Một năm sau.
Trại Lộ Phong, phía tây thung lũng Dã Phu, là nơi gió mạnh thổi quanh năm, cỏ cao ngập gối, trời quang mây thấp – một vùng đất cằn, nhưng chính vì thế, không ai thèm để mắt tới.
Vậy mà tại đây, mười người đã tụ họp, sau một năm lang bạt, tìm người, dựng trại, đào giếng, lập doanh.
Trên một gò đất cao giữa trại, Mặc Dạ đứng lặng lẽ, nhìn cột cờ thô sơ dựng bằng tre, lá cờ đỏ thẫm với hai nét xiên giao nhau như dấu nhân lệch, phần gốc còn loang máu cũ – máu từ buổi đầu chạm trán tại Khe Cạn.
Bên dưới, chín người đứng thành vòng tròn quanh đống lửa lớn. Không ai lên tiếng. Mỗi người đến từ một nơi, một phận đời, nhưng đều chọn đứng nơi đây – nơi mà họ sẽ đánh đổi mạng sống để đổi lại một tương lai khác.
Minh – kẻ đầu tiên đi theo, vẫn dáng người nhanh nhẹn, cặp cung sau lưng đã thay mới bằng gỗ dâu – khắc tên từng người đã mất trên đường.
Tạ Vân – thuốc đầy túi, ánh mắt sắc, mái tóc ngắn đi, giờ thắt gọn, băng trắng quấn một vòng quanh cổ tay trái – dấu hiệu người chữa thương.
Quân – người con trai làng Trúc Lâm, giờ là cột trụ trại, cao lớn như khối sắt, ít nói nhưng đánh đâu thắng đó.
Bốn người đầu.
Sau họ là Dư Liên – nữ kiếm sĩ từng bị quan phủ trục xuất vì giết tên cai ngục cưỡng bức em mình. Nàng điềm đạm, ánh mắt như lưỡi thép lạnh.
Thôi Hạc – đã rời Khe Cạn, mang theo hai người, giờ đứng ở đây với vai trò tướng trinh sát.
Ngụy Thư – trí sĩ xứ Phù Viên, từng làm thầy đồ, giờ cầm bản đồ, lo việc quân lương, từng là người chống Mặc Dạ nhưng cuối cùng tự nguyện theo.
Mộc Từ – đầu bếp, giỏi nấu ăn, nhưng cũng là người chế độc từ thảo dược, từng đầu quân cho quân phản loạn phía Nam, nay về đây.
Tiêu Kỳ – thiếu niên mười tám tuổi, có thính lực dị thường, từng làm thợ săn, phát hiện lính triều từ xa cả dặm.
Tổng cộng, mười người.
Mặc Dạ giơ tay ra hiệu.
“Đủ rồi. Bắt đầu.”
Tất cả bước đến, xòe tay phải, chồng lên nhau trên thân cờ dựng bằng tre. Mặc Dạ lên tiếng, giọng trầm, gọn, không đạo lý:
“Chúng ta không phải huynh đệ, không phải triều thần. Không ai buộc phải chết cùng ai. Nhưng nếu đã chọn nơi này, thì từ giờ trở đi…”
“…sống cùng, chết cùng.” – Quân nói tiếp.
“…không đầu hàng.” – Tạ Vân buông khẽ.
“…và không phản nhau.” – Minh nói sau.
Cả đám nhìn nhau. Mắt ai cũng in ánh lửa.
Mặc Dạ đưa tay, đốt dấu máu vào vải cờ, một đường ngang thẫm đỏ.
“Đây là dấu máu của ta.” – hắn nói – “Ai không muốn, có thể rời đi đêm nay. Không hỏi, không đuổi. Nhưng ai ở lại, ngày mai bắt đầu là phản quân thật sự.”
Không ai lên tiếng.
Một cơn gió mạnh thổi qua. Lá cờ phấp phới.
Tiêu Kỳ khẽ cười: “Nghe gió hôm nay có vẻ thổi về phía đông. Giống như định hướng mình vậy.”
Dư Liên liếc hắn: “Gió không cứu được dân.”
“Nhưng nó giúp cháy to hơn.” – Mộc Từ lẩm bẩm, ánh mắt lấp lánh.
Ngụy Thư thở dài, lần đầu bật ra một câu nhẹ nhàng:
“Năm xưa ta dạy học, chỉ mong trò sống yên. Giờ thì… chắc phải mong trò biết giết rồi.”
Mặc Dạ siết tay lại, mắt nhìn từng người một.
“Chúng ta không phải quân cướp. Nhưng cũng không phải quân đạo lý. Chúng ta chỉ là những kẻ… không chịu được cái triều đình thối nát này thêm nữa.”
Từng người gật đầu. Không ai cười, cũng không ai tỏ vẻ bi hùng.
Chỉ có ánh lửa đỏ cháy sáng trên gương mặt mười người – mười ngọn lửa đầu tiên.
Đêm đó, trại Lộ Phong rợp trời sao, nhưng nơi sáng nhất là vệt lửa lớn cháy giữa sân đất, nơi có một lá cờ máu, một lời thề, và một nhóm người sẵn sàng làm kẻ thù của vương triều.