Chương 10: Phù thủy cổ đại

[Bên trong hang động]

Bước chân vang lên nhè nhẹ giữa một không gian rộng lớn đến bất ngờ. Mái vòm của hang uốn cong như một vương cung cổ đại, tường được chạm khắc những hoa văn phù văn lấp lánh khi ánh sáng từ lọ thuốc soi sáng phát ra.

Chỉ mới đi vào khoảng hơn mười phút, tôi đã cảm nhận một luồng dao động.

Ngay trước mặt tôi — bốn con High Orc cao lớn, lớp cơ bắp nổi cuồn cuộn, ánh mắt đỏ rực đầy sát khí. Một trong số chúng không mang vũ khí mà tay đeo vòng pháp thuật — kẻ biết dùng phép.

> (Tự thoại):

“Sắp xếp chiến đấu rõ ràng… Con đó là pháp sư. Loại cần loại bỏ đầu tiên.”

Không chần chừ, tôi đưa tay ra trước, niệm chú hệ Băng.

> “—Frozen Grave.”

Một lớp băng khổng lồ phủ trùm khu vực phía trước chỉ trong vài giây. Âm thanh nứt rạn vang lên như tiếng hét bị bóp nghẹt. Bốn con High Orc bị băng phong kín trong tư thế tấn công chưa kịp hoàn thành.

Ngay lập tức, tôi khẽ xoay người, vận dụng kỹ năng mới học:

> “Short Rift — Dịch chuyển ngắn.”

Thân thể tôi lập tức biến mất trong chớp mắt và tái hiện sau lưng con High Orc dùng phép. Trong khoảnh khắc nó còn chưa kịp quay lại—

> “Chết tiệt…”

Xoẹt!

Lưỡi kiếm của tôi cắt xuyên qua cổ nó một cách chuẩn xác và gọn gàng.

---

[Ba con còn lại vùng lên]

Lớp băng bắt đầu rạn nứt, và chỉ vài giây sau, ba con High Orc còn lại gầm lên và phá vỡ băng, ánh mắt đỏ rực hướng về tôi đầy giận dữ. Chúng lao đến như những con thú điên.

> “Hơi chậm rồi.”

Tôi giơ tay còn lại, niệm chú kết hợp hệ Thủy và Lôi — một dạng biến đổi dựa trên độ ẩm trong hang động.

> “—Aqua Bolt: Voltage Surge!”

Một luồng nước xoáy bật ra, cuốn lấy ba con quái vật, đồng thời tia sét từ lòng bàn tay tôi phóng thẳng vào dòng nước. Dòng điện dẫn truyền cực mạnh khiến toàn thân chúng giật lên bần bật, rồi sụp xuống đất như những khối thịt nặng trịch bị thiêu cháy từ bên trong.

---

[Sau trận chiến]

Khói mỏng từ làn hơi nước bốc lên, hòa cùng mùi thịt cháy khét và âm thanh rì rào không rõ từ sâu trong hang động vọng lại.

Tôi thở chậm, lùi một bước và gác kiếm xuống nền đá.

> (Tự thoại):

“Mới vào cửa mà đã như thế này… Ma thạch đen không dễ lấy thật.”

Ánh mắt tôi liếc về phía sâu hơn của hang động. Bóng tối còn thăm thẳm, như đang cười mỉa.

> “Tiến thôi.”

Tôi mở nắp lọ thuốc tầm nhìn trong bóng tối, chất lỏng trong suốt có ánh xanh lam nhẹ tỏa sáng khi trượt xuống cổ họng. Chỉ vài giây sau, đôi mắt tôi thích ứng hoàn toàn, cảnh vật xung quanh dần rõ nét như giữa ban ngày — nhưng cũng mang sắc thái âm u kỳ lạ như đang nhìn qua một tấm kính mờ mang đầy ma lực.

Không khí nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn chỉ là hang đá — mà là một không gian cổ đại ẩn sâu, những trụ đá chạm khắc phù văn đổ nghiêng rêu phong, mặt đất thấm một lớp năng lượng tà dị khiến lòng bàn chân cảm thấy tê rần.

Tôi tiếp tục tiến về phía trước, cảm nhận ma lực ngày càng đậm đặc. Cuối cùng, tôi dừng lại.

Trước mặt tôi — một cầu thang đá hình xoắn ốc dẫn lên một bục cao, và trên đó... là một viên ma thạch đen to bằng quả nắm tay, đang lơ lửng trên một bục tròn khắc hình vòng tròn phép thuật cổ xưa.

Viên ma thạch phát ra những tia sáng đỏ, chớp nháy như mạch tim đang đập, kèm theo đó là một luồng sóng ma lực liên hồi lan ra khắp gian phòng. Như thể... nó đang sống.

> (Tự thoại):

“Chính là nó... Ma thạch đen. Nhưng... sao lại đặt ở đây như một món đồ được trưng bày?”

Tôi bước thêm vài bước, tay chưa kịp vươn ra thì viên ma thạch đột ngột phát sáng chói lóa, xoay tròn dữ dội. Luồng ma lực đỏ phát nổ trong im lặng, như xé rách không khí.

Trước mắt tôi, viên ma thạch đột nhiên trôi lên cao, rồi vỡ tung thành hàng chục hạt sáng đỏ bay lượn trong không trung, trước khi kết tụ lại thành hình dáng một người con gái.

Tôi lùi về một bước, tay đặt lên chuôi kiếm.

Trong luồng ánh sáng đỏ, một cô gái xuất hiện, từ từ hiện hình rõ rệt.

Mái tóc trắng tinh buộc cao, buông lơi nhẹ nhàng sau lưng. Đôi mắt đỏ như hổ phách cháy, vừa ấm vừa nguy hiểm. Tay phải cô ta cầm một cây trượng phép dài hơn người, đầu trượng là một viên hồng ngọc khổng lồ phát sáng. Trên người mặc một bộ áo choàng ma pháp cổ đại được thêu bằng chỉ bạc.

Cô ấy đứng đó — không hẳn là con người — và nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

> ??? (giọng nhẹ nhưng vang vọng):

“...Thú vị thật. Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ khi có người bước chân đến tận đây?”

Tôi nheo mắt.

> “Ngươi là ai?”

Cô gái bước nhẹ xuống từ trên không trung, lơ lửng như thể không chịu ảnh hưởng bởi trọng lực.

> “Ta mang gương mặt của một kẻ đã chết từ rất lâu — Firena. Nhưng không phải là cô ấy.”

“Ta chỉ là một bản sao ký ức, được lưu trữ trong viên ma thạch đen này... một lớp bảo vệ. Thứ phép cổ bị thất truyền.”

Tim tôi đập nhanh hơn, đôi mắt không rời cô ta.

> (Tự thoại):

“Firena... phù thủy cổ đại từng được ghi trong sách. Cô ấy đã biến mất khỏi lịch sử hàng trăm năm trước. Không thể nào…”

Cô ta mỉm cười, đưa trượng về phía tôi.

> Firena (bản sao):

“Ngươi là kẻ đầu tiên đủ sức bước tới đây. Nhưng cũng phải thử thách thôi.”

“Nếu ngươi muốn có viên ma thạch... hãy đánh bại ta. Hoặc chí ít — khiến ta thừa nhận.”

Tôi lập tức lùi về tư thế chiến đấu, mắt nhìn trượng phép trên tay cô ta — luồng mana từ đó phát ra rõ ràng là cấp độ cao hơn bình thường.

> Tôi (nói thẳng):

“Ta không có ý xâm phạm, nhưng nếu đây là điều kiện để lấy được ma thạch... thì ta không ngại.”

“Ra tay đi.”

Cô ta mỉm cười lần nữa. Không phải là sự hiếu chiến — mà là nụ cười của một người đang thử thách một truyền nhân mà cô từng chờ đợi từ xa xưa.

> Firena (bản sao):

“Hãy cho ta thấy... hậu nhân của kỷ nguyên hiện tại có xứng đáng chạm vào ma lực cổ xưa không.”

Không khí đột nhiên trùng xuống. Ánh nắng ấm áp ban trưa bị che khuất bởi lớp mây đen dày đặc kéo đến từ phương tây. Những cơn gió lạnh bắt đầu lùa qua các khe cửa sổ, mang theo mùi ẩm thấp và một cảm giác kỳ lạ như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Shara đứng sát cửa kính, ánh mắt vô định nhìn về phía xa — nơi đường chân trời đang nhuộm một màu tro xám. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh bất thường, như thể linh cảm được điều gì đó không ổn đang đến gần.

> Shara (lẩm bẩm):

“...Cái cảm giác này là gì chứ...?”

Ngay lúc đó, một nữ nhân viên đi ngang, thấy sắc mặt của Shara liền tiến đến với vẻ lo lắng.

> Nhân viên nữ:

“Chị Shara? Chị thấy không khỏe à?”

Shara khẽ lắc đầu.

> Shara:

“Không… tôi chỉ thấy… có chút bất an. Cậu ấy… Karushi đã đi hồi lúc nào vậy?”

> Nhân viên nữ:

“Đi… khoảng gần một giờ trước.”

Một cơn gió mạnh bất ngờ đập vào cửa sổ, làm rung cả khung kính. Tiếng sấm từ xa vọng lại như lời cảnh báo của thiên nhiên.

Một nhân viên khác, là người phụ trách ghi nhận thông tin uỷ thác, tiến lại gần sau khi nghe được vài lời.

> Nhân viên ghi nhận (nghiêm túc):

“Cô Shara, tôi không biết vì sao cô lại lo lắng như vậy, nhưng... có lẽ là do trời sắp mưa to thôi. Thời tiết dạo gần đây biến đổi thất thường lắm.”

> Shara (siết nhẹ tay áo):

“Không… tôi làm việc ở đây lâu rồi, tôi quen với những trận mưa thất thường. Nhưng lần này… khác lắm.”

Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt họ, ánh mắt nghiêm nghị và sâu sắc, như muốn người đối diện thấu hiểu điều mà ngay cả cô cũng không thể lý giải thành lời.

> Shara:

“Tôi không phải dạng mộng mị hay dễ lo xa... Nhưng từ khi cậu ấy nhận ủy thác đó, tôi có cảm giác... như có thứ gì đó đang theo dõi.”

Một thoáng im lặng.

> Nhân viên nữ (ngập ngừng):

“Có thể do cậu ấy là người đặc biệt. Cũng không loại trừ... có thế lực nào đó đang chú ý tới Karushi.”

> Nhân viên ghi nhận:

“Cô Shara, có điều này tôi từng nghe... Không biết có liên quan không, nhưng hang động Kuragami mà cậu ấy đến, từng được cho là nơi phong ấn một mảnh linh hồn của phù thủy cổ đại.”

Shara sững người.

> Shara:

“...Phù thủy cổ đại? Có ghi chép gì về người đó không?”

> Nhân viên:

“Không nhiều. Chỉ biết tên cô ta là Firena, từng là một trong ba phù thủy mạnh nhất thời kỳ Nguyệt Huyết. Nhưng sau một cuộc chiến phép thuật lớn, cô ấy được cho là đã biến mất...”

> Shara (lẩm bẩm):

“Firena… cái tên này nghe quen lắm...”

Cô bỗng chốc nhìn về phía cửa, nơi cơn gió lại tiếp tục rít lên như lời cảnh báo. Trong đôi mắt ngọc bích, một tia lo âu dần chuyển thành quyết tâm.

> Shara:

“Tôi sẽ đợi thêm một lúc. Nếu trời tối mà cậu ấy chưa quay lại…”

> Nhân viên nữ (ngạc nhiên):

“Chị tính đi sao?! Nhưng chị không có ủy thác hoặc giấy phép—”

> Shara (cắt lời, lạnh lùng):

“Nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, tôi chẳng cần giấy phép nào cả.”

CHUYỂN CẢNH ĐẾN BÊN TRONG HANG ĐỘNG:

Sau một vài lời trao đổi đầy ẩn ý, đôi mắt đỏ rực của nữ phù thủy Firena lóe lên sắc lạnh. Không cần báo trước, cô vung trượng và niệm chú bằng thứ ngôn ngữ cổ ngữ vang vọng:

> Firena:

“⚡Ra’verin Zoldaein!”

ẦM! – Một loạt quả cầu sấm sét khổng lồ xuất hiện xung quanh cô, rồi lao thẳng về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.

Tôi lập tức lao ngang, uốn người né tránh từng đòn, tiếng nổ rung chuyển cả không gian, khiến những mảnh đá trên trần cũng rơi xuống. Mỗi quả cầu đập xuống đất đều để lại vệt cháy đen sâu hoắm. Khả năng điều khiển sấm sét… đây chắc chắn là dạng phép Lôi Hệ cao cấp.

> Karushi (trầm giọng, phân tích):

"Sát thương diện rộng, tốc độ thi triển cực nhanh… kỹ năng chủ lực của cô ta là Lôi Thuật."

Tôi rút thanh kiếm ra, ma lực tràn vào lưỡi kiếm khiến nó lóe sáng. Không thể để cô ta giữ quyền chủ động lâu hơn.

Ngay lập tức, tôi dịch chuyển khoảng ngắn, lướt ra phía sau Firena và nhảy vọt lên không trung, mũi kiếm chĩa thẳng xuống cô.

> Karushi:

“Kết thúc ở đây!”

Tôi vung kiếm, ánh sáng ma lực rực lên dọc theo đường chém… chỉ còn cách mục tiêu vài tấc—

BÙM! – Một luồng điện phản ứng tự động từ không khí xung quanh bùng nổ.

Tôi bị giật mạnh, cả cơ thể tê rần và lập tức bị hất ngược lại, va mạnh vào bức tường đá phía xa, bụi đá văng tung tóe.

Thở dốc, tôi quỳ xuống, cánh tay vẫn run vì điện tích lưu lại trong cơ thể.

Firena vẫn lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh nhạt như đang nhìn một sinh vật yếu kém.

> Firena (nhún vai, giọng mỉa mai):

“Một kẻ biết dịch chuyển mà lại lao thẳng vào dòng điện bao quanh ta? Liều lĩnh hay ngu ngốc vậy?”

Tôi chống tay xuống đất, dần đứng dậy, khóe môi chảy máu nhưng ánh mắt khô.