Sau khi Mya về, căn nhà trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Dật An ngồi đó thật lâu, như thể dư âm buổi tối vẫn còn vương lại trong từng hơi thở. Gương mặt Mya khi rời đi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, đôi mắt long lanh kia, ánh nhìn như chất chứa điều gì không thể nói ra. Cậu khẽ thở dài, tựa người vào thành ghế, cuối cùng cũng thiếp đi trong dòng suy nghĩ hỗn độn.
Trong mơ, Dật An thấy mình đang đi trong một khu vườn nhỏ lạ lẫm, mọi thứ được bao phủ bởi thứ ánh sáng xanh nhạt mờ mịt. Những bông hoa dập dềnh trong làn gió nhẹ, lấp lánh như có bụi nước bám vào. Khi ấy, cậu nghe thấy tiếng khóc khe khẽ vọng lại từ đâu đó. Âm thanh ấy khiến tim cậu thắt lại.
Cậu bước lại gần, thấy một cô bé đang ngồi gục mặt trên tảng đá lớn, mái tóc dài rũ xuống, đôi vai nhỏ khẽ run lên theo từng tiếng nấc. Đôi bàn tay gầy gò không ngừng đưa lên lau nước mắt. Dật An nhẹ nhàng đưa tay ra, định đặt lên vai cô bé ấy nhưng bàn tay cậu chỉ xuyên qua cơ thể mong manh kia. Cô bé chẳng hề hay biết đến sự hiện diện của cậu.
Đúng lúc ấy, một cậu bé khác chạy tới, dáng vẻ cũng trạc tuổi cô. Khuôn mặt cả hai bị bao phủ bởi làn sương mờ kỳ lạ, khiến cậu chẳng thể nhìn rõ. Họ nói chuyện với nhau, cử chỉ thân thiết, lời nói ấm áp nhưng cậu chỉ kịp nghe được ba chữ mơ hồ từ phía cô bé:
“Anh Dật An...”
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu bật dậy. Mồ hôi thấm ướt cả trán, tim đập loạn xạ như vừa thoát khỏi một nơi nào rất sâu trong tiềm thức. Cậu nhìn đồng hồ. Mới 5 giờ sáng. Còn tận nửa tiếng nữa mới đến lúc cậu thường thức dậy, nhưng giấc mơ kia khiến cậu không thể nằm yên thêm được nữa.
Không kịp nghĩ nhiều, Dật An mặc áo khoác mỏng rồi lặng lẽ rời khỏi nhà. Đường làng vẫn còn mờ tối, những ngọn đèn đường nhạt nhòa dần theo ánh sáng hừng đông đang trỗi dậy từ đường chân trời. Cậu đi trong yên lặng, từng bước chân nghe rõ như tiếng vọng trong lòng mình.
Cuối cùng, cậu cũng đến gốc nhãn quen thuộc. Mọi thứ vẫn như cũ, gió biển, tiếng sóng, mùi mằn mặn thoang thoảng trong không khí. Nhưng Dật An thấy trái tim mình bỗng nặng trĩu. Cậu ngồi xuống, ánh mắt mông lung nhìn ra biển cả đang dần bừng sáng. Trong lòng cậu lúc này chỉ có một cảm giác: mọi thứ vừa thân quen... vừa xa lạ.
Dật An ngồi thẫn thờ bên gốc nhãn, mắt vẫn dõi theo đường chân trời đang rạng sáng dần. Cơn gió biển sớm mai nhẹ lướt qua tóc, nhưng tâm trí cậu lại hỗn độn như sóng vỗ ngầm dưới đáy lòng. Vẫn là nơi này, nhưng sao mọi thứ lại mang theo một cảm giác không yên ổn.
Bất chợt, từ xa, một bóng dáng quen thuộc đang chạy tới. Tà váy bay phần phật theo gió, mái tóc đen dài hắt ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Là Mya.
Dật An định đưa tay lên chào, nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã chạy đến, gương mặt đầy hoảng hốt. “Chạy mau đi, anh Dật An!” cô nắm lấy tay cậu, kéo đi không một giây chần chừ.
“Ơ, khoan đã, có chuyện gì...”
Nhưng giọng cậu chưa kịp dứt thì từ phía mặt biển nơi sóng vừa vỗ vào có một cảnh tượng khiến Dật An tưởng như mình đang mơ. Từng đợt nước cuộn tròn lại, rồi từ trong lòng đại dương ấy, năm bóng người bước lên mặt nước như thể trọng lực chẳng hề tồn tại.
Dật An trố mắt
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Năm người lạ mặt tiến lại gần. Dẫn đầu là một người đàn ông tầm trung niên, vóc dáng uy nghiêm, mái tóc dài đen mượt phủ quá vai, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển. Bốn người đi phía sau rõ ràng là hộ vệ, mỗi người đều mang dáng vẻ lặng lẽ mà nguy hiểm.
Giọng người đàn ông trầm đục vang lên, không cần cao giọng cũng cậu ớn lạnh:
“Mya. Đừng bướng nữa. Mau giao cái tên người mặt đất đó cho ta.”
Dật An sững sờ, mắt lấp ló vẻ kinh ngạc. “Tên người mặt đất”? Ý ông ta là cậu sao
Mya lập tức đứng dang hai tay che chắn trước mặt Dật An, ánh mắt kiên quyết:
“Không! Anh ấy không làm gì sai cả! Anh ấy không có lỗi!”
Người đàn ông thở dài, ánh mắt thoáng buồn lẫn thất vọng. Ông khẽ phất tay.
Ngay lập tức, hai tên hộ vệ phía sau bước tới, không một lời báo trước, giữ chặt lấy Mya.
“Xin người... đừng làm khó chúng tôi như vậy nữa,” một tên cúi đầu, giọng điệu khó xử.
Mya vùng vẫy điên cuồng, nước mắt rưng rưng. Dật An hét lên:
“Này! Các người là ai? Buông ra!”
Nhưng hai tên còn lại đã tiếp cận cậu. Một kẻ siết lấy vai cậu, kẻ kia dùng vật gì đó ấn vào cổ.
Cơn đau nhói như kim đâm khiến mắt Dật An tối sầm. Cậu lảo đảo. Trước khi mọi thứ hoàn toàn sụp tối, cậu chỉ kịp thấy hình ảnh Mya đang gào khóc tuyệt vọng, miệng gọi tên cậu giữa những cánh tay ghì chặt.
“Mya...”
Rồi bóng tối nuốt trọn mọi thứ.
****************
Đầu đau như búa bổ. Mắt nhòe đi, Dật An khẽ rên nhẹ, tay chống xuống nền đá lạnh cứng. Cậu lờ mờ mở mắt ra, và những gì đập vào mắt là những bức tường đá thô ráp, u ám và âm ẩm. Không gian nhỏ hẹp, ánh sáng xanh mờ ảo len qua song sắt nơi cửa, tạo ra thứ ánh sáng kỳ quái như phát ra từ lòng biển.
Cậu bị nhốt.
Bên ngoài song sắt là một tên lính mặc giáp vảy xanh đậm, tay cầm vũ khí lạ giống cây lao. Hắn liếc nhìn cậu, đôi mắt chẳng buồn giấu vẻ khinh thường.
Dật An cố nhớ lại. Mya... những người lạ mặt... và cả cái đau nhói sau cổ... Cậu rùng mình.
"Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bỗng từ cuối hành lang vọng lại tiếng bước chân dứt khoát. Cánh cửa đá tự động mở ra. Chính là người đàn ông sáng nay, kẻ đã ra lệnh bắt cậu.
"Thả cậu ta ra." Giọng ông ta trầm khàn.
Tên lính gật đầu, mở song sắt. Dật An còn chưa hiểu gì thì...
"Anh Dật An!!"
Tiếng gọi quen thuộc vang lên như xé tan mọi nỗi sợ. Một bóng người nhỏ nhắn từ cuối hành lang chạy vụt đến, ôm chầm lấy cậu.
"Mya?"
Cô gái siết chặt lấy cậu, mái tóc đen xõa rối trên vai, khuôn mặt lấm lem nước mắt. Hai mắt cô đỏ hoe, đôi tay run rẩy ôm lấy cậu như sợ anh lại biến mất.
Người đàn ông kia thoáng giật mình:
“Này Mya, con chú ý khoảng cách một chút đi.”
Nhưng Mya chẳng hề để tâm, cô vẫn dúi mặt vào người Dật An, khẽ nghẹn ngào.
Người đàn ông chỉ biết thở dài, giọng dịu xuống, đầy bất lực:
“Này, cha đã nói là cha xin lỗi rồi mà, với lại cha cũng thả hắn ra rồi còn gì...”
Nhưng Mya vẫn không phản ứng. Lúc này ánh mắt ông ta chuyển sang Dật An, ánh nhìn sắc như dao cạo, như thể tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ cậu.
Ngay khi không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, từ phía cửa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Đủ rồi đó, ông lại dọa thằng bé nữa rồi."
Người phụ nữ bước vào, dáng vẻ thanh tao, khí chất như nước mùa thu. Mái tóc dài màu xanh dương lấp lánh như sóng biển, làn da trắng và đôi mắt xanh trong vắt như pha lê. Bà bước đến với nụ cười dịu dàng.
“Cô là mẹ của Mya. Chắc cái lão già này đã thô lỗ với cháu rồi,” bà liếc sang người đàn ông, “thay mặt ổng, cô xin lỗi cháu.”
Người đàn ông cau mày: “Này, tôi—”
“Không nói nhiều. Ông cũng xin lỗi cậu ấy đi,”
Bà nghiêm mặt, “tất cả là do cái tính hấp tấp của ông cả.”
Dật An đứng đơ ra, đầu vẫn còn đau mà mắt thì tròn xoe:
“Hả? Cha... mẹ? Họ là cha mẹ của Mya sao?”
Chưa kịp hiểu hết thì mẹ của Mya đã mỉm cười:
“Ở đây không tiện nói nhiều. Chúng ta lên trên đã.”
Nói rồi bà quay người, kéo tay chồng theo. Mya nắm lấy tay Dật An, khẽ gật đầu với ánh mắt vẫn chưa nguôi xúc động.
Họ bước qua hành lang dài, ánh sáng dần trở nên rõ ràng. Và khi chạm đến ngưỡng cửa lớn cuối hành lang...
Ánh sáng tràn vào mắt Dật An.
Một khung cảnh tráng lệ mở ra trước mắt. Cậu đứng sững người.
Trước mặt cậu là một tòa thành cổ nguy nga, kiến trúc mang đậm phong cách của những kiến trúc thời xưa, nhưng nhuốm một nét ma mị. Mái cong, cột chạm khắc, từng dãy hành lang nổi giữa những dòng nước chảy lặng lẽ bên dưới. Những cột đèn phát sáng lơ lửng giữa không trung, như thạch anh phát quang.
Không khí nơi đây như thể không hoàn toàn thuộc về thế giới này. Một thành trì chìm sâu dưới đáy đại dương.
Họ dẫn cậu tới một đại sảnh lớn. Ở cuối sảnh là chiếc ngai vàng to lớn bao quanh bởi những bức phù điêu kỳ lạ.
Dật An không khỏi đưa mắt nhìn kỹ.
Trên bức tường phía sau ngai là một bức tranh khổng lồ được chạm khắc tỉ mỉ: Một người dưới nước và một người trên mặt đất đang vươn tay về phía nhau, đầu ngón tay gần như chạm vào, chỉ cách một sợi ánh sáng mỏng như sương.
Cha và mẹ Mya bước lên bậc tam cấp dẫn đến ngai vàng. Trên bục cao ấy, không chỉ có một, mà là hai ngai vàng đặt cạnh nhau với những chạm khắc tinh xảo, rồng biển và sóng nước hòa quyện trong từng đường nét. Họ ngồi xuống, ánh sáng xanh lam dịu dàng hắt lên gương mặt họ khiến họ như những vị thần cổ xưa.
Người phụ nữ lên tiếng trước. Giọng bà trong trẻo, thanh nhã nhưng đầy uy nghi:
“Ta là Atlina La Mer, Nữ hoàng của vương quốc La Mer, vương quốc dưới đáy biển.”
Người đàn ông bên cạnh ngẩng đầu, một tay hình nắm đấm chống cằm. Giọng ông vang lên đầy kiêu ngạo và quyền uy:
“Còn ta là Kisien La Mer, Quốc vương của nơi này, và cũng là người đã cho người bắt cậu xuống đây.”
Dật An đứng chết trân. Mọi thứ đến quá nhanh. Cậu chưa kịp hoàn hồn thì thấy Mya khẽ buông tay khỏi tay mình. Cô bước lên một bước, quay lại nhìn cậu, ánh mắt đầy áy náy:
“Còn em... là Mya La Mer. Con gái của bọn họ. Em xin lỗi vì đã giấu anh bấy lâu nay.”
Cô cúi đầu, tóc dài phủ xuống vai, giọng nhỏ lại như gió biển thì thầm.
Dật An lùi về sau nửa bước. Cậu nhìn lần lượt ba người đang ngồi và đứng trước mặt. Trong đầu dần dần xâu chuỗi lại mọi thứ, những lần gặp gỡ kỳ lạ, giọng hát mê hoặc, ánh mắt có điều gì đó rất sâu xa của Mya, và cả giấc mơ cậu vừa trải qua.
"La Mer… vương quốc dưới đáy biển."
Cái tên ấy không xa lạ. Truyền thuyết, sách cổ, những câu chuyện dân gian từng nói về các thành phố bị chìm, trong đó có thành phố Atlantis, nơi người ta đồn rằng vẫn có sự sống tồn tại dưới đáy đại dương. Cậu từng nghe, từng không tin. Nhưng giờ thì Cậu đang đứng giữa một thành phố huyền bí, giữa một vương quốc không thuộc về mặt đất.
“Chờ đã…” Dật An lên tiếng, giọng vẫn còn hơi lạc đi,
“Nếu đây thật sự là một vương quốc dưới biển… vậy tại sao lại bắt tôi xuống đây? Tôi… tôi đâu có làm gì sai.”
Cậu nhìn thẳng vào vị vua với ánh mắt nửa dè chừng, nửa cố giữ bình tĩnh.
Lúc này, Kisien nhướng mày, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Ông ta chống tay lên tay vịn ngai vàng, nghiêng người về phía trước, giọng rành rọt:
“Ngươi không sai sao?” giọng ông lúc này bắt đầu run run
"Khi xưa chúng ta đã từng cưu mang ngươi, vậy mà giờ đây ngươi lại dám...lại dám quyến rũ con gái ta sao tên mặt đất hạ đẳng! " ông gào lên tức giận
Mya không chịu đựng được nữa hét lên:
"Con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi mà, anh ấy không có quyến rũ con, chúng con chỉ là bạn thôi!"
Kisien phản bác lại lời Mya: "Bạn bè gì chứ, cha đã cấm con lên mặt đất, vậy mà ngày nào con cũng trốn ra ngoài, đã vậy còn về trễ như vậy nữa, chắc chắn là hắn đang dụ dỗ con"
Dật An nhìn hai cha con họ cãi nhau mà không biết nói gì hơn và tại sao ông ta lại nói từng cưu mang mình