Chap 30

Lưu Vũ đang hy vọng vào một điều gì đó rất vô lý nhưng lại có khả năng diễn ra. Do Châu Kha Vũ đính hôn rồi, nếu mãi ở với anh chắc hẳn sẽ có người khó chịu. Chỉ cần chuyện này bùng nổ, đối tượng trêи xuất hiện can thiệp thì đảm bảo rằng, anh có khả năng bỏ trốn. Dẫu khả năng chuyện trêи diễn đến chẳng cao, nhưng anh vẫn chờ thử mới biết được.

Trong những ngày tiếp theo, Lưu Vũ vẫn không hứng thú với bất kỳ điều gì. Ngay cả Châu Kha Vũ anh cũng lười nhìn đến.

Hôm đó, Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ ngồi ở ghế sofa xem TV. Cạnh bên có một đĩa nho, dường như anh rất thích loại trái cây này nên chỉ một thời gian ngắn đã ăn khá nhiều. Cậu thấy chịu ăn như thế cũng tốt, đồng thời tiện tay lấy thử một trái để ăn, xem hương vị ra sao mà đối phương lại chẳng thể ngừng bỏ vào miệng. Nhưng vừa mới cắn, còn chưa kịp nuốt thì khuôn mặt anh tuấn của cậu đã hoàn toàn nhăn nhúm, nó rất chua, chua đến mí mắt giật giật. Lòng tự cảm thán một câu, đối phương thay đổi vị giác rồi.

"Lưu Vũ, vị giác của anh ổn không đó? Nó chua lắm, sao anh lại ăn được nhiều như thế."

Châu Kha Vũ sợ Lưu Vũ đau lòng đến không cảm nhận được mùi vị, cũng như lo cho bao tử nơi anh. Bản thân chẳng tin được, món chua như thế mà anh vẫn đang ăn với vẻ mặt rất bình thường, như thể nó ngọt tựa đường.

Lưu Vũ có nghe nhưng cũng không nói gì, thậm chí là chẳng đưa mắt nhìn sang. Giống như trêи người anh có một cái công tắc, tự động chặn, miễn tiếp Châu Kha Vũ. Không thèm nhìn, không thèm nói chuyện đến. Lúc này chuông điện thoại reo lên, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu, cứng nhắc này.

"Alo, mẹ."

Biết ai đang gọi, tai Lưu Vũ như dựng lên để nghe, trong lòng cũng có một chút run rẩy. Châu Kha Vũ như không cố ý lảng tránh anh, nên ngồi tại chỗ nói chuyện chứ chẳng đi đâu khác.

"Buổi tối về nhà cùng mọi người ăn cơm. Chú con đã gửi về một ít thịt bò Kobe, quản gia nhìn qua thì nói còn rất tươi."

Giọng của mẹ Châu rất ngọt, hoàn toàn không nghe ra đối phương là người phụ nữ trung niên, đã sống nhiều năm mà trải qua những giây phút thăng trầm. Châu Kha Vũ chẳng hề do dự, nhanh chóng đáp:

"Gần đây công ty của con bận việc, con không về được đâu."

"Trời ạ, phải làm sao đây? Mẹ lỡ nói với Cẩm Chi rồi."

Trong giọng nói của mẹ Châu hình như mang theo sự than phiền.

"Nói với cô ấy ở nhà đi, con thật sự không thể về."

Châu Kha Vũ nói xong còn nhìn Lưu Vũ. Anh cũng thấy có chút vui trong lòng.

Sau bữa tối, dì Lê phải ra ngoài để mua đồ dành cho hôm sau. Trong phòng chỉ còn lại tiếng TV, cũng như không gian riêng cho hai người. Trêи truyền hình lại phát Kim Phấn Thế Gia, hôm nay đã chiếu đến cảnh người phụ nữ đang mang thai, bụng đã lớn nhưng vẫn dạy học và bị mẹ chồng phát hiện rồi buông lời khiển trách nặng nề.

Chẳng biết tại sao, nhìn hình ảnh đó, dạ dày của Lưu Vũ lại cuồn cuộn muốn đẩy thức ăn đã nuốt xuống trở ngược ra ngoài. Vì đâu lại nhạy cảm đến như vậy? Anh không nhịn nổi nữa rồi, nhanh chạy thẳng vào nhà tắm để nôn. Châu Kha Vũ đương nhiên rất lo lắng, thoáng đã tiến đến sau lưng, giúp anh vỗ vỗ lưng cũng như đưa nước súc miệng.

Lưu Vũ ăn rất ít, dù vừa dùng xong bữa tối cũng chẳng nuốt được mấy muỗng. Nên sau một hồi nôn thốc nôn tháo thì đâu còn gì tuôn ra ngoài nước. Anh mệt lắm, cảm giác mỗi lần nôn đều nghẹn họng, ngăn ngực, bức bách chết đi được. Hơn hết là bụng cứ quặn đau, cuộn trào không yên. Châu Kha Vũ vuốt vuốt lưng anh vài cái, đôi mày chau chặt nhìn cảnh tượng này rồi mở lời với nỗi lo lắng:

"Là anh ăn không tiêu sao? Có cần tôi gọi bác sĩ không? Hay đợi sáng mai, sau khi họp cổ đông xong, tôi quay lại đưa anh đi kiểm tra? Anh chịu cái nào? Chịu đựng được hay muốn khám ngay?"

Lưu Vũ lắc đầu vài lần rồi đẩy Châu Kha Vũ ra xa mình. Anh không biết cậu đang ôn nhu như thế là muốn thể hiện cái gì. Nhưng bản thân cơ hồ lại thích thú và khát khao được nhận lại, cộng thêm đang mệt nên chẳng chống đối toàn phần. Cơ mà anh biết, anh rất cô đơn, bởi tưởng chừng những hành động trêи của đối phương, xuất phát từ sự thương hại, thích thú nào đó.

Lưu Vũ cô đơn, giống như một ngôi sao cô đơn. Có thể ở trêи bầu trời nhưng lại chẳng biết phát sáng, lặng lẽ nằm ở màn đen rộng lớn, cảm nhận về những đau đớn.

Lúc này, ở căn nhà cổ của Châu gia, một gia đình đang quây quần ăn bữa tối với chiếc bàn được làm từ Kim Tơ Nam Mộc nhưng thiếu đi Châu Kha Vũ.

"Cẩm Chi, gần đây con với Châu Kha Vũ thế nào rồi?"

Ông nội mở miệng hỏi cháu dâu tương lai. Cẩm Chi yên lặng suy nghĩ gì đó, xong cười nhẹ bảo rằng:

"Gần đây Châu Kha Vũ rất bận ạ, chúng con cũng không gặp nhau thường xuyên. Nhưng vẫn rất tốt ạ."

"Tập đoàn đâu có gì quá đặc biệt gần đây mà bận nhỉ?"

Lời vừa nói dứt, ba Châu đã cảm thấy chân mình bị đá với lực khá tàn nhẫn, quay sang thì bắt gặp ánh mắt mẹ Châu như đang cảnh cáo. Bà ra hiệu xong với người chồng chẳng chút tâm lý thì quay sang cười nói với Cẩm Chi:

"Nam nhân chí lớn, sự nghiệp luôn đặt hàng đầu. Con đừng vì điều này mà buồn. Hồi mới lấy ba của Châu Kha Vũ, mẹ còn không thể gặp mặt ông ấy cả tháng đấy."

Mẹ Châu nhìn Cẩm Chi liền biết cô đang rất buồn và nói dối ông nội. Cùng là phụ nữ với nhau, song bà đã từng trải nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt là đoán định được mọi thứ. Cho nên lựa lời mà nói cho cô đỡ buồn. Xong bữa ăn cũng dẫn cô vào phòng khách, bắt đầu to nhỏ hỏi chuyện:

"Con nói cho mẹ nghe đi, Châu Kha Vũ thật ra nó thế nào? Uất ức, đau buồn, bất bình gì đó con cứ nói hết ra, mẹ quyết sẽ dạy cho thằng nhóc đó một bài học."

Bà Châu rất hiểu chuyện, không chỉ tâm lý còn sắc sảo đến lạ. Do đó biết phải dỗ ngọt Cẩm Chi, vì cô có thể giúp cho Châu Kha Vũ dễ dàng ngồi vào chiếc ghế chủ tịch. Dù hiện tại Châu Thị có đang phát triển mạnh mẽ đến đâu, thì để Khưu gia liên hôn cũng chính là một cái lợi sau này cho cả con mình lẫn tập đoàn. Chưa kể bà nhìn ra, cô yêu con trai bà thật lòng.

"Mẹ, Châu Kha Vũ dường như không thích con. Châu Kha Vũ không muốn gặp con."

Mẹ Châu đương nhiên nhìn ra con trai mình chẳng những không thích Cẩm Chi, mà chính là không hề yêu cô. Từ nhỏ cậu được sinh ra trong một gia đình chẳng thiếu thứ gì, đồng thời nhận lại những yêu thương, nuông chiều hết mực. Vì thế mà đối phương trở nên độc tài, ích kỷ, mắc căn bệnh chiếm hữu nhưng lại không biết quý trọng cũng hình thành. Ai biểu vừa lọt lòng mẹ đã có tất cả? Do đó ngoài sự chơi bời để nếm đủ hương vị, thì những thứ khác cũng tự động chạy đến trước mặt cậu mà dâng tặng tình nguyện. Điều này đích thị là nguyên do, làm đời Lưu Vũ trở nên hôm nay.

Mẹ Châu biết, con trai mình đã xem những người thấp kém hơn mình giống như một món đồ chơi. Lúc thích liền không rời lúc chán sẵn sàng quăng. Thời gian gần đây không gặp Cẩm Chi, nhưng Châu Kha Vũ chắc hẳn vẫn đi gặp đám chim oanh, yến, nam nữ lẫn lộn đang ríu rít bên ngoài. Nhưng chẳng phải cậu đã đuổi hết một đám người đi rồi sao? Không lẽ lần nữa tập hợp lại nhóm mới?

Có khả năng rất cao chính là đang ở bên người nam nhân đó. Mẹ Châu cảm thấy có chút nguy hiểm nhưng không sao. Vì đại cuộc, vì hôn nhân của con, bà chẳng ngại đến tìm rồi giải quyết triệt để những ai đang làm kẻ thứ 3. Sau vài giây suy ngẫm, bà liền cười hiền hòa, vỗ vỗ tay Cẩm Chi nói:

"Sao mà không thích được? Mẹ là người sinh ra Châu Kha Vũ nên mẹ hiểu rõ nó rất thích con. Con vừa hiểu chuyện còn thấu tình đạt lý, giỏi giang nữa. Do tính nó như thế thôi, con đừng quá lo."

Cẩm Chi đưa đôi mắt có chút hy vọng hơi sáng lên, song còn kèm theo chút nước nhìn mẹ Châu hỏi:

"Thật sao?"

"Thật a. Vào mùa thu này cả hai sẽ kết hôn, nên con đừng suy nghĩ nhiều cho mệt lòng. Con phải giữ sức, tinh thần tốt, sau này sinh cho mẹ một đứa trẻ bụ bẫm nữa."

Mẹ Châu cười rôm rả, nói xong thì vỗ vỗ mu bàn tay của Cẩm Chi, cô đã vui trở lại nên mặt hiện rõ sự kinh hỉ.

"Con uống nước đi, để mẹ lên phòng lấy hình Châu Kha Vũ hồi nhỏ cho con xem, rất là đáng yêu."

Mẹ Châu đứng lên rời đi, nét mặt nói cười ngập tràn niềm vui ấy cũng nhanh thu lại sau khi Cẩm Chi không thể dán mặt lên bà nữa. Sắc mặt bà có chút nghiêm trọng và khó chịu, lấy điện thoại gửi đi hai tin nhắn, thoáng đã có người gọi lại. Đó chẳng ai xa lạ, chính là dì Lệ. Bà đang ở siêu thị, nhưng khi nhận được tin nhắn của bà chủ cũng phải liên hệ lại ngay tức khắc.

"Gần đây có thấy Châu Kha Vũ ở đâu không? Cô đang ở với nó đúng không?"

Giọng của mẹ Châu thể hiện sự tức giận và hơi cao giọng. Dì Lệ nghe xong cũng giật thót một cái. Sự im lặng của người giúp việc, chẳng khác nào giúp bà ấy nắm được tẩy nên cười khinh bảo:

"Châu Kha Vũ đã không biết điều, chẳng lẽ đến cô cũng không hiểu chuyện sao? Nếu còn che giấu thì đừng có trách tôi."

Khi mẹ Châu bước vào, Lưu Vũ đang ngồi ở ghế sofa ngơ ngác nhìn vào điện thoại. Anh đã mở SMS lên, ngày gần nhất có tin nhắn được gửi đi và hồi đáp lại là cuối năm ngoái.

"Ngày mai con sẽ đến đón bà thật sớm."

"Được rồi, mai đến sớm. Bà cảm thấy tuyệt lắm, lâu lắm rồi chưa về nhà, chưa gặp lại mấy người hàng xóm cũ."

Nhưng bà ngoại còn chưa có cơ hội gặp mặt người hàng xóm cũ nào. Cái kính bà đeo để đọc sách vẫn còn nằm trêи bàn. Chiếc ghế đẩu cũng được đặt lại ngay vị trí ban đầu vốn có. Nhưng bà ngoại không còn ở đó nữa, bà đã đi rồi, chẳng quay về nữa. Mãi mãi không xuất hiện trước mặt của Lưu Vũ thêm lần nào. Một người đã mất, thì chỉ còn sống trong ký ức của người ở lại.

"Phu nhân tới rồi."

Lời chào này của dì Lê đã kéo Lưu Vũ quay lại thực tại. Anh đưa đôi mắt trũng sâu nhìn người đang đứng giữa sảnh. Bản thân đã rất gầy, không chỉ khuôn mặt hốc hác đến mức cảm thấy cằm trở nên nhọn. Mà toàn thân cũng giống như bộ xương di động. Lộ rõ nét mỏng manh mệt nhoài. Tương tự một con búp bê bằng thủy tinh, sẵn sàng vụn vỡ.

Người trước mắt của Lưu Vũ hơi chau mày, anh sau khi quan sát thì thấy có điểm giống Châu Kha Vũ, tầm khoảng 6 phần. Anh bắt đầu tìm kiếm xem mình đã thấy đối phương ở đâu. Bất chợt nhớ lại tấm hình đó, tấm hình ở văn phòng của cậu và anh đã chụp, lưu giữ lại trong điện thoại.

Lưu Vũ cảm thấy mình chờ được ngày này rồi, dù chậm rãi mở miệng nhưng ngữ khí như đang cầu xin:

"Làm ơn giúp tôi, làm ơn để tôi đi khỏi đây."

Giọng của Lưu Vũ khá cứng, có lẽ vì lâu ngày rồi, anh chưa từng mở miệng nói chuyện. Có vài lúc mở lời, nhưng cũng đơn giản là mấy con chữ ngắn gọn để thể hiện mình đang muốn gì, cần gì, từ chối gì.

Mẹ Châu nghe xong còn cảm thấy tai mình có vấn đề nên càng chau mày. Chân mang đôi giày cao gót của bà đang giẫm lên từng tấm gạch đắt đỏ để tiến lại sofa ngồi xuống, đối diện người thanh niên quá tiều tụy, bà mở miệng hỏi lại:

"Cậu nói cái gì?"

"Làm ơn, bà làm ơn giúp tôi đi khỏi đây."

Bà Châu cảm thấy có gì đó quá sai. Không lẽ Lưu Vũ chẳng phải hồ ly bám đuôi? Hay anh đang âm mưu gì đó? Bà thật sự không thể nắm bắt được tình hình gì đang diễn đến. Anh sau khi nói bằng giọng xin xỏ, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng và đáng thương càng hiện rõ mấy phần. Giống như chúng thật sự sẽ tràn ra ngoài nếu anh chẳng được cứu.

Lưu Vũ thấy bà Châu có vẻ nghi hoặc nên tiếp tục bình thản nói:

"Gọi cho Đông Tử. Nói với anh ấy tôi đang muốn cố thoát ra ngoài. Chỉ cần như thế, bà sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."

Thói quen nhíu mày của Châu Kha Vũ, có phải được di truyền từ mẹ Châu không? Do hai đầu mày của bà sắp dán chặt vào nhau rồi. Nhanh đưa tay ngoắc dì Lệ lại cạnh mình, bà kêu gọi cho Đông Tử để kiểm chứng, đồng thời kêu mở loa ngoài để cả ba người đều có thể nghe.

Mẹ Châu không thể tin được con trai của mình mới là người đang quấn lấy Lưu Vũ đang ngồi trước mặt. Dì Lệ cũng chẳng muốn làm như vầy, nhưng mẹ cậu đã chỉ thị thì biết làm sao? Giọng của người giúp việc chứa đầy lo lắng và hơi run run nói:

"Đông Tử, Lưu tiên sinh đã làm ầm lên, nói là muốn ra ngoài."

"Chờ một chút, tôi sẽ tới ngay. Nếu dì cản không được thì đừng cản nữa. Thiếu gia đã bố trí sẵn người bên ngoài. Anh ấy căn bản chẳng chạy thoát khỏi cổng nhà."

"Được rồi, tạm thời đừng nói với thiếu gia. Kẻo thiếu gia tức giận thì Lưu tiên sinh lại không được yên ổn. Ngài ấy mà nổi nóng với sột ruột cũng chẳng hay đâu."

"Được, tôi biết, tôi tới ngay."

Điện thoại được tắt sau đó. Căn phòng ba người đều không ai nói tiếng nào. Mẹ Châu không tin nổi, con trai của mình cũng có ngày phải cưỡng chế một nam nhân, còn chẳng cho họ rời đi.