Chương 3 – Trần trời rạn nứt

Sáng hôm đó, bầu trời trong.

Tề Diệu bước vào lớp học với nụ cười nhẹ. Không ai để ý, nhưng đó là một trong những ngày hiếm hoi cậu thật sự cảm thấy… mình tồn tại. Một sự tồn tại đúng nghĩa – không nhạt nhòa, không vô hình.

Cậu đã sống âm thầm quá lâu rồi.

Giờ đây, mỗi hơi thở đều như một nhịp đập mới.

Chậm rãi. Tự do.

---

“Tề Diệu, đi ăn với bọn tao không?”

Một giọng gọi từ cuối lớp vang lên. Là Hà Phong, cậu bạn cùng lớp mới chủ động trò chuyện mấy hôm nay.

Tề Diệu quay lại. “Ừ, đợi tao cất đồ đã.”

Giọng nói không còn rụt rè. Cậu đang học cách giao tiếp, học cách làm người. Cậu đang học cách trở thành chính mình – sau ngần ấy năm chỉ là một cái bóng bên lề.

---

Nhưng khi Tề Diệu vừa cúi xuống mở ngăn bàn — thì một bóng mây đen vụt qua ngoài cửa sổ.

Cậu ngẩng lên.

Mây không còn trôi — mà cuộn xoáy ngược chiều gió, từng lớp dày đặc như đá. Cả bầu trời bị bao phủ, gió tắt ngấm. Không khí trở nên lặng như ngừng thở.

ẦM.

Không sấm. Không chớp. Nhưng âm thanh ấy như từ sâu trong lòng đất vọng lên.

Ngay sau đó, toàn bộ điện thoại, đồng hồ, bảng thông minh trong trường… đồng loạt rung và phát sáng.

Một dòng chữ xuất hiện – nền trắng, chữ đỏ:

> [HỆ THỐNG KHU VỰC: KÍCH HOẠT]

NHIỆM VỤ TOÀN CỤC:

➤ “Vượt Trần Trời để trở thành Tân Nhân Loại Siêu Việt.”

---

Sân trường vỡ òa tiếng hét. Có người tưởng là trò đùa. Có người chụp ảnh lại, đăng story.

Nhưng Tề Diệu – cậu không thể cử động.

Một âm thanh khác – nhỏ hơn – vang lên chỉ trong đầu cậu:

> [TÊN NGƯỜI CHƠI: TỀ DIỆU]

— Mã số: 00000001

— Vai trò: Chủ thể gốc

— Trạng thái: Phân rã nhân thức – Đang ổn định

— Quyền truy cập: ĐÃ MỞ

⚠️ Hệ thống chỉ định. Cảnh báo: Không được để mất kiểm soát.

---

ẦM!

Một luồng sáng đen xé ngang bầu trời. Mây vỡ tan như thủy tinh.

Và từ bên trong — một cổng đá khổng lồ trồi lên.

Không chỉ một.

Mà là hàng trăm.

Tầng tầng lớp lớp — như xếp thang lên trời. Mỗi tầng là một khối đá trôi nổi, xoay chậm quanh trục vô hình. Hoa văn lạ, ký hiệu chưa từng thấy, năng lượng lấp lánh không ngừng tuôn trào.

“Cổng tầng trời” – mọi người gọi thế.

---

> [HỆ THỐNG CÁ NHÂN: ĐÃ KÍCH HOẠT]

— Vị trí khởi tạo: Tầng Trắng 000

— Nhiệm vụ cá nhân:

➀ Tự xác định bản thể

➁ Trèo tầng đầu tiên – trước khi phân rã xảy ra

> ⏳ Hạn chót: 7 ngày

Tề Diệu run tay. Không ai khác nhìn thấy những dòng chữ này. Mọi người chỉ nhìn lên trời, chỉ biết ngạc nhiên. Nhưng cậu... cậu thấy bản thân đang đứng trước ranh giới bị tan rã.

---

Buổi chiều. Tin tức bắt đầu đưa.

> “Hệ thống toàn thành phố?”

“Trò đùa công nghệ hay sự kiện giả lập?”

“Đã có 4 người biến mất khi cố tiếp cận Cổng Tầng 1.”

Còn Tề Diệu – cậu vẫn ở lại trường, lặng lẽ đứng bên mép sân, nhìn vào một vết rạn mờ trong không khí.

Đó là chỗ duy nhất ánh sáng không thể xuyên qua.

Một khoảng không trong suốt, như được dán keo, nhưng khi chạm vào — nó đẩy tay cậu ra.

> “Bản thể chưa xác định.

Truy cập tầng bị từ chối.”

“Cảnh báo: Nếu thất bại, nhân cách sẽ phân tách ngẫu nhiên.”

---

Tối hôm đó, trong gương phòng tắm, Tề Diệu nhìn thấy mình.

Và trong một khoảnh khắc...

Hình bóng phản chiếu không nháy mắt cùng lúc với cậu.

---

Cuối chương:

Hệ thống đã bắt đầu.

Mây không còn là mây.

Thế giới không còn là thế giới.

Và Tề Diệu… không chắc liệu bản thân mình vẫn còn nguyên vẹn.