
Cô đứng giữa những rễ cây khô, mái tóc màu tro phủ nửa mặt, hòa vào màn sương mờ ảo. Chân cô trần, không mang giày, và dường như không hề cảm nhận được cái lạnh thấu xương của đất rừng.
Cô không quay lại. Dáng vẻ cô bé tĩnh lặng đến lạ thường, như một phần của chính khu rừng.
Nhưng tôi biết cô thấy tôi. Một sự kết nối vô hình, lạnh lẽo, bỗng nhiên xuất hiện giữa chúng tôi.
Không hiểu sao… tôi thấy mình nhỏ lại. Một cảm giác lạ lẫm và choáng ngợp.
Tôi đáng lẽ là “người mang ánh sáng”, mang trọng trách cứu rỗi cả thế giới này.
Vậy mà đứng trước cô bé không tên, không bản án kia, tôi thấy mình như một bóng đen đang run rẩy, một đốm sáng nhỏ bé sắp lụi tàn trong bóng tối vô tận.
Cô lên tiếng trước. Giọng nói của cô mỏng manh, như gió thổi trong hầm lạnh, nhưng rõ ràng đến kinh ngạc trong sự tĩnh lặng của khu rừng:
> “Tên là gì?”
Tôi lắp bắp, cảm thấy cuống họng mình khô khốc, và tiếng nói như bị mắc kẹt:
“I… Isha. Chị ...là người làng gần đây…”
> Cô bé nghiêng đầu. Mắt không chớp, như vừa nghe thứ gì đó từ một thế giới khác.
Rồi cô lặp lại:
“…Chị?”
Tôi khựng lại.
Nhưng không nói gì.
Cô im lặng một lúc, không gian như ngừng lại. Đôi mắt đen sâu thẳm của cô vẫn hướng về phía trước, không một chút cảm xúc.
Rồi cô nói khẽ, gần như không thở, như thể đó là một bí mật thì thầm với chính mình:
> “Tên đẹp. Em không có.”
Tôi siết chặt con dao trong tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng không sao giơ nó lên được.
Vì trong khoảnh khắc ấy… tôi thấy nước mắt.
Không phải của tôi.
Mà là... nước mắt đọng lại trong đôi mắt vô hồn của một đứa trẻ không được sinh ra để khóc. Một giọt lệ trong suốt, phản chiếu thứ ánh sáng xám xịt của khu rừng, nhưng lại mang theo sức nặng của hàng ngàn năm cô độc và lãng quên.
> Tôi đến đây để giết cô.
> Nhưng tim tôi không muốn vậy.
> Và ánh sáng trong tôi... bắt đầu mờ đi, hòa lẫn vào màn sương mù vĩnh cửu của vùng đất này.