Sáng sớm, sương còn đọng trên từng ngọn tre. Làng Trúc Lâm tỉnh giấc trong tiếng gà gáy râm ran. Mặc Dạ ngồi cạnh bếp lửa trong căn chòi nhỏ ở rìa làng, tay xếp lại mảnh giấy thô viết sơ qua hành trình sắp tới. Bên ngoài, Minh đang nhóm củi, Tạ Vân vo gạo, còn hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ gỗ như một phần da thịt.
“Vân, trưa đừng nấu nhiều cơm,” – hắn nói mà không nhìn lên – “Chắc sẽ ăn ở ngoài.”
“Lại đi dạo à?” – Vân hỏi, không giấu được tò mò.
“Không. Hôm nay có việc cần làm.”
Gần trưa, Mặc Dạ một mình tới bãi trúc phía nam, nơi Quân thường làm việc. Gã đang chẻ tre, dáng người gập xuống, mồ hôi dính lưng. Hắn không nhìn Mặc Dạ đến gần, nhưng lưng bỗng cứng lại đôi chút.
“Chặt giỏi đấy.” – Mặc Dạ đứng cách một khoảng vừa phải, lên tiếng.
Quân không đáp, vẫn bổ nốt cây tre rồi mới dừng tay, quay lại.
“Còn theo dõi ta à?”
“Không theo dõi.” – Mặc Dạ nhún vai – “Chỉ để ý thôi.”
Quân chống rìu, nhìn hắn như nhìn một kẻ kỳ lạ:
“Ngươi đeo mặt nạ suốt thế không thấy bí à?”
“Quen rồi.” – Mặc Dạ ngồi xuống tảng đá gần đó – “Tiện nữa. Đỡ phải diễn nét mặt.”
Quân không nói gì. Một lúc sau, hắn gỡ bao nước đeo bên hông, uống một ngụm rồi thở ra, giọng khàn đặc:
“Rồi sao? Tìm ta có việc?”
Mặc Dạ gật.
“Có.”
Hắn rút trong áo một mảnh vải gấp gọn, mở ra: là bản đồ vẽ tay, nét còn thô, trên đó đánh dấu từng vùng nhỏ, những làng mờ nhạt, những dấu chấm không rõ tên.
“Ta sắp rời làng.”
Quân nhíu mày:
“Rồi?”
“Ta đang tìm người đi cùng. Người mạnh, không phải chỉ tay nắm đấm, mà là người không dễ bị dắt mũi.”
“Ngươi nghĩ ta là người đó?”
“Không nghĩ. Biết.” – Mặc Dạ nhìn thẳng, giọng chắc nịch.
Quân lặng một lúc rồi cười khẩy:
“Ngươi đang làm trò gì vậy? Tập tành làm nghĩa sĩ hả?”
“Không phải.” – Mặc Dạ đáp – “Ta đang chuẩn bị cho một đội quân. Nhỏ thôi. Nhưng không cúi đầu.”
Quân cười, tiếng ngắn và chát:
“Nghe ghê thật. Một kẻ đeo mặt nạ đi mời dân làng làm phản.”
“Không phải dân làng nào cũng là người thường.” – Mặc Dạ nói, đều giọng – “Ngươi là một phần khác.”
Không khí hơi nặng xuống. Gió xào xạc. Quân nhìn hắn thêm một lúc, đôi mắt đầy đề phòng.
“Ta sống yên ở đây. Có cơm ăn, có việc làm. Vì sao phải đi cùng ngươi làm chuyện nguy hiểm?”
“Vì ngươi từng đánh lính thu thuế mà không xin lỗi.” – Mặc Dạ nhẹ giọng – “Ta biết chuyện đó.”
Mắt Quân hơi sầm lại. Hắn hạ giọng:
“Và vì chuyện đó mà ta bị đánh suýt chết. Ngươi tưởng nó oai lắm à?”
“Không.” – Mặc Dạ lắc đầu – “Ta chỉ nói… ngươi không phải người nhắm mắt làm ngơ.”
Một lúc lâu, Quân không nói gì. Hắn ngồi bệt xuống gốc tre, rìu đặt bên cạnh, tay rút dây buộc cổ tay ra lau mồ hôi.
“Vậy đi theo ngươi, có gì?”
“Có cơ hội đánh lại. Có cơ hội đứng thẳng. Có thể... cũng sẽ chết.” – Mặc Dạ đáp thẳng – “Không có mơ mộng, không có anh hùng. Nhưng ta hứa, không ai bắt ngươi phải cúi đầu.”
Quân cúi đầu, im lặng.
“Ngươi sợ không?” – Mặc Dạ hỏi thẳng.
“Sợ chứ.” – Quân gật – “Nhưng ta cũng chán rồi.”
Hắn ngẩng lên, ánh mắt không còn sắc như khi xẻ tre, mà như kẻ vừa rời bỏ gánh nặng nào đó trong lòng.
“Ngươi nói thật. Không ép ai. Ta thích vậy.”
Mặc Dạ đứng dậy, chìa tay:
“Vậy đi cùng ta.”
Quân không bắt tay, chỉ nhìn hắn, rồi cười nhạt:
“Ta đi. Nhưng không gọi ai là thủ lĩnh đâu.”
“Không cần.” – Mặc Dạ gật – “Ta cần người đánh được, không phải người cúi đầu.”
Tối hôm ấy, Quân ăn tối cùng Mặc Dạ, Minh và Vân. Trong ánh lửa lập lòe, gương mặt hắn lần đầu bớt căng.
“Chúng ta rời làng mấy hôm nữa.” – Mặc Dạ nói – “Hành trình dài. Từng làng, từng chốn. Ta muốn gom từng người, từng kẻ có võ, người có đầu óc, người có lòng. Gọi họ lại.”
“Để làm gì?” – Vân hỏi.
“Lập nên một ngọn lửa khác.” – Mặc Dạ đáp – “Một thứ khiến bọn trên kia phải dè chừng.”
Minh gật đầu, quay sang Quân:
“Huynh tới, tốt quá rồi. Giờ có người đấm thay ta.”
Quân lườm hắn:
“Ta mà đánh trúng ngươi, gãy răng đấy.”
Cả đám bật cười. Không khí thoáng nhẹ hơn.
Tối đó, dưới ánh trăng, Mặc Dạ đứng giữa khoảng đất trống sau làng, cắm xuống một cọc tre nhỏ. Trên đó buộc tấm vải đỏ sẫm, nhuộm từ gốc cây rừng. Lá cờ đầu tiên của phản quân.
Gió thổi bay tấm vải đỏ. Ba người đứng sau hắn. Quân đứng cuối cùng, tay vẫn đút túi, nhưng ánh mắt không còn bỡn cợt.
Từ Trúc Lâm, ngọn lửa chính nghĩa thật sự đã bén vào đất.