Chương 1 Mở đầu của tất cả

Thành phố Hồ Nguyên – 2025.

Một buổi sáng tháng 3, trời không nắng, cũng chẳng mưa.

Thời tiết lưng chừng, như cuộc sống của Tề Diệu – không đến mức tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng đủ ổn để gọi là bình yên.

Cậu bước chậm tới trường. Bàn tay còn lem mực từ bài tập hôm qua.

Không phải vì cậu chăm học, mà vì… giúp người khác làm bài.

Tên "Tề Diệu" thỉnh thoảng xuất hiện trong bài kiểm tra người ta. Nhưng không ai nhớ cậu đã giúp như thế nào.

> "Cảm ơn nha. Mai có bài toán lý nữa á."

"Ừ, gửi qua đi."

"Ah mà thôi, tao nhờ thằng Phong cho lẹ, nó gõ nhanh hơn."

Cậu không trách. Cũng không buồn nữa. Vì quen rồi.

Cái kiểu "ai nhờ cũng giúp – ai quên cũng chịu" như in vào người cậu như một cái bóng.

Ở nhà, bố mẹ bận. Em gái không thân.

Cậu ăn tối trong im lặng, ngủ trong im lặng, sống trong im lặng.

Ở trường, không ai ghét cậu. Nhưng cũng chẳng ai quan tâm.

Tề Diệu không giỏi giao tiếp. Không hoà đồng. Không đặc biệt.

Cậu từng cắt tóc kiểu mới, tập gym, học cách bắt chuyện.

Rồi nghe một câu từ sau lưng:

> "Thằng đó cố quá. Nhìn giả trân vãi."

Xã hội này là thế.

Người ta chỉ nhìn thấy những gì họ muốn thấy.

Và cái người như Tề Diệu – không đủ nổi bật, không đủ dị biệt – mãi mãi là người không tồn tại.

---

21h47.

Căn phòng trọ nhỏ, đèn bàn chênh chếch.

Tề Diệu nhìn mình trong gương.

Gương mặt mệt mỏi. Mắt trũng sâu. Môi khô. Không cảm xúc.

Nhưng... ánh mắt trong gương không còn giống ban ngày.

> "Giúp nữa không?"

"Sống tốt làm gì, khi chẳng ai thực sự cần mày tốt?"

"Thế giới này toàn lũ giả tạo."

Giọng nói trong đầu cậu lạnh và rõ như ai khác đang ngồi trong phòng.

Tề Diệu vẫn nhìn vào gương.

Cậu cười nhẹ. Nửa miệng. Không vui.

> "Ban ngày mày cố gắng được yêu quý."

"Ban đêm… tao nhớ từng ai đã coi thường mình."

---

Đó là sự thật.

Tề Diệu có hai "mình".

Một người hiền lành – sống để vừa lòng thiên hạ.

Một người cay độc – sống để khắc từng vết thương mà cậu phải nuốt trọn.

Không phải bị điên. Không hoang tưởng.

Chỉ là... tâm hồn cậu bị bẻ gãy quá lâu, đến mức tách đôi.

---

23h17.

Tề Diệu ngồi viết vào cuốn sổ nhỏ đặt dưới gối:

> "Tao không cần ai thương hại. Tao chỉ muốn xem... đến khi nào xã hội giả tạo này chịu nổi một kẻ không giả vờ nữa."

---

Đèn tắt.

Thành phố vẫn ồn ào.

Nhưng căn phòng ấy thì chỉ còn… một người với hai cái tôi, nhìn nhau trong bóng tối.

---

✨ [Hết chương 1]