Kể từ cái đêm lễ hội hôm ấy, hình ảnh Mya khuất bóng bên bờ cát vẫn cứ ám ảnh lấy Dật An. Cậu đã nhìn thấy rõ ràng cô gái ấy, từng bước đi về phía bãi biển, rồi... biến mất. Không một tiếng động, không một dấu vết. Chỉ còn lại chiếc kẹp tóc nằm im trên tay cậu, như một chứng nhân của điều không thể lý giải.
Ban đầu, Dật An tự nhủ mình chắc nhìn nhầm. Nhưng cảm giác ấy, cái rợn người khi nghĩ đến những chuyện siêu nhiên, cứ len lỏi vào tâm trí. “Không lẽ em ấy là... ma?” ý nghĩ đó thoáng qua khiến cậu rùng mình.
Dẫu vậy, nỗi sợ ấy lại không thắng nổi sự tò mò. Sáng hôm sau, như một thói quen đã hằn sâu, cậu lại dậy sớm. Lặng lẽ ra khỏi nhà, đi qua con đường mòn phủ sương, và rồi đến nơi ấy gốc nhãn bí mật có hướng nhìn ra biển của cậu.
Cô lại ở đó.
Mya, ngồi trên mỏm đá quen thuộc, mái tóc đen dài đón gió, mắt dõi theo mặt biển đang hồng lên dưới bình minh. Lặng lẽ. Đẹp đến lạ lùng.
Cậu không hỏi gì, cũng không nhắc lại chuyện tối hôm trước. Chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa ra chiếc kẹp tóc đã nhặt được trả cho cô. Mya ngạc nhiên nhìn vào nó rồi rạng rỡ
"Em cảm ơn anh, hôm qua em về đến nhà không thấy nó đâu nên cứ tưởng là đã mất rồi chứ"
Cô ngâm nghía chiếc kẹp một lúc rồi đeo lên tóc mình
Cả hai cùng im lặng nhìn ánh sáng đầu ngày len qua từng đợt sóng. Và rồi, Dật An lại đến vào sáng hôm sau. Rồi sáng hôm sau nữa.
Ngày hai, ngày ba
Rồi nửa tháng trôi qua như gió thoảng. Sáng nào Mya cũng đến trước. Không trễ một lần. Cứ như thể cô là một phần của bình minh ấy vậy. Dật An bắt đầu để ý. Cậu liếc nhìn cô nhiều hơn. Cô gái ấy luôn yên tĩnh, lúc thì ngân nga một giai điệu, lúc lại ngồi vẽ lên cát những hình thù kỳ lạ mà cậu không hiểu được.
Một lần, không chịu được nữa, cậu khẽ lên tiếng:
“Em... đến đây sớm thế, từ lúc nào vậy?”
Mya quay sang, đôi mắt trong như nước biển phản chiếu ánh mặt trời. Cô mỉm cười, chậm rãi đáp:
“Em đến từ khi trời chưa sáng hẳn. Biển đẹp nhất khi còn đang ngái ngủ.”
Dật An ngẩn người nhìn cô. Có một điều gì đó rất thật, rất dịu dàng… nhưng cũng rất xa xăm trong ánh mắt ấy. Cậu vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Nhưng trong lòng, dường như đã lặng lẽ thừa nhận rằng mình đang dấn sâu vào một câu chuyện kỳ lạ hơn những gì cậu từng biết.
Sau những ngày liên tiếp gặp cô, Dật An cũng đã bắt đầu nhận thấy những điều kỳ lạ. Mỗi sáng, khi anh đến gốc cây nhãn để ngắm bình minh, Mya luôn ở đó, dường như lúc nào cũng đến trước anh một bước. Cô ngồi lặng lẽ, ánh mắt chăm chú dõi theo biển cả, và mỗi lần Dật An đến gần, cô đều mỉm cười, như thể đã chờ đợi anh từ lâu.
Cứ thế, hai người trở thành thói quen của nhau, nhưng Dật An không thể ngừng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Có những ngày, khi anh chia sẻ với cô về những thứ ở trên đất liền, những điều bình thường như trò chơi điện tử, trường học, hay thậm chí những món ăn mà anh yêu thích, Mya luôn tỏ ra rất hứng thú. Cô hỏi anh rất nhiều về những thứ đó, như thể lần đầu tiên nghe về chúng, như thể cô chưa từng sống trên đất liền. Dật An cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại không hiểu sao, sự tò mò về cô lại càng lớn hơn.
Nhưng khi nói về biển, Mya lại hoàn toàn khác. Cô nói rất nhiều, như thể cô là một người đã sống hàng ngàn năm dưới biển, kể cho Dật An nghe về cách các con sóng hình thành, về những loài cá sống sâu dưới đáy biển mà anh chưa từng biết tới. Mỗi lần như thế, Dật An lại thấy sự say mê trong ánh mắt cô, như thể cô đã quen thuộc với mọi thứ mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm.
Một ngày, khi họ ngồi bên bờ đá, Mya lại bắt đầu kể về những con cá mà cô yêu thích.
"Có một loài cá, chúng sống trong những vịnh sâu, chỉ khi sóng vỗ mạnh mới có thể thấy chúng nổi lên mặt nước," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang chìm đắm trong một ký ức xa xăm.
"Anh có bao giờ nhìn thấy chúng chưa?"
Dật An lặng im, không biết phải trả lời sao. Cậu chỉ mới nghe thấy những cái tên, nhưng chưa từng gặp chúng bao giờ. "Anh chưa thấy," Dật An thẳng thắn trả lời.
"Chúng có đẹp không?"
Mya mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm ra biển.
"Chúng rất đẹp, nhưng chúng chỉ xuất hiện vào những đêm trăng sáng, khi sóng vỗ về bờ, chúng như những ngôi sao lấp lánh dưới mặt nước."
Dật An bắt đầu thấy mình đang dần bị cuốn vào câu chuyện của cô, và một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng cậu. Đã bao nhiêu lần cậu cảm thấy hình ảnh của Mya quen thuộc, như thể đã gặp cô ở đâu đó trước đây.
Và rồi, một đêm khi ánh trăng sáng chiếu lên mặt biển, một hình ảnh bất chợt xuất hiện trong đầu cậu, một cô gái tóc dài, mặc bộ đồ trắng, tay giang rộng cứu cậu khi cậu đuối nước. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong cậu.
"Cô gái đó… chính là Mya, đúng không?"
Cậu rùng mình, không hiểu sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ đến vậy. Có phải cô là người đã cứu mình trong giấc mơ đó? Liệu có phải cô là một phần của ký ức mà cậu không thể nhớ ra? Cậu càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sự kết nối giữa anh và cô ngày càng mạnh mẽ.
Mya, như thể cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Dật An, quay sang nhìn cậu, đôi mắt cô như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của anh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" cô hỏi, giọng dịu dàng, nhưng lại có chút lo lắng.
Dật An không trả lời ngay. Cậu chỉ im lặng, đôi mắt nhìn về phía biển, suy nghĩ lại về mọi thứ, về cô gái kỳ lạ này, về những cảm xúc đang lớn dần trong lòng mình.
Một phần trong lòng Dật An bắt đầu mong muốn hiểu rõ hơn về cô. Cậu muốn tìm hiểu xem cô là ai, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, và tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy giữa họ.
"Này Mya, ruốt cuộc em là ai vậy?"
Dật An cuối cùng lên tiếng, giọng cậu trầm xuống, như thể đang hỏi một câu hỏi mà cậu không biết câu trả lời sẽ như thế nào.
Mya nhìn cậu một lúc, ánh mắt cô trở nên sâu lắng. "Hửm! Anh muốn tìm hiểu về em đến vậy sao?"
cô trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
"Nếu anh muốn, em sẽ kể cho anh nghe, nhưng không phải bây giờ."
Dật An cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã sẵn sàng để nghe câu chuyện của cô, dù nó có là gì đi chăng nữa.
Như thường lệ, sau khi rời khỏi chỗ Mya, Dật An trở về nhà và giúp mẹ nấu ăn. Cậu làm việc chăm chỉ trong bếp, giúp mẹ chuẩn bị trưa. Khi anh đang dọn cơm ra, mẹ cậu đột nhiên dừng lại, vẻ mặt có chút bối rối rồi nhìn cậu, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu bà.
"Này, Tiểu An," mẹ cậu gọi nhẹ nhàng,
"Trong tủ lạnh nhà mình có chút dưa hấu đấy. Hay chiều con cầm qua cho cô bạn gái nhỏ của con ăn cùng đi."
Dật An giật mình, suýt làm rơi chiếc bát đang cầm trên tay. Cậu vội vã bào chữa: "Đó không phải bạn gái con đâu, chỉ là người quen thôi ạ."
Mẹ cậu cười khúc khích rồi nhìn cậu đầy ẩn ý.
"À, hay là tối nay con dẫn bạn ấy về nhà mình chơi đi, mẹ có làm lẩu đấy."
Dật An im lặng, chỉ cặm cụi ăn, mặt có chút đỏ. Cậu không biết phải trả lời sao. Nhưng rồi, dù có xấu hổ thế nào, cậu cũng đành gật đầu, nghĩ rằng việc mời Mya về nhà chơi có thể cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Buổi chiều, Dật An mang theo nửa quả dưa hấu và lên đường tìm Mya. Cậu nghĩ rằng ít nhất mình cũng nên giữ đúng lời hứa với mẹ, và nếu Mya cũng thích ăn dưa hấu thì tốt quá. Anh bước dọc con đường quen thuộc đến chỗ gốc cây nhãn, nơi mỗi sáng, Mya đều ngồi chờ đón bình minh. Tuy nhiên, khi đến nơi, anh không thấy cô đâu cả.
Dật An đứng lại, cảm giác có chút hụt hẫng. Cậu hít sâu một hơi rồi gọi lớn "Này Mya, em ở đâu rồi? Mya!"
Tiếng gọi của Dật An vang vọng trong không khí một lúc, rồi bỗng từ trên cây có tiếng trả lời vọng lại
"Em ở đây!"
Dật An ngẩng đầu lên, không thể không ngạc nhiên. Mya đang ngồi trên một nhánh cây cao, mắt cô chăm chú nhìn xuống, không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi. Thật không thể tin được, cô nàng này lại thích trèo cây như vậy. Cậu cũng từng thấy cô ngồi bên dưới gốc cây nhãn mỗi sáng, nhưng giờ thì… rõ ràng Mya thích ở những nơi cao hơn mặt đất.
Cậu bật cười, lắc đầu rồi nói: "Em thật là, sao lại trèo lên cây như thế này?"
Mya nhìn xuống, đôi mắt cô sáng lên khi thấy Dật An cầm theo quả dưa hấu.
"Anh mang gì đến vậy? Dưa hấu à? Em thích dưa hấu lắm đấy!" Cô nở nụ cười tươi rói, rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi cây một cách nhẹ nhàng như một con mèo. Dật An hơi ngạc nhiên vì cách cô di chuyển linh hoạt đến vậy.
"Đây, em ăn đi," Dật An đưa quả dưa hấu cho cô, mắt vẫn nhìn cô với sự tò mò không dứt.
"Mẹ anh bảo là em có thể thử."
Mya nhận lấy dưa hấu, mắt sáng lên vì vui mừng. Cô ngồi xuống bãi cỏ gần đó rồi cắt một miếng và ăn một cách thỏa thích.
"Ngon quá! Em thích lắm, cảm ơn anh nhé!"
Cô cười tươi rói, không ngừng xuýt xoa vì sự ngọt ngào của quả dưa hấu.
Dật An nhìn cô, một phần cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Mya vui vẻ, nhưng một phần vẫn có chút băn khoăn về những điều kỳ lạ của cô. Mỗi ngày, những câu hỏi không ngừng nảy ra trong đầu anh về cô, và những điều mà cô không hề nói ra.
Cậu ngồi xuống cạnh cô, thỉnh thoảng liếc nhìn cô khi cô thưởng thức từng miếng dưa hấu.
Sau khi cô ăn xong, Dật An ngập ngừng nhìn Mya, trong lòng có chút bối rối. Cậu muốn mời cô đến nhà mình, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi hít sâu một hơi, quyết định lên tiếng.
"Mya, chiều nay em có rảnh không?" Dật An hỏi, giọng có chút lạ lẫm.
"Em có muốn qua nhà anh chơi không?, mẹ anh cũng bảo là muốn nói chuyện với em một lần, với lại nhà anh chiều nay còn có cả lẩu nữa."
Mya khựng lại, ánh mắt ngạc nhiên. "Dạ?"
Dật An bối rối, vội vàng giải thích: "À, thì… mẹ anh bảo vậy, mà cũng chẳng có gì to tát đâu. Chỉ là… gia đình anh muốn mời em về chơi thôi."
Mya vẫn có vẻ chưa hiểu rõ lắm, nhưng rồi khi nghe đến từ "lẩu", ánh mắt cô lập tức sáng lên, vẻ tò mò rõ ràng.
"Lẩu? Đó là cái gì ạ?"
Dật An hơi ngạc nhiên vì sự tò mò của Mya, cậu mỉm cười rồi giải thích
"Lẩu là một món ăn mà chúng ta sẽ cho các nguyên liệu vào trong một nồi nước sôi, rồi nấu trực tiếp tại bàn. Người ăn sẽ tự thả thịt, rau, cá vào nồi rồi ăn ngay khi chúng vừa chín. Đặc biệt là rất ngon và ấm áp"
Mya vẫn nhìn cậu với ánh mắt chăm chú, có vẻ rất thích thú với món ăn lạ này. Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu, ánh mắt còn lấp lánh:
"Vậy được ạ, đầu giờ chiều nay em sẽ đợi anh ở đây nhé."
Cảm giác như một gánh nặng vừa được gỡ bỏ, trong lòng Dật An dâng lên một niềm vui khó tả. Cậu không ngờ rằng Mya lại dễ dàng đồng ý như vậy. "Được, vậy chiều nay anh sẽ qua."
Mya mỉm cười nhìn Dật An, vẻ mặt nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng trong đôi mắt ấy, Dật An lại nhìn thấy một chút gì đó không thể giải thích được, như thể cô đang che giấu điều gì đó. Nhưng cậu chẳng để tâm, trong thâm tâm chỉ tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến việc sẽ có Mya đến nhà.
Khi hai người tạm biệt nhau, Dật An rời khỏi khu vực cây nhãn, trong suy nghĩ cảm thấy phấn khởi hơn bao giờ hết. Hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt, không chỉ vì Mya sẽ đến nhà, mà còn vì đây là lần đầu tiên cô sẽ đến nhà anh.
Dật An bước đi trong tâm trạng vui vẻ, nhưng cũng đầy tò mò về buổi chiều hôm nay. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác mong chờ lạ kỳ.