CHƯƠNG 2 – NGƯỜI Ở BÊN CẠNH

Buổi sớm trong làng Yên Dã vẫn như mọi ngày – lúa reo trong gió, mùi tro bếp còn ấm, tiếng gọi nhau ra đồng hòa lẫn tiếng chày giã gạo đều đều.

Khương Triều Dạ rửa mặt bằng nước giếng. Cậu nhìn gương mặt phản chiếu trong làn nước: ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ đến lạ kỳ. Dường như trong mỗi hơi thở, cậu đang sống hai cuộc đời: một đời đang sống, và một đời đã chết.

“Dậy sớm thế, huynh lại không ăn sáng à?”

Một giọng nam trong trẻo vang lên từ sau lưng.

Dạ quay lại. Một chàng trai trẻ mặc áo vải lam đang tiến tới, tay cầm một chiếc rổ tre đựng bánh hấp khói bay nghi ngút.

“Đưa ta thêm cái lý do để đập huynh mỗi sáng.” – Hắn nhăn mặt, đặt rổ bánh xuống bàn gỗ trước nhà.

“Vậy ngươi dậy sớm làm bánh chỉ để tìm cớ đập ta à?” – Triều Dạ mỉm cười.

“Không, ta dậy sớm để chắc chắn huynh không quên ăn.” – Hắn đáp lại, giọng thật lòng.

---

Tên cậu là Lạc Minh – một cô nhi trong làng, lớn lên cùng Triều Dạ. Tính cách phóng khoáng, miệng cười tay làm, sống nghĩa khí và luôn nghĩ trước cho người khác. Gọi Dạ là “huynh” – không phải vì tuổi, mà vì tôn trọng.

Lạc Minh từng nói:

> “Huynh như cây cổ thụ. Chỉ cần đứng đó thôi, là thiên hạ thấy mát.”

Với Dạ, Lạc Minh là người duy nhất biết rằng cậu từng mộng mị, từng thức giữa đêm ôm ngực thở gấp, từng thì thầm trong mơ cái tên không ai biết.

---

Trong lúc hai người ăn sáng, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ ngõ:

“Lạc Minh, đừng để cậu ấy ăn hết phần bánh đấy nhé.”

Người con gái bước tới, tay cầm một giỏ thảo dược. Mái tóc đen cột gọn, gương mặt không son phấn nhưng lại mang vẻ thanh tú tự nhiên, ánh mắt sáng, nụ cười ấm như ánh mặt trời tháng ba.

Dạ nghiêng đầu nhìn cô. Cô cũng mỉm cười nhìn lại.

Tên cô là Tạ Vân, con gái của bà thầy thuốc trong làng. Tính tình điềm tĩnh, tháo vát, học rộng hiểu nhiều. Dân làng vẫn gọi đùa cô là “con diều giấy biết bay” – vì tuy gắn bó với làng, nhưng ánh mắt cô luôn hướng về một bầu trời rộng hơn.

“Triều Dạ, mấy hôm nay anh lại trốn không đến bốc thuốc cho cụ Trịnh rồi.” – Tạ Vân ngồi xuống ghế gỗ, đặt giỏ thuốc bên cạnh.

“Ta tưởng bà ấy hết đau lưng rồi.” – Dạ đáp nhẹ.

“Cụ ấy hết đau lưng rồi, nhưng vẫn cần người đến nghe cụ kể chuyện ngày xưa.” – Cô nheo mắt, giọng vừa đùa vừa trách.

Dạ không cãi. Chỉ khẽ cười.

---

Cả ba người ngồi đó, giữa hiên nhà cũ, ăn bánh, nói chuyện, cùng nghe gió qua kẽ lá. Khung cảnh ấy thật bình yên – tưởng như có thể kéo dài mãi.

Lạc Minh nhấc bình nước, rót vào chén gỗ, rồi đột nhiên hỏi:

“Huynh có bao giờ... muốn rời khỏi nơi này không?”

Triều Dạ hơi khựng lại.

“Ý đệ là... về kinh?” – Dạ hỏi lại, ánh mắt thoáng một tia mờ đục.

“Không,” – Lạc Minh lắc đầu, “...là đi bất kỳ đâu, nơi không có chiến tranh, không có vua, không có thần dân. Chỉ có những người sống vì nhau.”

Tạ Vân lên tiếng, giọng khẽ:

“Không có nơi như vậy đâu, Minh. Dù đi đâu, cuối cùng con người vẫn mang theo lòng người.”

Triều Dạ siết chặt chén nước trong tay, im lặng.

---

Buổi chiều hôm đó, ba người cùng nhau ra ruộng giúp dân gặt. Dưới nắng thu, họ làm việc không mỏi mệt. Tạ Vân thỉnh thoảng lại hát khẽ vài câu hát ru, còn Lạc Minh thì giả vờ làm nhạc trưởng, chỉ huy tiếng liềm chạm lúa như dàn nhạc ngũ âm.

Triều Dạ đứng giữa cánh đồng vàng, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trời. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lạ: vừa ấm, vừa buồn.

Phải chăng đây là... điều cậu sợ đánh mất nhất?

---

Tối, khi hai người kia đã về nhà, Dạ ngồi một mình dưới gốc cây bạch đàn già.

Gió thổi làm lá xào xạc.

Xa xa, lũ trẻ vẫn chưa ngủ, chạy đuổi nhau giữa bóng tối. Nhưng có một khoảng yên lặng chậm rãi đến. Cậu nhìn xuống lòng bàn tay, vết chai, vết xước, máu đã khô từ những ngày gùi củi, bẫy thú, vá mái.

Thế nhưng... vết thương trong lòng thì chưa bao giờ khép.

---

Chẳng ai biết… người con trai ấy từng có một người cha là đế vương, một người mẹ bị ép chết trong cung, và một đêm máu chảy ròng rã đã đưa cậu ra khỏi kinh thành.

Chẳng ai biết… nỗi đau lớn nhất không phải là mất ngai vàng, mà là khi cả cuộc đời về sau, cậu phải sống như thể mình chưa từng sinh ra để làm vua.

---

Nhưng giờ đây, cậu có hai người cạnh bên.

Một người gọi cậu là huynh, dù không có máu mủ.

Một người gọi cậu là Dạ, dù biết rõ cậu không thuộc về nơi này.

Và vì họ, cậu muốn giữ lấy bình yên thêm một chút nữa.

Dù chỉ là... bình yên trước cơn bão.