Chap 29

Đám tang của bà ngoại được tổ chức đơn giản, giống như cuộc đời bình dị, không cầu kỳ của bà vậy. Cuộc chia tay, tiễn đưa người về nơi an nghỉ, chỉ có vài người bạn từng học chung Lưu Vũ, cũng như mấy thầy cô ở trường. Chưa đến mười ngày trôi đi, nhưng anh đã sụt cân và gầy đi một vòng trông rõ rệt. Anh quấn sợi dây đen ngang cổ tay và cúi đầu tiễn khách.

Khi tro cốt của bà ngoại được phía nhân viên hỏa táng trả lại. Lưu Vũ cầm nó trêи tay rồi ngước lên bầu trời cao mà lẩm bẩm:

"Tôi.....chỉ còn lại một mình...."

Sau đó thì cảm thấy mọi thứ như quay cuồng rồi tối sầm, Lưu Vũ cũng mất đi ý thức.

Khi Lưu Vũ tỉnh lại, anh thấy mình nằm trêи chiếc giường vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Trong phòng có máy tạo ấm, đèn ngủ cạnh bên cũng mang tone màu nhẹ nhàng. Đáng nói hơn là Châu Kha Vũ đang ngồi ở đầu giường nhìn anh, bốn mắt lúc này giao nhau nhưng cái gì cũng không thể nói. Bản thân phải mở miệng thế nào đây? Còn cậu nên thốt lên điều gì? Cứ thế mà hai người bị sự trầm mặc vây lấy.

"Thiếu gia, có muốn hâm lại cháo không?"

Cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ hai tiếng, giọng trầm của một người phụ nữ trung niên vang lên, đối phương có dáng người gầy và ăn mặc gọn gàng. Nghe hỏi, Châu Kha Vũ liền đưa mắt nhìn Lưu Vũ, như muốn thăm dò ý định nơi anh. Anh cảm thấy toàn thân mình cứ tê dại theo một kiểu nào đó, lạnh lùng nhắm mắt quay mặt đi hướng khác nói:

"Tôi muốn về nhà."

"Anh đã ngất trong đám tang của bà ngoại, cho nên tôi..."

"Em không đủ tư cách nhắc đến bà của tôi, em đừng nói nữa."

Lưu Vũ thét lên đột ngột, cứ như con mèo nhỏ chịu quá nhiều sức ép nên xù lông và nổ tung, khiến Châu Kha Vũ cũng giật mình trước loại ngữ khí cao vút ấy. Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng điệu chứa đầy đau thương, sau một cái nấc nghẹn cũng hỏi:

"Châu Kha Vũ, em muốn kết cục này lắm đúng không?"

"Lưu Vũ, anh bình tĩnh đi, tôi..."

Đối mặt Lưu Vũ như sắp mất kiểm soát, thật làm Châu Kha Vũ luống cuống và ngỡ ngàng, cổ họng đông cứng. Chẳng biết nên nói làm sao để giúp anh bớt kϊƈɦ động và giảm thiểu chạm vào nỗi đau. Bản thân chưa từng thấy anh không ngoan như thế, vì vậy càng khó tìm ra hướng giải quyết.

Thật sự Châu Kha Vũ chẳng ngờ bà ngoại sẽ đi tìm cả hai, rồi nghe cuộc đối thoại đó mà ngã rồi mất đi, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không ai trở tay kịp cả. Nhưng cậu cũng đâu muốn điều ấy xảy ra chút nào, Lưu Vũ ở đây trách mắng, tự dưng có chút chẳng cam tâm.

"Tôi không còn người thân nữa, Châu Kha Vũ, tôi không còn người thân nào trêи đời nữa. Em hài lòng chưa?"

Lưu Vũ đã cố không khóc, kể từ sau khi nhận được tin bà ngoại mình đã chẳng còn cứu được nữa. Sau đó là đến lo hậu sự, rồi xong tang lễ, những giây phút ấy anh đều cố kiên cường, mạnh mẽ nén lệ nhất có thể. Do đó giờ đây anh đã vỡ òa, đã nổ tung, khó lòng kiểm soát, khống chế cảm xúc. Đã lâu rồi anh gắng gượng tuyệt đối, đến cùng vẫn phải để chúng trào tuôn như mưa.

Hóa ra cái giá của tình yêu lại lớn như thế. Hóa ra cái giá của yêu người không thuộc về mình lại đắt như thế. Hóa ra yêu phải Châu Kha Vũ, người quá khác cấp bậc với mình lại đau đến chừng này, mất mát đến chừng này. Lưu Vũ phải làm sao để đối mặt với đối phương đây? Nhìn vào cậu, anh liền nhớ bà ngoại của mình làm sao mà mất. Nhìn cậu, anh liền nhớ đến mối quan hệ đáng xấu hổ đã được bắt đầu từ lâu vì bản thân muốn cứu bà ngoại ở gần 3 năm trước, kéo dài đến tận hôm nay.

Rồi đây cả hai có ở được cạnh nhau, thì nỗi ám ảnh, nỗi đau của chuyện bà mất cũng sẽ đi đôi với Lưu Vũ cả đời. Như vậy sống với Châu Kha Vũ sẽ thấy hạnh phúc thật sự sao? Bà đã nhặt anh về, đã nuôi lớn anh, thế mà ngoài chuyện giúp bà chạy thận, cầm cự mạng sống. Thì bản thân chẳng phải đã thành hung thủ hại chết bà sao? Đau quá, đau lắm, rất đau. Anh nằm co rúm, cắn chăn bông thể hiện mức độ nghẹn ngào.

"Tại sao? Sao em không buông tha cho tôi?"

Châu Kha Vũ chau chặt mày, nhìn Lưu Vũ như vậy. Cậu mơ hồ cảm nhận được mình cũng đau theo. Đưa tay vỗ vỗ tấm lưng gầy của đối phương, cố nén xuống từng đợt nhức nhối mà bình tĩnh bảo:

"Bảo bảo, anh còn có tôi mà."

Lưu Vũ cảm thấy tuyến lệ của mình sẽ cạn trong đêm nay, toàn bộ nước mắt đều trôi đi sạch sẽ. Châu Kha Vũ ở cạnh anh xuyên suốt, túc trực không rời. Còn đưa tay lau hộ những hạt pha lê đã vỡ rồi tràn mi, chọn chảy thành các dòng dài liên tục chẳng ngừng. Cậu có dùng hẳn túi nước lạnh để giúp mắt anh bớt sưng và đau.

Lưu Vũ không còn đủ sức lực để phản kháng, quá mệt mỏi nên đành để yên cho đối phương muốn làm gì thì làm, chẳng hơi sức đâu mà chống đối. Trong giây phút khóc mệt đến ngủ vùi, anh dường như đã nghe Châu Kha Vũ nói:

"Xin lỗi, Lưu Vũ, tôi xin lỗi."

Xin lỗi thì được gì? Có ích sao? Bà ngoại sẽ sống lại hay Lưu Vũ không bị mất thanh xuân, không chịu nhục nhã? Anh mệt rồi, tốt nhất là đối phương nên buông tay, thả anh ra, để anh đi. Đem mối quan hệ này chôn xuống, chẳng còn sự dính líu, vướng bận gì nhau. Bản thân sẽ đi đến một nơi thật xa, không ai biết anh là ai, anh cũng không quen biết một ai rồi khỏi nảy sinh những tình cảnh chẳng nên có. Như thế sẽ bớt đau, xác suất tổn thương cũng hạ xuống, tương lai sẽ hoàn lại chút ánh sáng.

Lưu Vũ ngủ đến tận trưa hôm sau, khi thức dậy đầu óc anh vẫn còn mơ hồ, chân tay bủn rủn và Châu Kha Vũ cũng không còn ở đây. Anh đánh đánh đầu mình vài cái cho lấy lại được sự tỉnh táo cần có, sau đó tìm quần áo cũ mặc vào, do đối phương đã thay cho anh bộ đồ mới, nhưng bản thân lại cảm thấy bất cần và cần trả lại. Sau khi xong xuôi, anh mang theo áo khoác nhanh chạy đi, vì nơi đây không phải nhà của anh, anh nên về nơi đích thị thuộc về mình vẫn hơn.

"Cậu đi đâu vậy?"

Nghe giọng nói này vang lên, Lưu Vũ vô thức run nhẹ. Giống như anh sợ mình lại rơi vào tình cảnh bắt ghen do tiếng nói là nữ, lại giống như sẽ bị giữ lại, mãi mãi không thể thoát khỏi Châu Kha Vũ.

"Tôi....tôi về nhà."

Lưu Vũ khi quay lưng thì phát hiện đối phương là người mà anh đã loáng thoáng thấy đứng trước cửa đêm qua.

"Thiếu gia đã hạ lệnh, tôi phải chăm sóc tốt cho cậu, tuyệt đối không để cậu ra khỏi nhà."

Bà ấy bình tĩnh đáp. Lưu Vũ cũng hỏi tiếp:

"Nếu tôi kiên quyết muốn đi?"

"Thế thì cậu nên nói với thiếu gia hoặc đích thân thiếu gia đứng ở đây ra lệnh, để tôi nghe thấy được sự chấp thuận. Bằng không tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tức khắc tự mình báo cho thiếu gia. Chúng tôi làm công ăn lương, phiền cậu đừng làm khó."

Lưu Vũ biết rõ, trong nhà là người phụ nữ trung niên, nhưng chắc chắn phía ngoài đã có người canh gác. Anh muốn ngang nhiên đi cũng bị tống ngược trở vào. Chẳng lẽ số định mãi mãi không thể thoát khỏi tay Châu Kha Vũ sao?

Ý định bỏ trốn thất bại, Lưu Vũ ngồi trêи ghế sofa, nhìn chằm chằm vào TV, dù không bật nó lên. Bà ấy không biết trong lòng anh đang nghĩ suy cái gì, nhưng xem ra có chút ngoan ngoãn nên tiến đến hỏi:

"Cậu có muốn ăn gì không?"

Bà Lệ là bảo mẫu của Châu Kha Vũ từ lúc mới sinh, tính ra thời gian ở Châu gia cũng là 25 năm hơn. Ngay sau khi cậu về nước, Đông Tử cùng người tài xế cũ đã chuyển đến căn biệt thự riêng, nơi cậu sống tự lập để tiện bề chăm sóc cũng như sai bảo. Bà vì điều đó cũng phải cô đơn ở lại căn nhà lớn, xa vị thiếu gia cục mịch nhưng đầy trắc ẩn.

Nhưng không vì khoảng cách mà Châu Kha Vũ cùng bà Lệ có sự xa cách. Cậu và bà vẫn rất thân thiết, vào ngày hôm qua sau khi nhận được cuộc gọi từ đối tượng mình trông nom từ ngày mới sinh, đến lúc trưởng thành liền vui mừng. Cơ mà thoáng cũng thay vào sự ngạc nhiên, do cậu nhờ vả bà đến nhà riêng để chăm sóc hộ một người.

Bà Lệ còn tự hỏi là ai mà đủ làm thiếu gia nhà mình chú tâm và coi là quan trọng? Đến nơi thì phát hiện đối tượng trêи là nam nhân nên càng sửng sốt, nhưng Lưu Vũ có dung mạo rất đẹp, khó tìm đủ từ ngữ diễn tả nên cũng dễ hiểu. Hóa ra Châu Kha Vũ yêu anh rồi, một mối tình trái đạo lý âm dương bao năm.

Bà Lệ nhìn ra, ở cạnh Lưu Vũ, Châu Kha Vũ có lo lắng, có buồn lòng và đau thương. Những biểu hiện này từ trước đến nay bà chưa từng được nhìn thấy đối phương trưng ra ngoài hoặc mang trong ánh mắt. Thế phải nói anh chính là ngoại lệ, trường hợp đặc biệt?

Thông qua cuộc đối thoại ngắn ngủi của cả hai đêm qua, bà đoán được Lưu Vũ vừa bị mất người thân. Nên hiện tại cũng khá tinh tế trong cách cư xử.

"Không cần đâu, cảm ơn dì."

Lưu Vũ chậm rãi quay đầu, bà nhìn đôi mắt thâm quầng và sự trũng sâu vào trong của nó cũng xót xa.

"Ít nhiều cũng phải ăn, ăn cho có sức."

Bà tiếp tục khuyên. Lưu Vũ ngẫm nghĩ rồi thấy cũng đúng, nên ăn, ăn cho có sức để chạy khỏi căn nhà này, chạy khỏi Châu Kha Vũ, rời xa cái thành phố chứa nhiều đau thương. Giống như có tia hy vọng bừng sáng, anh hơi chao đảo tầm mắt rồi nói:

"Dạ được."

Không lâu sau, bát cháo hải sản nóng hổi được mang lên. Lưu Vũ nhận lấy nhưng rồi còn chưa kịp đưa lên tới miệng đã thấy nhợn nhợn cổ họng, bao tử kϊƈɦ ứng rồi co thắt. Làm anh phải nhanh đặt bát cháo xuống, bụm miệng chạy lên phòng để tìm chỗ nôn. Tại bồn rửa mặt, với cái bao tử cuồn cuộn, anh nôn mửa đến toàn thân mềm nhũn, thốc tháo cả buổi dài.

"Có cần gọi cho thiếu gia không?"

Bà lo lắng gõ cửa nhà tắm hỏi. Lưu Vũ ngồi bên trong thở hồng hộc, do nôn xong quá mệt cũng khuỵu luôn xuống nền gạch. Anh không biết bản thân bị gì, không lẽ đau lòng đến độ ăn uống cũng chẳng được ư? Nhưng thôi, anh tạm thời gác sang sự khó hiểu. Bám chặt vào thành bồn rồi gượng đứng lên.

Lưu Vũ súc miệng, rửa mặt. Sau khi xong xuôi thì nhìn vào trong gương, thấy mắt mình thụt sâu còn sưng húp. Anh tự nhận xét bản thân quá xấu xí, quá khó coi. Dù hoàn cảnh ép buộc hay tình hình thực tại đưa lối, thì tại sao phải tự biến bản thân thành bộ dạng người, ma lẫn lộn?

Lưu Vũ đi xuống lầu, sau đó ăn thêm ít cháo. Lần này là cháo trắng nên không bị nôn nữa. Ráng ăn cho no bụng, cho có sức để còn nhìn thấy tương lai. Ăn xong, anh cũng lê cái thân bủn rủn này của mình lên lầu, nằm phịch xuống giường rồi tự hỏi: Phải làm sao để thoát được cái lồng giam ác ma này của Châu Kha Vũ?

Khi Châu Kha Vũ trở về cũng là nửa đêm, Lưu Vũ dù chưa ngủ nhưng vẫn nhắm nghiền. Khi cảm nhận được cậu đang tiến đến gần mình, anh theo bản năng và nỗi sợ tự nhiên trong lòng bùng phát mà càng díu mắt, đôi mi cũng khẽ rung rung mấy bận. Cậu tỉ mỉ quan sát anh cẩn thận, sau đó trở ra ngoài hỏi rằng:

"Dì Lệ, hôm nay anh ấy có thức dậy không?"

"Có thức một chút, tôi có nấu cháo cho ăn, nhưng chỉ ăn được cháo trắng, còn hải sản đều nôn. Tôi có định gọi cho thiếu gia, nhưng thông qua hỏi ý thì cậu ấy đều làm thinh, nên tôi cũng thôi."

Bà Lệ biết, Châu Kha Vũ quan tâm đến Lưu Vũ là thật lòng, nên dù chuyển động lớn nhỏ cũng muốn báo cáo. Nhưng anh đã không nói lên sự đồng tình, thì đâu thể xâm phạm quyền riêng tư. Cậu khẽ chau mày, bà Lệ cũng tiếp tục nói:

"Cậu ấy ăn không được nhiều, nói chuyện cũng không nhiều. Chỉ ăn có một chút liền thôi, sau đó lên đây ở luôn."

"Còn gì nữa không?"

"Có phải cậu ấy mới mất người thân không? Tôi thấy nếu mất người thân, tâm trạng liền trở nên sụp đổ, tinh thần, trái tim đều mỏng manh. Tôi lo....cậu ấy sẽ làm điều gì ngu ngốc hoặc dại dột."

Châu Kha Vũ nghe xong cũng thấy lạnh cả người, nhưng chắc rằng Lưu Vũ sẽ không làm điều đó. Anh chẳng thể nào bỏ cậu được.

Châu Kha Vũ thở ra một hơi, vỗ vỗ vai của dì Lệ rồi căn dặn.

"Tôi không nói với mẹ mình chuyện này. Do đó dì cũng đừng quá phận. Chăm sóc anh ấy thật tốt, nhờ cả vào dì. Tôi sẽ cố về sớm để ở cạnh anh ấy."

Lưu Vũ ở trong phòng ngủ, đương nhiên nghe được những điều này, thành ra nước mắt cũng chảy khỏi đuôi mắt rồi lăn dài xuống tận mép tai. Càng ngày càng nhiều, nên gối cũng ướt một mảng. Lúc này trong bụng anh có cảm giác kỳ lạ, gây nên nỗi khó chịu vô cùng.

Vài ngày tới, Châu Kha Vũ cũng về rất sớm với Lưu Vũ. Đôi lúc còn ở cạnh anh cả buổi chiều. Đối phương thi thoảng sẽ nghe điện thoại hoặc vào phòng làm việc để xử lý công chuyện trêи Macbook. Hầu hết thời gian còn lại đều dành cho anh, có thể là một mình nói chuyện vì đối phương chẳng trả lời. Có khi đọc sách hoặc im lặng nhìn nhau.

"Chờ anh khá hơn, chúng ta đi trượt tuyết, không phải anh muốn đi lâu lắm rồi sao? Thế nhanh bình phục, chúng ta cùng nhau đi."

"Tiệm bánh anh hay ăn đã có món mới rồi, mai chúng ta cùng nhau đến ăn nha."

"Tết âm lịch chúng ta nên đi đâu? Anh đã nghĩ xong chưa? Anh muốn tới những nơi thế nào nè? Anh sợ lạnh, hay chọn nơi ấm áp một chút."

"Anh, hôm nay tôi tìm được một câu nói hay trong sách, tôi đọc cho anh nghe nhé."

Lưu Vũ hoàn toàn không nghe, không tiếp thu. Anh tin rằng cứ mặc kệ Châu Kha Vũ như hiện tại, sớm muộn gì cậu cũng sẽ sốt ruột hoặc tự bỏ cuộc. Đối phương quá kiêu ngạo, anh thật trông mong giây phút chán ghét mau đến.