Khung cảnh: Rừng ngoại thành Marius, chiều muộn.
Rừng cây tĩnh lặng, ánh sáng cuối ngày rọi qua những tán lá. Karushi lặng lẽ bước đi, tay giữ nhẹ chuôi katana đeo bên hông. Áo choàng cũ sờn bạc theo từng bước chân. Trên mặt đất, dấu vết của một sinh vật lạ hiện rõ: móng vuốt, vết trượt, và mùi ma lực nhè nhẹ trong không khí.
> Karushi (lẩm bẩm):
“Có vẻ còn quanh đây…”
Tiến sâu hơn vào rừng, Karushi bắt gặp một cửa hang nhỏ, lối vào bị che bởi những bụi cây rậm rạp. Không khí bên trong lành lạnh, mùi ngai ngái của động vật và đá ẩm.
Cậu rút katana ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm ánh bạc, nhẹ và sắc. Một làn năng lượng nhè nhẹ bao quanh tay cầm – dấu hiệu của ma lực hệ cường hóa được rót vào.
> Karushi:
“Một trận đấu nhỏ… cũng đáng để khởi động.”
Tiếng động lạch cạch vọng ra từ trong hang. Rồi một cái bóng lao vút ra: là một ma thú hình dạng sói, thấp to, lông đen, mắt sáng rực. Không lớn lắm, nhưng lanh lợi và dữ dằn.
Karushi nghiêng người tránh cú lao đầu tiên. Cậu không lùi, mà lao ngược lại, trượt sang bên rồi chém một đường chéo. Lưỡi kiếm đi qua, tạo nên một vết cắt sâu lên sườn con thú.
Con sói quay lại, gầm gừ. Nó cố tấn công lần nữa, nhưng lần này Karushi đã đứng phía sau nó, nhẹ nhàng – gần như không nghe tiếng bước chân.
> Karushi (nhẹ giọng):
“Dứt điểm rồi.”
Cú chém thứ hai chuẩn xác, khiến ma thú ngã xuống, không còn cử động. Karushi thở ra, hơi mồ hôi nhẹ lấm trên trán. Cậu cúi xuống, dùng dao nhỏ gỡ lấy một chiếc răng nanh – bằng chứng tiêu diệt, rồi lau thanh kiếm, tra lại vào vỏ.
> Karushi:
“Xong phần kiểm tra năng lực.”
Trên đường quay trở lại thành phố, Karushi đi men theo bờ suối nhỏ. Ánh chiều tà phản chiếu xuống mặt nước khiến cảnh vật phủ một màu cam dịu nhẹ. Chiếc răng nanh ma thú trong túi vải khẽ lắc lư theo từng bước đi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Mùi lá khô, mùi cỏ và... mùi gỗ cháy?
Karushi bất giác dừng lại. Mắt hơi nheo lại, không phải vì nghi ngờ, mà vì kí ức tràn về – một đoạn quá khứ mà cậu chưa từng quên.
---
— Trong một căn nhà gỗ nhỏ giữa thung lũng, ngày xưa —
“KHÔNG ĐƯỢC DỒN MA LỰC VÀO MẮT! ĐỒ NGỐC!”
Bốp! Một cuốn sách dày bay thẳng vào trán Karushi. Cậu ngã ngửa ra sau, đầu lăn lóc trên thảm cỏ cháy sém. Trước mặt cậu, Morina – người phụ nữ trẻ với mái tóc đỏ sẫm, đôi mắt nâu sắc lẹm, và nụ cười... chỉ hiện ra khi chuẩn bị phạt ai đó.
> Morina (tay chống hông):
“Phép gió thì phải nhẹ, phép lửa thì phải ổn định. Cậu thì lại trộn cả hai như làm súp, định nổ tung luôn nhà ta đấy à?”
> Karushi (xoa đầu):
“Con chỉ thử điều chỉnh một chút thôi mà…”
> Morina:
“‘Thử điều chỉnh’ của cậu vừa đốt cháy ba gốc cây, một cái vạc, và phần dưới váy tôi. Cậu thấy ‘chút’ nào ở đó hả!?”
Bốp! – thêm một cú nữa. Lần này là cán gậy phép gõ vào trán.
Cậu nhăn mặt, nhưng vẫn ngồi dậy và lắng nghe. Dù Morina lúc nào cũng mắng mỏ, ánh mắt của bà luôn lặng lẽ dõi theo từng bước tiến bộ của Karushi.
Bà dạy cậu phép lửa để tấn công nhanh, phép gió để linh hoạt, phép sét để xuyên phá, và một chút phép hồi phục cơ bản để tự vá vết thương khi cần.
> Morina (ngồi xuống, giọng dịu đi):
“Cậu có khả năng… đặc biệt. Sao chép phép của người khác không phải trò chơi. Nếu cậu không hiểu rõ cấu trúc phép, không biết cách hòa hợp với nó, cậu sẽ bị chính nó giật ngược lại.”
> Karushi:
“…Nếu con kiểm soát được thì sao?”
> Morina:
“Thì cậu sẽ trở thành một kẻ… không ai dám đối đầu. Nhưng cũng sẽ rất cô đơn. Vì sao à? Vì đa phần những kẻ có năng lực đó... thường chết trẻ.”
Câu nói đó, từ khi còn nhỏ, luôn hằn trong tâm trí Karushi. Không phải vì nó đáng sợ – mà vì nó thật.
---
— Hiện tại —
Gió lại thổi, đưa Karushi về thực tại.
Cậu dừng chân, hít một hơi sâu, rồi đưa tay phải lên – một luồng lửa nhỏ bùng lên trên lòng bàn tay, lập lòe như ánh nến.
> Karushi (cười nhẹ):
“Vẫn dùng được. Cảm ơn vì đã ném sách vào mặt tôi, Morina.”
Lửa tắt, bước chân tiếp tục.
Cánh cửa gỗ nặng nề của Hiệp hội lính đánh thuê bật mở một lần nữa. Bên trong vẫn là không khí náo nhiệt: tiếng cười ồm ồm, tiếng ly va nhau, tiếng bàn ghế cọt kẹt và tiếng kể chuyện khoác lác của những tên lính đánh thuê lông bông.
Karushi bước vào, tay trái cầm túi da nhỏ chứa chiếc răng nanh ma thú. Mọi ánh mắt quanh quầy chợt đổ dồn về cậu – một kiếm sĩ trẻ mang katana, khoác áo choàng đen bạc màu, và một khí chất kỳ lạ khó gọi tên. Có kẻ huýt sáo khẽ, có người khẽ nhíu mày.
Cậu bước đến quầy. Nhân viên nữ hôm trước – tóc nâu buộc cao, mặc đồng phục màu đỏ đậm của hiệp hội – ngẩng đầu nhìn Karushi, mỉm cười một cách nửa thật nửa trêu.
> Nhân viên:
“Ồ, quay lại nhanh đấy. Không bị xé xác nhỉ?”
> Karushi (đặt túi da lên bàn):
“Chỉ bị cắn một lần. Nó cắn tôi, tôi chém lại.”
Cô không đáp, chỉ lấy túi, lôi chiếc răng nanh ra kiểm tra bằng một thấu kính nhỏ. Sau vài giây lật qua lật lại, cô gật đầu và thả chiếc răng vào một ống đồng gắn trên bàn.
Một âm thanh vang lên:
"Cạch!"
Một làn khói mỏng thoát ra. Một viên ma thạch màu lam nhạt rơi vào khay phía dưới.
> Nhân viên:
“Đây là ma thạch – lõi kết tinh của ma thú. Cậu có thể dùng nó để bán lấy tiền, hoặc nâng cấp vũ khí nếu tìm được thợ rèn giỏi.”
Karushi đón lấy viên đá, xoay nhẹ dưới ánh đèn. Nó tỏa ra một luồng năng lượng mờ nhạt nhưng dễ chịu, gần như... sống.
> Karushi (ngạc nhiên):
“Thế giới này thật biết cách khiến người ta không nghèo lâu.”
Cô khẽ bật cười rồi cúi xuống ngăn kéo. Lát sau, đặt lên bàn một tấm thẻ kim loại sáng màu bạc – hơi lạnh, vừa vặn lòng bàn tay.
> Nhân viên:
“Đây là Thẻ lính đánh thuê cấp Bạc, chính thức ghi tên cậu vào hệ thống. Nó là chứng nhận thân phận hợp pháp trong đế quốc. Khi bị bắt nhầm, gặp tranh chấp hoặc cần giao dịch, cứ đưa cái này ra là được bảo vệ.”
> Karushi (nhận lấy, nhìn kỹ):
“…Tên tôi được khắc thật luôn.”
> Nhân viên:
“Thẻ có cấp bậc: Bạc, sắt, Tinh Anh, Vàng Bạch Kim. Cậu bắt đầu từ Bạc – cấp thấp nhất. Muốn lên? Thì hoặc làm nhiều nhiệm vụ, hoặc gây ấn tượng mạnh với người trên. Dù sao, đừng chết sớm là được.”
> Karushi (nheo mắt):
“Nghe có vẻ giống một cuộc leo tháp. Mà tôi thích leo nhanh.”
Cô nhếch môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ phẩy tay.
> Nhân viên:
“Phòng nghỉ ở phía sau, bảng nhiệm vụ bên trái. Tùy cậu muốn làm gì tiếp theo.”
Karushi gật đầu, bỏ thẻ vào trong áo choàng. Những ánh mắt quanh hội trường vẫn còn dõi theo cậu – vài phần tò mò, vài phần dè chừng, và đôi phần... ganh tị.
---
💭 Lúc này trong đầu Karushi thoáng nghĩ:
> “Vật đầu tiên mình kiếm được. Vết máu đầu tiên. Một khởi đầu bình thường với một kẻ không-bình-thường… Cũng thú vị đấy.”