CHƯƠNG 8 – NGÃ BA CỜ MÁU

Trời vừa sáng, cả đoàn đã rời khỏi vùng giáp Trúc Lâm, bước vào dãy đồi đá thưa người gọi là Khe Cạn.

“Phía trước.” – Quân khẽ nhíu mày, ngón tay chỉ về vệt khói mảnh vắt lên trời – “Có người.”

Cả bọn lập tức đề phòng. Mặc Dạ ra hiệu rẽ vào rừng, vòng qua lối thấp để tiếp cận. Họ chưa kịp tới gần thì một bóng người từ sau gốc cây phóng xuống, tay cầm đao, gầm lớn:

“Lũ chó lạ, đứng lại!”

Tiếng hét như hiệu lệnh. Từ bốn hướng, năm tên khác lao ra, bao vây họ thành vòng tròn.

“Chà, mặt nạ, áo đen... Nhìn chẳng khác chó săn triều đình.” – một tên gằn giọng, tay lăm lăm rìu.

“Đừng vội—” – Tạ Vân định lên tiếng, nhưng tên kia đã vung rìu bổ tới.

Quân xoay người, đỡ đòn bằng côn gỗ. Tiếng va chạm vang chát, thanh rìu bật ngược lại, khiến tên kia lùi nửa bước. Minh rút cung, kéo dây, bắn xuống đất ngay trước mũi chân một tên khác.

“Không muốn chết thì tránh xa!” – Minh quát.

“Chết cái con mẹ mày!” – một tên khác nhào đến đấm Minh, nhưng bị Tạ Vân vung túi thuốc đập thẳng vào mặt.

Cuộc hỗn chiến nổ ra. Không ai rút vũ khí giết người, nhưng gậy gộc, tay chân, rìu, đá đều được dùng. Bụi đất mù mịt.

Giữa lúc đó, Mặc Dạ vẫn chưa ra tay, chỉ lùi lại một bước, tháo nửa mặt nạ xuống, lộ ánh mắt lạnh và giọng dứt khoát:

“Dừng lại! Bọn ta không phải lính triều đình!”

Một tên hét lại:

“Nói láo! Đeo mặt nạ mà đòi tin?”

“Ta nói là nói thật.” – Mặc Dạ hét lên – “Nếu muốn giết, ta đã giết từ đầu. Ngươi nghĩ bọn ta không đủ sức à?”

Tên đứng đầu – một gã cao lớn, xương mặt thô, quấn khăn đỏ trên đầu – ra hiệu tay. Bọn kia dừng đánh, thở hồng hộc. Minh bị rách môi, Quân bầm trán, còn Vân trầy tay. Bên kia cũng không khá hơn.

Gã cầm đầu tiến lại, giọng khàn như đá:

“Ngươi là ai?”

Mặc Dạ thở nhẹ, gỡ hẳn mặt nạ xuống, nhét vào vạt áo:

“Là kẻ ghét vua giống ngươi.”

Gã nhìn hắn, không giấu sự nghi ngờ.

“Ghét vua thì có chó gì lạ. Làng nào cũng có kẻ uất. Mày là gì?”

“Ta là người muốn gom những kẻ uất ấy lại. Không đánh từng đồn như ngươi. Mà đánh cả thiên hạ.”

Gã bật cười khục khục, rồi quay phắt lại chửi:

“Nghe hắn kìa! Đánh cả thiên hạ! Ngươi tưởng mình là hoàng đế chắc?”

“Không.” – Mặc Dạ bình thản – “Ta không muốn ngồi trên đầu người khác. Ta muốn phá cái ngai cho dân tự đứng.”

Không gian lặng lại. Mấy tên lính lùi xuống. Gã cầm đầu liếc qua Minh, Quân và Vân, rồi chỉ vào một tảng đá:

“Ngồi. Nói đi, mày có cái gì hơn bọn tao mà đòi gom người?”

Cả hai nhóm ngồi vòng tròn. Cơm nguội được bày ra, nước suối chia vào gáo tre. Trong khi Minh băng cho Quân, Mặc Dạ nhìn thẳng vào gã đầu đám:

“Ngươi tên gì?”

“Thôi Hạc. Tao từng là lính biên cương.”

“Ngươi có giết dân?”

Thôi Hạc siết nắm tay.

“Không. Vì không giết nên bị đuổi.”

Mặc Dạ gật nhẹ:

“Tốt.”

Hắn trải bản đồ ra đất, đặt lên một viên đá chặn gió.

“Ta gom người. Không chọn nhiều, chỉ cần đủ giỏi, đủ hiểu, và không bán rẻ lưng mình. Ta muốn đi từng vùng, từng làng, không phải để đốt mà để cứu.”

“Cứu kiểu gì?” – Thôi Hạc hỏi.

“Lập một lửa trại lớn. Một đội quân nhỏ, đầu óc lớn. Không tranh ngôi. Không lập vua mới. Chỉ cần khiến thiên hạ không dám dẫm nát dân thường nữa.”

Thôi Hạc cười khinh:

“Mày ảo tưởng. Không tranh ngôi thì cản ai? Rồi ai nghe?”

“Không cần tất cả nghe. Chỉ cần đủ người tin.”

Cả đám lặng đi. Vài tên nghĩa quân bắt đầu liếc nhìn nhau. Gã Thôi Hạc chống tay lên gối, nhổ bãi nước bọt ra sau:

“Mày nghĩ tao sẽ cho người theo mày dễ vậy sao?”

“Không cần theo.” – Mặc Dạ gật đầu – “Chỉ cần nhớ: khi thấy cờ đỏ có hai nét xiên, cắm giữa đồng – đó là khi bọn ta cần tiếp ứng. Lúc ấy, ngươi muốn đánh, thì đánh. Không muốn, thì cũng đừng ngăn.”

Hắn rút từ ngực áo ra một mảnh cờ nhỏ, nhét vào tay Thôi Hạc.

“Lửa... gặp lửa sẽ cháy to hơn.”

Chiều hôm đó, khi trời sập tối, Mặc Dạ cùng ba người rời khỏi Khe Cạn, tiếp tục hành trình.

Trên lưng Quân là một vết bầm sưng đỏ, Minh vẫn càu nhàu về cái đấm lén. Nhưng Mặc Dạ thì trầm mặc.

Tạ Vân hỏi:

“Huynh nghĩ... họ sẽ giúp không?”

“Không biết.” – hắn đáp – “Nhưng họ đã không giết ta. Thế là đủ cho lần đầu gặp mặt.”

Phía sau lưng, trên đỉnh đồi đất hoang, gã Thôi Hạc đứng nhìn theo. Gã lặng lẽ rút tấm vải cờ nhỏ ra, nhét vào túi áo sát ngực, không nói gì.