Chương 5: Bậc Một, Ngục Tâm Trí

Khi bước qua Cổng Trời, Tề Diệu không còn cảm thấy mình đang “đi lên tầng mây”.

Thay vào đó, là một cú rơi.

Một cú rơi kéo dài vô tận – không có phương hướng, không có điểm chạm.

> [BẬC 1 – TIỂU THẾ GIỚI SỐ 0x0047]

[Tên: Ngục Tâm Trí – Phản chiếu ký ức bị phong ấn]

[Thử thách: Sinh tồn trong tâm trí – Thời gian ý thức dự kiến: 100 năm]

> [Lưu ý: Tỷ lệ sống sót trung bình của cá thể sơ cấp: 4.2%]

Tề Diệu còn chưa kịp hiểu hết, thế giới xung quanh đã chuyển sang một tầng màu xám. Mọi thứ như bị phủ tro.

Cậu ngã xuống giữa một thành phố hoang tàn – lặng ngắt, không người, mọi con đường dẫn đến ngõ cụt. Từng mảnh rác, bụi cát đều bay lơ lửng, đông cứng giữa không gian như ảnh tĩnh.

Và ở khắp nơi… là giọng nói.

> “Thứ sinh ra từ lỗi lầm.”

“Cậu nghĩ mình có quyền sống à?”

“Ngay cả cái tên… cũng không thuộc về cậu.”

Tề Diệu quỳ xuống, tay ôm đầu.

Cậu biết giọng đó.

Từ mẹ. Từ cha. Từ bạn bè. Từ thầy cô.

Và từ chính bản thân.

---

Năm thứ 1.

Tề Diệu đi trong phố hoang. Cứ mỗi bước lại thấy một đoạn ký ức: mình ngồi trong góc tường, ăn vụng trong đêm vì bị nhốt không cho ăn; mẹ quăng sách vở ra cửa sổ; lời buộc tội: "Mày chỉ biết làm khổ người khác."

Cậu cố quên. Nhưng hệ thống ép nhớ.

> [Không thể vượt qua nếu không giữ được bản thể.]

---

Năm thứ 12.

Tề Diệu xây cho mình một căn phòng nhỏ, bên trong chất đầy giấy trắng.

Trên đó, cậu viết những đoạn độc thoại. Lúc dịu dàng. Lúc tàn nhẫn.

Có khi, là chính mình đang viết thư tuyệt mệnh cho chính mình.

> “Mình muốn biến mất.”

“Mình đã biến mất chưa?”

Một lần nọ, cậu ngủ thiếp đi, và khi tỉnh lại – tờ giấy đã có chữ viết lạ.

> “Tao còn ở đây.

Đừng chết, nếu không thì tao cũng biến mất.”

Chữ ký cuối cùng là: Đạc Ma.

---

Năm thứ 30.

Lần đầu tiên Tề Diệu nhìn thấy gương mặt của Đạc Ma – một phiên bản khác của chính mình, tóc dài, ánh mắt xám, khuôn mặt lạnh như thể mọi cảm xúc đã chết hẳn.

Họ không nói chuyện. Chỉ nhìn nhau trong im lặng.

Một năm sau đó, Đạc Ma mới cất tiếng.

> “Tao không phải cứu mày.

Tao chỉ muốn mày sống, để tao còn có lý do tồn tại.”

---

Năm thứ 57.

Tề Diệu cười. Không còn sợ hãi tiếng nói nữa.

Cậu đã sống hơn nửa thế kỷ với chính những đoạn hồi ức ghê tởm nhất, nhặt từng mảnh ghép bản thân – không phải để tha thứ cho quá khứ, mà để đối diện.

> “Mình không cần ai tha thứ.

Mình chỉ cần bản thân mình không bỏ chạy nữa.”

---

Năm thứ 100.

Tề Diệu ngồi giữa căn nhà gỗ cũ kỹ, bên ngoài là thành phố hoang phế giờ đã mọc rêu, đổ nát theo năm tháng.

Đạc Ma bước vào.

Không còn là ảo ảnh. Là thực thể có thể chạm được.

> “Thời gian đủ rồi.”

“Giờ mày có thể bước ra, Tề Diệu.”

> “Còn mày?”

“Tạm biệt.”

Câu cuối cùng ấy, Đạc Ma mỉm cười nhẹ – nụ cười đầu tiên trong suốt 100 năm.

---

[Tiểu thế giới tan rã.]

[Thời gian thực: 5 phút 43 giây.]

[Cá thể NULL hoàn thành thử thách – thời gian ý thức trải nghiệm: 100 năm.]

[Đánh giá: Dị thường cao cấp.]

[Thưởng: Kỹ năng bị động – “Thấu Tâm” (cấp F). Ghi chú đặc biệt vào hồ sơ nhân cách.]

---

[Bên ngoài – Khu vực tiếp nhận sau Bậc 1]

Tề Diệu ngã ra nền trắng. Cậu thở dài một hơi – nhưng không còn ánh nhìn trống rỗng.

Ánh mắt cậu giờ bình tĩnh đến lạnh lẽo.

Không ai chú ý đến cậu. Ai cũng bận khóc, hoảng loạn, phấn khích hoặc la hét.

Nhưng hệ thống – thì không bỏ sót.

> [Cảnh báo nội bộ: Cá thể NULL tồn tại nhận thức kéo dài bất thường.]

[Tình trạng tâm lý: Không thể đánh giá bằng chỉ số bình thường.]

[Đề nghị theo dõi sát – khả năng biến dị cao.]

---

[Bảng xếp hạng Tân Nhân Loại – Tầng 1]

1. Lục Phạm – Anh Hùng (Tiến hóa cấp S++)

2. (ẩn danh) – Quân Đoạt (Tiến hóa cấp S+)

3. …

4. Trần Kình – Kình Thiên (Tiến hóa cấp S)

5. Bắc Giang – Hộ Vệ sơ cấp

6. Trúc Mận – Xạ Thủ sơ cấp

7. Hà Phong – Cường Lực trung cấp

8. Nhã Uyên – Hồi Tâm sơ cấp

Ngoại bảng: Tề Diệu – NULL (không hiển thị)