CHƯƠNG 6 – MẶC DẠ GIỮA TRÚC LÂM

Làng Trúc Lâm nép mình giữa thung lũng trúc ngả màu úa. Gió tháng mười thổi qua từng bụi tre, cuốn bụi đường mỏng mịn bay là là mặt đất. Buổi chiều hôm đó, dân làng bắt gặp ba người lạ bước vào qua cổng gỗ mục.

Một người cao lớn, vai vác túi vải, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ gỗ được khắc hoa văn đỏ như máu. Đi sau là một thanh niên lưng mang đao gỗ, ánh mắt tinh nhanh, và một thiếu nữ trẻ khoác áo vải thô, tay xách giỏ. Họ không gây náo động, nhưng cũng không hề lẩn tránh ánh nhìn của dân làng.

Người lớn chỉ nhìn một lượt rồi cúi đầu làm việc tiếp. Trẻ con thì lén núp sau đống rơm, bàn tán thì thầm.

“Người kia đeo mặt nạ kìa, trông như kẻ trốn tội ấy…”

“Có khi là học trò nghèo lên kinh thi đó. Gì chứ mặt lạ chứ chân đi đúng hướng.”

Một bà cụ ngồi đan giỏ tre gần cổng cất tiếng hỏi đùa:

“Cậu trai đeo mặt nạ kia, gọi là gì cho dễ miệng?”

Người ấy dừng bước, nghiêng đầu nhẹ nhàng đáp:

“Gọi ta là Mặc Dạ.”

Tên đó, chỉ một lát sau đã theo gió truyền khắp làng Trúc Lâm.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời mới nhú, Mặc Dạ cùng Minh ra bãi trúc phía tây giúp gom bó. Đó là một khu đất rộng bị bao vây bởi những khóm trúc to, đất ẩm và lầy, rễ trồi lên khắp nơi.

Lúc đang buộc dây trúc, Mặc Dạ chợt ngẩng đầu. Ánh mắt hắn dừng lại ở một chàng trai trẻ vác bó trúc lớn gấp đôi người thường, bước chân trầm ổn, khuôn mặt nghiêm nghị. Tay trần, lưng trần, ánh nắng chiếu lên cơ vai săn chắc khiến dáng đi của hắn nổi bật hơn tất cả.

“Huynh thấy không?” – Minh khẽ huých vai Mặc Dạ – “Vai hắn bằng cả cái cột đình.”

Một ông cụ chở nước gần đó nói nhỏ:

“Đó là Quân. Mồ côi, được dân nuôi. Từ nhỏ đã mạnh. Hồi trước có đấm ngã một tên lính thu thuế giữa chợ mà chưa từng hối hận.”

Mặc Dạ không nói gì. Hắn nhìn theo dáng đi của Quân, mi mắt hơi trầm xuống sau lớp mặt nạ.

Chiều hôm ấy, Mặc Dạ mang theo một túi nước gạo rang đến sân đình, nơi Quân đang ngồi mài cuốc cho cụ Lưu. Không hỏi han, không vòng vo, hắn đặt túi nước xuống bệ đá rồi ngồi xuống cạnh.

“Của ngươi đấy.”

Quân ngẩng lên, ánh mắt thẳng thắn:

“Là… người đeo mặt nạ?”

“Gọi Mặc Dạ cho gọn.” – hắn nhún vai, giọng nói thoải mái.

Quân nhận nước, uống một ngụm, khẽ gật đầu. Cả hai ngồi yên lặng một lúc. Tiếng côn trùng bắt đầu râm ran quanh đình.

“Ngươi vác bó trúc to ghê. Ta nhìn mà ê cả lưng.” – Mặc Dạ khẽ cười.

“Vác quen thôi.” – Quân đáp. “Mười năm rồi.”

“Có học võ không?”

“Không. Bị đánh hoài rồi phải đánh lại. Vậy thôi.”

“Giỏi.” – Mặc Dạ gật đầu. “Ta thì chuyên chạy. Nên giờ đeo mặt nạ cho đỡ bị nhận ra.”

Quân phì cười, ngắn và gọn.

Lần đầu tiên, ánh mắt hắn dịu đi một chút.

Buổi tối, dân làng tụ họp tại sân đình như thường lệ. Họ nhóm lửa, nướng khoai, kể chuyện xưa. Trẻ con đuổi nhau chơi quanh đống lửa, còn người lớn thì ngồi quây quần uống nước gừng.

Mặc Dạ ngồi ở mép sân cùng Minh và Vân. Lưng tựa cột, tay chống cằm, hắn nhìn đám trẻ con cười giỡn.

Một ông cụ râu bạc liếc nhìn:

“Cậu trai kia học chữ mà vác trúc giỏi quá. Không giống kẻ cầm bút.”

Mặc Dạ bật cười:

“Dạ, học không nổi nên chuyển nghề bốc vác rồi ạ.”

Bà cụ quay tơ cười theo:

“Đeo mặt nạ chi cho mất công? Có phải sợ ai đâu?”

“Sợ người quen nhận ra thôi cụ.” – hắn đáp tỉnh queo. “Ngày xưa trốn học bị tìm riết nên thành thói quen.”

Mọi người bật cười. Không khí nhẹ nhõm hẳn.

“Vậy sau này cậu định làm gì?” – một thanh niên hỏi.

“Đậu thì làm quan, không đậu thì quay về trồng đậu.” – hắn đáp tỉnh rụi. “Chỉ mong sống sao cho không phải cúi lưng nhiều là được.”

Lời hắn không quá cao xa, nhưng đủ để khiến vài người lớn khẽ gật đầu. Có tiếng trẻ con nói lí nhí:

“Con không muốn cúi đầu…”

Mặc Dạ khẽ nghiêng đầu nhìn đứa bé đó, rồi nhìn xa vào đêm tối.

Khuya, gió mạnh. Trên đỉnh đồi trúc, Mặc Dạ đứng một mình nhìn xuống làng. Đèn vàng lấp loáng giữa những mái nhà lợp lá.

Dưới sân giếng, Quân đang giúp người kéo nước. Ánh trăng chiếu xuống bóng hắn, đổ dài trên đất.

Minh bước tới, tay cầm bánh nướng:

“Huynh định rủ hắn à?”

“Không vội.” – Mặc Dạ đáp.

“Người đó... không dễ đâu.”

“Ta biết. Nhưng hắn không cần nghe nhiều.”

Hắn nhếch môi, nói nhỏ – như đang nói với chính mình:

“Người như Quân, chỉ cần một lý do đủ nặng. Không cần lý tưởng.”

Gió lùa qua hàng trúc, chiếc mặt nạ gỗ lặng lẽ hắt bóng lên đất.

Tên “Mặc Dạ” đã bắt đầu có chỗ đứng ở làng này.

Và ngọn lửa thứ hai đang chờ để được thổi bùng.