Ba hôm sau, trời đột nhiên âm u.
Mặt trời không lên hẳn. Gió thổi rát mặt. Dân làng Yên Dã vẫn ra đồng như thường lệ, nhưng trong không khí có gì đó khác lạ – nặng trĩu, nín thở.
Khương Triều Dạ bước ra hiên nhà, vừa buộc tay áo thì đã thấy Lạc Minh bước nhanh tới, mặt nghiêm trọng.
“Có chuyện rồi.” – Minh thấp giọng.
“Chuyện gì?”
“Triều đình ra chỉ dụ. Làng Cổ Long bị bắt nộp thóc trước vụ mùa. Không đủ thì bị đánh. Có người đang chạy đi báo khắp vùng.”
Dạ im lặng.
Minh nói tiếp, giọng gấp: “Kỵ binh đã rẽ hướng về làng mình.”
Triều Dạ gật đầu, quay vào. Lát sau bước ra với chiếc áo khoác đen và con dao nhỏ giắt sau lưng.
---
Trưa, trời chuyển tối. Mây như đổ thấp xuống đỉnh làng. Dân làng tụ tập trước đình cũ, tim ai cũng như bị bóp nghẹt.
Từ xa, kỵ binh tiến vào, tiếng vó ngựa chấn động lòng đất. Mười người. Áo giáp, cờ hiệu, mắt lạnh tanh.
Người dẫn đầu cưỡi bạch mã, giáp đỏ như máu. Mặt không biểu cảm. Hắn là Lạc Hành, quan giám sát phủ Phụng Thiên.
Hắn giương cao chiếu chỉ, đọc to:
> “Theo sắc chỉ của hoàng đế Khương Triều Ngọc – thiên tử chân chính của Đại Vĩnh triều, truyền lệnh như sau:
Các làng thuộc khu Tây Dã nộp ba phần mười hoa màu vụ này về kinh, phục vụ quân đội. Kẻ trái lệnh, kháng chỉ, hoặc che giấu sản vật, xử theo tội tạo phản.”
Bên dưới, một cụ già run rẩy quỳ xuống:
“Quan gia... lấy vậy thì... chúng tôi lấy gì sống qua đông?”
Tên lính bên cạnh không nói không rằng, vung gậy đánh thẳng vào cụ ông. Tiếng xương va vào gỗ rợn người.
Triều Dạ nghiến răng.
Tạ Vân lao tới, ôm lấy cụ, chắn trước mặt. “Xin đừng! Cho chúng tôi thêm thời gian gom đủ!”
Lạc Hành cười nhạt. “Thời gian không phải do dân con gái xin. Là vua ban.”
---
Bọn lính chia nhau vào làng, kiểm tra từng nhà, giẫm lên lúa, đá đổ lu nước, vơ vét củi, muối, cá khô. Mặt dân tái mét.
Một ông già khác không đủ thóc, bị đè xuống giữa sân. Tạ Vân lại chạy đến. Cô bị xô ngã, trầy má. Một tên lính giơ kiếm định đánh cô.
Soạt.
Triều Dạ rút dao, kề thẳng vào cổ tên lính ấy.
Cả sân đình chết lặng.
Giọng Dạ trầm thấp, rít nhẹ:
“Chạm vào cô ấy lần nữa... là ngươi chết.”
Ánh mắt cậu lúc này lạnh như thép, không chút do dự. Người dân trố mắt. Tạ Vân đứng sau, sửng sốt.
---
Lạc Hành bước tới.
“Ngươi là ai?”
Triều Dạ cúi đầu, nói chậm rãi:
“Một người dân không thích nhìn máu rơi trên đất của mình.”
“Ngươi dám cản quan làm việc?”
“Không cản. Chỉ... ngăn một lưỡi kiếm sai hướng.”
Hành nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi cười khẩy:
“Được. Ba ngày nữa, ta quay lại. Nếu không có đủ, dân làng này sẽ được nếm mùi quân luật.”
---
Bọn lính rút đi.
Lạc Minh kéo Dạ vào góc tường, giọng run run:
“Huynh làm cái gì vậy?! Huynh muốn chết sao?!”
Triều Dạ nhìn cậu. “Không, ta muốn sống. Và ta không sống để nhìn dân bị đánh vì thóc.”
“Huynh điên rồi!” – Minh gần như phát hoảng – “Nếu quan phủ tra tới cùng… chúng ta tiêu hết!”
Dạ không đáp.
Minh tức giận bước đi, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng thật sự. Cậu không hề biết Khương Triều Dạ là ai. Chỉ biết, từ khoảnh khắc đó, người huynh bình thường mà cậu tôn kính… bỗng trở nên xa lạ.
---
Tối đó, Triều Dạ ngồi một mình ngoài hiên. Tạ Vân mang ra một bọc gạc vải.
“Tay huynh chảy máu. Đừng để nhiễm trùng.”
Dạ gật nhẹ. Cô ngồi xuống cạnh, im lặng một lúc, rồi cất lời:
“Lần sau… đừng liều như vậy.”
“Không liều thì ai cứu cụ?”
“Cứu người là tốt. Nhưng nếu huynh chết, ai cứu cả làng?”
Dạ quay sang nhìn cô. Ánh mắt cô lúc ấy không nghi ngờ, không soi xét – chỉ đầy lo lắng.
“Huynh mạnh mẽ, đúng. Nhưng có lúc... mạnh cũng phải biết giữ mình. Nếu không, mạnh chỉ là để... chết trước.”
Gió thổi qua mái ngói, mùi lúa còn vương từ sân đình.
Triều Dạ siết nhẹ bọc gạc trong tay.
---
Tạ Vân rời đi. Cậu vẫn ngồi đó.
Một mình.
Cậu không trách cô, cũng không trách Minh.
Vì họ... là những người bình thường.
Còn cậu...
...là người không thể sống một đời bình thường.