Dật An nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nặng trĩu. Mya khẽ cụp mi xuống, giọng nghiêm lại
"Chuyện này bắt đầu từ 5 năm trước, từ khi vương quốc La Mer gặp biến cố với khối ngọc Actifa.
..........
5 năm trước — Vương quốc La Mer
Thành phố dưới đáy biển lúc bấy giờ vẫn ngập tràn sự yên bình. Những mái nhà vỏ sò phát sáng dịu nhẹ, từng dòng cá bơi qua giữa không trung biển, mang theo tiếng hát trầm lắng từ những con phố dưới nước. Tiếng chuông thủy tinh ngân vang báo hiệu một ngày mới.
Trong khu chợ trung tâm, có hai mẹ con người cá đang thong thả đi dạo giữa các sạp hàng san hô đầy màu sắc. Người mẹ mái tóc xanh sẫm buông dài, gương mặt hiền từ, tay dắt theo một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi với mái tóc đen như mực, đôi mắt tròn lấp lánh hiếu kỳ.
"Nè mẹ ơi, ở trên mặt đất có gì vậy ạ?" Đứa bé ngẩng đầu hỏi, giọng nói đầy hồn nhiên
Người mẹ bật cười dịu dàng, cúi xuống vuốt tóc con:
"Mẹ nghĩ… họ cũng giống như chúng ta thôi con à, chỉ là sống ở một nơi khác."
"Oaaa, thật sao ạ? Họ có cá không mẹ? Có hoa như vầy không?"
Hai mẹ con cười nói rôm rả, vừa bước vừa chọn mấy loại trái cây biển lạ mắt thì đột nhiên
*ẦM!*
Một tiếng rung động dữ dội vang lên từ lòng đất.
Mặt biển phía trên chao đảo. Lòng đại dương rung lên như bị đánh thức sau giấc ngủ dài. Các gian hàng nghiêng ngả. San hô nứt toác. Vài con cá hoảng loạn bơi loạn xạ. Những trái cây biển tròn trịa rơi lăn lóc giữa dòng người hỗn loạn.
"Mẹ ơi, chuyện gì vậy?!" Đứa bé òa lên.
"Mau chạy vào góc tường! Mau lên!" Người mẹ kéo con vào một góc khuất, tay ôm chặt đứa bé, mắt hoảng loạn nhìn lên phía cung điện trên cao.
Trong Cung điện La Mer
Tiếng bước chân thình thịch vang vọng khắp đại sảnh khi một lão mập mang áo choàng xanh lục, lão là thành viên của Hội đồng Tối cao,
"Bệ… bệ hạ! Không ổn rồi!" lão nói với giọng thì thào vì hết hơi
Vua Kisien lúc ấy đang họp cùng các trưởng lão, lập tức đứng bật dậy:
"Macr! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!
"Khối… khối Actifa… khối Actifa xảy ra chuyện rồi ạ!!"
Không đợi thêm giây nào, vua Kisien cùng lão Khánh lao vội xuống mật thất nơi cất giữ báu vật của vương quốc: Khối ngọc Actifa.
Một cánh cửa vỏ ngọc khổng lồ được mở ra, để lộ bên trong là một căn phòng khổng lồ, lạnh lẽo. Chính giữa là một cỗ máy cổ xưa cực kỳ phức tạp, hàng ngàn dây ống dẫn năng lượng đan vào nhau như mạch máu, tất cả tập trung về trung tâm nơi một viên ngọc màu lam đang tỏa ánh sáng mạnh đến chói mắt.
Nhưng giờ đây, ánh sáng ấy không còn yên bình.
Nó chớp loạn, rung chuyển như bị vặn xoắn. Tia sáng xanh lam bắn ra vô tội vạ, tạo ra từng luồng sóng năng lượng hỗn loạn, đập tung cả vài tấm chắn năng lượng gần đó.
Vua Kisien trừng mắt, hét lên:
"Đã xảy ra chuyện gì?! Sao Actifa lại như thế này?"
Một lão già canh gác với áo choàng dài, râu bạc rủ xuống tận ngực bước ra, cúi đầu:
"Thưa bệ hạ… khối Actifa đang thiếu hụt năng lượng một cách nghiêm trọng. Nếu tiếp tục thế này, e rằng nó sẽ vỡ vụn vì không còn đủ năng lượng để duy trì hình thể ổn định."
"Cái gì?!" Kisien giật mình." Nhưng năng lượng từ biển luôn được trái đất và mặt trăng bổ sung liên tục mà, tại sao?"
Phía sau, các kỹ sư canh giữ bắt đầu xì xào:
"Nếu khối Actifa hỏng… kết giới sẽ sụp đổ mất!"
"Cả La Mer sẽ không còn được bảo vệ…"
"Thần linh ơi… chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một trong số họ quỳ rạp xuống:
"Thần Biển vĩ đại! Xin hãy tha tội cho chúng con! Chúng con đã làm gì sai…?"
Lúc này, lão Macr nghiến răng, giọng điệu gằn xé
"Không thể sai được! Nhất định là do bọn người mặt đất! Chúng đã làm ô nhiễm dòng chảy Linh của biển. Khi ô nhiễm lan tới đây, Actifa mới không thể hấp thụ năng lượng như trước nữa!"
Lời buộc tội ấy như một giọt nước rơi vào dầu sôi.
"Đúng rồi! Là bọn mặt đất!"
"Chúng đang giết dần đại dương của chúng ta!"
"Phải làm gì đó thôi! Nếu không… chúng ta sẽ mất tất cả!"
“Đủ rồi!”
Tiếng nói uy nghiêm vang lên, dội vào vách đá lạnh lẽo của mật thất khiến tất cả im bặt.
Vua Kisien đứng thẳng người, ánh mắt quét qua toàn bộ đám đông đang hoảng loạn. Giọng ông như một lưỡi kiếm lạnh, chặt đứt mọi lời xì xào, oán thán.
“Đây là lúc chúng ta cần lý trí, không phải những lời trách móc vô ích!”
Không khí nặng nề lắng lại. Từng ánh mắt đổ dồn về phía ông. Macr tức tối cắn răng hừ nhẹ, nhưng không dám lên tiếng nữa.
Kisien quay sang lão kỹ sư già mặc áo choàng dài, người được coi là bậc thầy nghiên cứu về Actifa.
“Ông hãy nói cho ta biết… khối Actifa còn chịu được bao lâu nữa?”
Lão kỹ sư bước tới, đôi chân run run, chắp tay cúi đầu, giọng khản đặc vì lo lắng:
“Thưa bệ hạ… nếu tốc độ thất thoát năng lượng vẫn giữ nguyên, thì… nhiều nhất là năm tiếng nữa. Sau đó… khối Actifa sẽ vỡ vụn, toàn bộ kết giới sẽ sụp đổ, và Vương quốc La Mer… sẽ không còn nữa.”
Cả gian mật thất chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng máy móc gầm gừ và tia chớp xanh lam không ngừng nhấp nháy nơi tâm điểm khối ngọc.
Năm tiếng. Chỉ năm tiếng để cứu lấy cả một vương quốc.
Kisien nhíu chặt mày, hai bàn tay ông siết lấy nhau như muốn nghiền nát tất cả lo lắng trong lòng. Không ai trong căn phòng dám lên tiếng. Mỗi giây trôi qua như một nhát dao cứa sâu vào cổ họng của từng người.
Bất chợt, cửa mật thất bật mở.
Từng bước chân vang vọng, mạnh mẽ và ung dung. Một người đàn ông cao lớn bước vào. Mái tóc xanh rêu thả dài ngang vai, ánh mắt sắc như thép, và trên khuôn mặt ông là một vết sẹo kéo dài từ thái dương đến gò má trái
“Bá tước Coralias?” Kisien nhíu mày
“Ngươi đến đây làm gì? Ta nhớ rõ nơi này cấm tất cả những kẻ không phận sự.”
Coralias mỉm cười nhẹ, vẻ mặt bình thản ẩn chứa sự sắc sảo:
“Tôi thành thật xin lỗi, thưa đức vua tôn kính. Chỉ là khi nghe tin vương quốc đang gặp nguy, tôi không thể không lo lắng mà đến đây.”
Ông khẽ cúi đầu, dáng vẻ như thật lòng áy náy, nhưng trong ánh mắt kia lại lấp ló sự toan tính.
Kisien nhìn ông một lúc, rồi lạnh giọng:
“Vậy… khanh đến đây là vì có cách?”
Coralias mỉm cười:
“Có đấy ạ.”
Ngay lập tức, Kisien bước tới gần hơn, ánh mắt sáng lên như vừa nhìn thấy ánh lửa trong bóng tối:
“Nói mau! Là cách gì?”
Bá tước điềm tĩnh:
“Như bệ hạ biết, gia tộc tộc thần có một khối Actifa gia truyền, được truyền lại từ thời tổ tiên. Dù nó nhỏ hơn rất nhiều so với khối chính, nhưng để duy trì năng lượng tạm thời thì hoàn toàn có thể.”
Tiếng bàn tán vang lên khắp gian phòng.
“Phải rồi! Nếu có thể cấy ghép tạm thời—”
“Chỉ cần vậy thôi là có thể giữ ổn định dòng chảy năng lượng!”
“Thật là kỳ tích nếu—”
Lão kỹ sư già run tay cầm lấy cây gậy, gật đầu lia lịa:
“Chỉ cần có thời gian ổn định thôi là chúng tôi có thể nghiên cứu ra cách khôi phục khối Actifa chính!”
Tất cả ánh mắt lại hướng về Kisien. Vị vua lúc này lặng đi một lát, rồi nhìn thẳng vào Coralias.
“Vậy… khanh có nguyện ý giao khối Actifa ấy cho ta, vì sự sống còn của Vương quốc La Mer không?”
Coralias khẽ nghiêng đầu, giọng điệu chuyển sang u uẩn, có chút bi ai:
“Đương nhiên ạ. Nhưng… chỉ là…”
Kisien chau mày:
“Chỉ là sao nữa, khanh nói rõ đi.”
Coralias hít một hơi sâu, ngẩng đầu, ánh mắt như ngấn nước:
“Khối Actifa ấy là bảo vật của gia tộc thần. Nếu tôi giao nó đi… thì bao đời truyền thừa, danh dự, tâm huyết đều tan biến. Thần… không thể không thấy đau lòng, thưa bệ hạ.”
Vua Kisien nắm chặt tay, cắn chặt răng. Ông hiểu, hiểu rất rõ rằng người đàn ông kia không đơn giản đến thế. Vẻ mặt đau khổ ấy chỉ là vỏ bọc cho điều mà hắn thật sự muốn.
“Vậy rốt cuộc khanh muốn gì?” Kisien hỏi, giọng nặng như đá chì.
Coralias lúc này mỉm cười, lần đầu để lộ rõ vẻ nham hiểm trên mặt:
“Vậy… bệ hạ có thể đồng ý với khẩn cầu trước kia của thần không ạ?”
Gương mặt Kisien tối sầm lại. Một bóng đen như vừa trùm lên đôi mắt ông.
“Chuyện đó…”
Im lặng.
Cả gian phòng như ngưng thở. Cuối cùng, sau một hồi cắn môi đến bật máu, vua Kisien khẽ nói, như một kẻ chấp nhận bán linh hồn mình cho ác quỷ:
“Được thôi… ta đồng ý.”
................
Tiếng sóng gầm nhẹ nhàng vang lên
Mya ngồi đó, gương mặt nghiêng về phía ánh trăng đang hắt xuống hành lang đá. Dật An im lặng nhìn cô, trái tim như bị ai bóp chặt.
“…Và rồi, khối Actifa đã được sửa thành công. Vương quốc cũng trở lại yên bình.” Giọng Mya nhỏ dần rồi im lặng
Dật An siết chặt tay, cố nuốt cảm xúc đang dâng lên.
Cậu trầm giọng, rõ rằng chẳng dễ chịu gì
“Vậy… cái yêu cầu của bá tước… chính là… cho tên đó kết hôn với em à?”
Mya khẽ gật đầu. Cô không nhìn cậu, mái tóc rũ xuống che gần hết gương mặt, nhưng Dật An vẫn thấy được nụ cười ấy đầy bất lực, và đôi môi kia… mím chặt lại như cố ngăn thứ gì đó vỡ òa.
Dật An nhìn Mya thật lâu.
Khuôn mặt cô bị mái tóc dài che đi gần một nửa, nhưng ánh trăng vẫn đủ để chiếu rọi nỗi buồn không giấu nổi trong ánh mắt ấy. Một nỗi buồn nghẹn lại trong cổ họng, chẳng thể bật thành lời.
Lòng cậu như chết lặng đi.
Cậu muốn làm gì đó, thật sự rất muốn.
Nhưng cậu có thể làm được gì?
Cậu là ai trong thế giới này? Một kẻ từ mặt đất lạc vào đáy đại dương, không biết gì về quy tắc, không hiểu gì về quyền lực, càng không thể phân định ai là người đáng tin, ai là kẻ thù. Ngay cả việc bản thân có thể sống sót ở đây đến mai hay không, Dật An cũng không dám chắc.
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và bất lực đến vậy.
Cả không gian rơi vào im lặng. Tiếng sóng cũng dường như lặng hẳn, nhường chỗ cho sự nặng nề đang len lỏi giữa hai người.
Một lúc sau, chính cậu là người lên tiếng, phá tan khoảng lặng:
“…Vậy còn lúc em nói việc này sẽ liên quan đến anh… nghĩa là sao?”
Mya hơi cúi đầu, ngón tay vô thức siết chặt vào vạt váy. Giọng cô nhẹ hơi khàn lại
“Việc em dẫn anh theo đến buổi tiệc hôm nay… chẳng khác nào một cái tát vào hôn ước đó cả.”
Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Em sợ… bá tước sẽ tìm cách đối phó với anh mất, tất cả là do em đã quá xúc động”
Dật An siết chặt tay.
Mỗi lời Mya nói như một giọt nước mặn nhỏ vào tim. Không phải vì sợ hãi, mà vì bất lực, bất lực khi biết mình trở thành cái cớ, cái mồi, cái mắt xích yếu nhất trong một thế cờ quyền lực nơi đáy biển xa lạ này.
Cả hai lại im lặng.
Khung cảnh xung quanh vẫn đẹp đẽ đến không tưởng, ánh trăng chiếu xuống từng tầng san hô, rải bạc lên những mái vòm thủy tinh long lanh, những con sứa phát sáng lặng lẽ bay qua mái vòm như những ngôi sao sống.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi vẻ đẹp đều trở nên tĩnh lặng và vô nghĩa.
Mya khẽ cười, một nụ cười gượng nhẹ tênh như làn bọt vỡ trên mặt nước:
“Thôi, cũng đã trễ… chắc anh mệt rồi. Để em dẫn anh về phòng.”
Dật An chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cả hai bước đi, chẳng ai lên tiếng. Mỗi bước chân là một nhịp nặng nề trong lồng ngực. Gió nước khẽ lay, nhưng không đủ xua đi cái nặng nề đang phủ lên họ.
Khi đến trước cửa một căn phòng được trang trí đơn giản nhưng tinh tế, Mya dừng lại.
“Đây là phòng của anh đấy.” Cô nói khẽ, rồi chỉ tay về phía hành lang uốn cong gần đó
“Phòng em cũng gần đây thôi… chắc anh biết rồi.”
Dật An chỉ gật nhẹ, mở cửa bước vào.
Nhưng ngay khi cánh cửa vừa khép hờ, cậu nghe một tiếng *cạch* rất khẽ, cửa mở hé ra lại. Một cái đầu nhỏ thò vào. Là Mya.
Cô nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh như nước biển dưới ánh trăng, giọng trêu chọc:
“Anh đừng có nửa đêm mà mò qua phòng em đấy nhé.”
Dật An đỏ bừng mặt, suýt nữa vấp vào mép thảm.
“Không… không có đâu nhé!” Cậu lắp bắp.
Mya bật cười khe khẽ, lè lưỡi tinh nghịch rồi rút đầu lại:
“Vậy… chúc anh ngủ ngon.”
Cánh cửa đóng lại sau tiếng *cạch* nhẹ nhàng.
Dật An đứng lặng giữa căn phòng. Ngoài kia, trăng vẫn sáng, nhưng lòng cậu thì rối như tảo biển sau cơn bão.
Dật An nằm trên chiếc giường mềm mại, khung làm bằng những cành san hô uốn lượn và lớp đệm nhẹ như mây, mùi hương thoang thoảng của hoa nước len lỏi quanh không khí. Căn phòng đẹp, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bọt biển vỡ lăn tăn ngoài cửa sổ hình vòm.
Nhưng cậu lại không thể nào ngủ nổi.
Mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà trong suốt, nơi ánh sáng lấp lánh như hàng ngàn vì sao trôi lửng lơ giữa biển. Cảnh vật ấy lẽ ra phải khiến người ta an lòng, nhưng trái tim Dật An lúc này lại đầy rối ren và nặng trĩu.
Cậu cứ nhắm mắt lại… là gương mặt của Mya lại hiện lên.
Không phải dáng vẻ tinh nghịch hay giọng điệu trêu chọc như lúc chào tạm biệt. Mà là gương mặt khi cô cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt váy, giọng run lên khi nói “em sợ bá tước sẽ tìm cách đối phó với anh mất”.
Cái dáng vẻ ấy vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, vừa như đang gồng mình gánh cả vương quốc, vừa như chỉ là một cô gái nhỏ chẳng có nơi để dựa vào cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu như một cơn sóng không dứt.
Dật An trở mình, úp mặt xuống gối, cố dìm hết suy nghĩ xuống.
Nhưng vô ích.
Cậu tự hỏi:
"Mình đang làm gì ở đây? Mình có thể làm gì cho cô ấy?"
Thứ duy nhất cậu có là sự hiện diện. Nhưng ngay cả sự hiện diện ấy… giờ lại trở thành mối đe dọa cho Mya. Nếu thật sự bá tước Coralias là một con người như cậu nghĩ, đầy tính toán, tham vọng, sẵn sàng lợi dụng bất cứ thứ gì để đạt được mục đích thì việc Mya mang một "người ngoài" đến buổi yến tiệc chính là một đòn giáng thẳng vào mặt ông ta, liệu ông ấy có lợi dụng nó để gây khó dễ cho gia đình họ không?
Và ông ta chắc chắn sẽ không để yên.
Dật An lại trở mình, lần này nhìn thẳng lên trần nhà.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình ghét cái cảm giác bất lực đến thế.
Cậu ghét việc không thể bảo vệ Mya, không thể chắn trước cô như một tấm khiên, không thể gạt đi vẻ mím môi đầy ấm ức của cô. Cậu thậm chí không hiểu luật lệ nơi đây, càng không có quyền lực, không có đồng minh. Chỉ là một con cá lạc vào đàn rồng…
Dật An đặt tay lên trán cố chìm vào giấc ngủ