CHƯƠNG 5 – GIÓ TRONG LÒNG LÀNG YÊN DÃ

Ba ngày sau buổi bàn mưu trong căn bếp cũ, Khương Triều Dạ biến mất.

Không lời từ biệt. Không bóng lưng để nhìn theo.

Duy chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ, nhét sau cuốn sách cũ đặt trên bàn của Minh:

> “Ta mệt rồi. Không phải vì làng hay vì người, mà vì bản thân.

Mỗi ngày mở mắt, ta đều thấy mọi người cười, mà trong lòng cứ nặng trĩu.

Ta sợ. Sợ một ngày sẽ không còn đủ sức để giả vờ vui như các người nữa.

Nên ta đi. Nếu có thể, cứ sống bình yên như trước.

– Dạ”

---

Sáng hôm đó, người làng Yên Dã thức dậy, chỉ thấy nhà Triều Dạ trống trơn.

Nồi cơm nguội. Giày vẫn để ngay ngắn trên kệ. Cửa không khóa. Nhưng người thì chẳng còn đâu.

Chỉ một tin đồn lan ra rất nhanh:

> “Triều Dạ bỏ làng rồi!”

Bà Tám bán chè bảo:

“Thằng nhỏ hiền lành thế mà cũng chạy trốn. Chắc nó bị truy bắt!”

Ông Quý thợ rèn nhăn mặt:

“Không, nó chắc bị dụ dỗ. Dạo này nghe đồn nhiều làng bị ép bắt lính, nó sợ cũng phải.”

Trẻ con thì rỉ tai nhau:

“Ảnh đi tìm kho báu á! Ảnh giỏi lắm mà.”

---

Sáng ngày thứ tư, Minh và Tạ Vân gói hành lý ra khỏi làng.

Dân làng tụ tập tiễn họ ở đầu ngõ.

Bác trưởng làng gật đầu:

“Lên kinh ứng thí là việc tốt. Cố học hành mà đổi đời, đừng như bọn già tụi ta.”

Một bà cụ níu tay Vân, cười móm mém:

“Vào kinh nhớ về kể chuyện cho tụi nhỏ nghe nghe con.”

Tạ Vân cười nhẹ, giọng hơi run:

“Dạ, con nhớ.”

---

Trước khi đi, Minh quay lại cúi đầu trước dân làng:

> “Chúng con đi học thật. Nhưng nếu...

Nếu có ngày không về, mong mọi người đừng buồn.

Ai còn ở lại, cứ sống bình yên như từ trước đến giờ.”

---

Gió thổi nhẹ trên đồng cỏ. Yên Dã lại trở về tĩnh lặng, như thể chưa từng có ai rời đi.

Chỉ là, từ đó trở đi, không còn ai ngồi đọc sách dưới gốc đa mỗi chiều.

Không còn tiếng sáo vang trên ruộng lúa lúc hoàng hôn.

---

🌒 ĐÊM TRÊN CON ĐƯỜNG KINH

Hai người dựng trại nghỉ bên triền đồi. Một lều tạm, vài cành củi, một ít khoai nướng tạm.

Tạ Vân cầm một nhánh cây, xoay xoay trong tay:

“Không biết Dạ giờ ở đâu…”

Minh đang nhóm lửa, giọng đều:

“Nó đi một mình chắc đang tự hỏi tại sao không rủ bọn mình theo.”

“Biết đâu đang ngủ trong rừng sâu, làm anh hùng ẩn dật?” – Vân chọc.

“Hay đang khóc trong hốc đá?” – Minh bật cười.

---

Bất ngờ…

Một tiếng động rít mạnh xé gió.

Cây giáo gỗ phóng thẳng vào giữa hai người, cắm phập xuống đất – khiến cả hai ngã nhào.

Một bóng đen từ rừng lao ra, tốc độ như dã thú.

Minh quơ lấy dao, định đỡ thì bị gạt tay, quật ngã trong một chiêu.

Vân chưa kịp phản ứng đã bị vật ngửa ra đất, lưỡi dao kề ngay cổ.

---

Giữa ánh lửa chập chờn, người áo choàng đen đội mặt nạ gỗ khắc dấu đỏ đứng sừng sững.

Gương mặt nửa khuất nửa lộ, đôi mắt lạnh tanh.

“Bỏ vũ khí. Nếu không, ta sẽ thật sự đâm.”

Giọng nói trầm, quen nhưng xa lạ.

Minh gằn giọng:

“Ngươi là ai?!”

Người đó không trả lời ngay, chỉ chậm rãi tháo mặt nạ.

Gió lùa qua tóc, lộ ra gương mặt mà họ từng ăn cơm chung, ngủ chung, cãi nhau mỗi ngày.

“Là ta. Nhưng giờ không còn là Khương Triều Dạ.”

“Ta là Mặc Dạ.”

---

Tạ Vân thở dốc:

“Trời đất ơi, suýt nữa ta…! Tên điên này!!”

Minh cắn răng, xoa vai:

“Huynh tấn công thật đấy à?!”

Dạ nheo mắt:

“Muốn biết các ngươi còn phản xạ hay không. Nếu yếu thế này mà vào kinh, chết trước cửa thành.”

---

Họ ngồi lại quanh lửa, thở như vừa chạy trốn thú dữ.

Mặc Dạ chống tay nhìn hai người:

“Giờ thì nói chuyện thật. Ta không bỏ trốn.

Ta đi trước để dọn đường. Bây giờ… ta cần đồng đội.”

---

Minh im lặng. Vân cầm củ khoai cháy xém đưa cho Dạ:

“Lúc huynh biến mất, ta thấy giận. Nhưng giờ thấy huynh còn sống là may rồi.”

Dạ nhận củ khoai, bẻ đôi, đưa lại một nửa:

“Mai chúng ta vào làng Trúc Lâm.

Ta nghe có một lão thầy dạy võ từng bị triều đình cấm dạy.

Nếu may mắn, ông ấy sẽ dạy lại cho chúng ta.”

---

Minh hỏi:

“Huynh định đi xa đến đâu?”

Dạ nhìn vào lửa:

> “Đến khi không cần phải lẩn trốn nữa.

Đến khi không còn ai phải giả đi ứng thí, chỉ để đi khởi nghĩa.”

---

Cả ba ngồi cạnh nhau, không lời. Chỉ có tiếng lửa tí tách và gió rít qua những vạt cỏ đêm.

Đêm đầu tiên của ba con người không còn tên cũ, trên con đường không có đường lui.