Chap 31

Bà Châu vẫn chưa thả lỏng hàng mày đã díu chặt từ lâu, để nó trở lại như bình thường. Lưu Vũ trong mắt bà rất ôn nhu, mềm mại, thế nên Châu Kha Vũ mới xem là món thú vị mà chọn giam cầm sao?

Mẹ Châu quá hiểu đứa con trai duy nhất của mình. Nên biết Lưu Vũ quan trọng với Châu Kha Vũ nhiều đến mức nào. Cậu để cho bảo mẫu chăm sóc anh, để Đông Tử canh chừng anh, bấy nhiêu thôi cũng nói lên vị trí trong lòng. Nếu chẳng có Cẩm Chi, có sự ngăn cách sắp kết hôn thì chắc rằng, cậu sẽ chọn người ở bên cạnh đến cuối đời là anh.

Mẹ Châu hít sâu một hơi rồi thở ra. Cứ cho rằng bà không cần môn đăng hộ đối thì chuyện sinh con cháu nối dõi tông đường cũng rất quan trọng. Huống hồ Châu Kha Vũ cần ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, nên những gì cậu muốn, cậu thích, người mẹ này chẳng thể chiều theo.

Mẹ Châu sau khi thu xếp xong tâm trạng gần như bị sốc thì cũng cười nói rằng:

"Được, tôi có thể giúp cậu đi, nhưng là phải đi thật xa. Dù sao thì Châu Kha Vũ sắp kết hôn rồi, thời gian đến thăm cậu cũng sẽ không có. Đàn ông mà, giỏi nhất là nói dối và hứa suông, cậu đừng chôn vùi tương lai của mình trong mối tình như thế này nữa. Đừng làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác, cậu cũng biết như thế.....là thất đức."

"Đừng lo, một khi đã đi, tôi sẽ mãi mãi không trở lại. Bà không cần bận tâm điều này, tôi cam đoan vĩnh viễn chẳng quay về."

Lưu Vũ không hiểu sao mình lại đau lòng, mắt cũng có chút đau nhức. Khi đưa tay lên sờ thử thì đã phát hiện mu bàn bị thấm ướt. Hóa ra, anh đã khóc rồi.

"Thế thì tốt, như cậu thấy đó, tôi rất hòa nhã, bản tính cũng là một người vui vẻ nên không làm khó khăn gì đâu. Tôi biết cậu ở với Châu Kha Vũ cũng lâu, do đó ra giá đi, muốn bao nhiêu?"

Mẹ Châu sau khi hỏi xong thì lấy từ chiếc túi Himalayan ra một tờ chi phiếu trắng, đẩy đến trước mặt Lưu Vũ và chậm rãi nói:

"Tự mình điền đi."

"Tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn bà giúp tôi đi khỏi đây thôi."

Lưu Vũ lắc đầu nhanh chóng đáp lại, sớm đã không còn danh dự, nên chuyện này có làm anh đau thì cũng thấy quen rồi. Bà Châu nhìn đối phương, anh lớn hơn Châu Kha Vũ chẳng bao nhiêu. Kể ra tuổi khá xấp xỉ, nên sau khi nhìn cuộc đời còn trẻ mà chịu quá nhiều thứ, thực khiến bà không khỏi đau xót, thương cảm trong lòng. Bản thân ban đầu còn ngỡ anh còn cha còn mẹ, nhưng sau khi nghe dì Lê kể lại những gì anh mới trải qua, liền cầm lòng không đặng, chỉ là hết cách tốt hơn rồi.

Sao trêи đời có những mảnh đời khổ như thế? Nhưng ông trời cũng làm bà Châu không còn lựa chọn nào khác. Chuyện này chẳng thể cho Châu gia biết, lễ kết hôn của Châu Kha Vũ cũng đã định. Thân làm mẹ phải ích kỷ thôi. Chỉ cần Lưu Vũ chịu đi là được, phiền phức sẽ chẳng đến với cả hai nữa.

"Được rồi, tôi hứa với cậu."

Dứt lời, bà Châu cũng nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền của mình rồi gọi điện thoại cho ai đó. Xong xuôi nói với Lưu Vũ rằng:

"Cậu thu dọn đồ đi, sau 20 phút sẽ có người đến đưa cậu rời khỏi thành phố."

Lưu Vũ nghe đến đây thì tim đột nhiên đập nhanh. Lâu lắm rồi, anh chưa từng cảm thấy mình có sức sống đến thế, dù trong lòng như ai xé ai cào.

"Từ đây về sau nên đổi sim, tắt nguồn điện thoại và đổi cái mới càng tốt. Tiền trong thẻ ngân hàng cứ rút ra, tôi sẽ làm cho cậu thẻ mới để chuyển vào. Đơn giản như thế thôi, đoạn đường sau này cậu được thư thả rồi."

Mẹ Châu đứng dậy chỉnh váy, đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng, dù ở tuổi trung niên vẫn còn rất đẹp.

"Châu Kha Vũ chắc rằng sẽ khó chịu và lục tung khắp nơi tìm cậu, nhưng yên tâm, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, cậu chỉ cần an nhàn mà sống, đừng làm phiền nó là được. Tôi không để cho nó muốn làm gì thì làm đâu."

Lưu Vũ cũng đứng lên, có chút ấp úng nhưng anh vẫn mở miệng nói:

"Cả....cảm ơn. Cảm ơn."

Mẹ Châu lại chau mày hỏi:

"Cậu nói lắp à?"

Quả thực là hai mẹ con, Lưu Vũ nhớ rất rõ trước đây Châu Kha Vũ cũng từng hỏi anh như thế, nhưng đều qua cả rồi, quá khứ rồi.

"Tôi không có."

Lưu Vũ cười nhạt, nhưng nụ cười vẫn rất tươi, đôi mắt híp lại sắp hóa thành một đường cong. Bà Châu hiểu rồi, hiểu làm sao Châu Kha Vũ thích anh rồi.

Mẹ Châu đã mắng Đông Tử rất nhiều khi đối phương vừa đến. Căn bản A Đông đã được huấn luyện một khóa trung thực, trung thành mới được vào làm ở Châu gia. Chính anh ta cũng tận mắt chứng kiến rất nhiều người bị đuổi do nói dối, nhưng hiện tại lại thông đồng với Châu Kha Vũ làm ra chuyện tày trời, thật đáng bị trách mắng.

Chiếc xe lao nhanh trêи đường, mẹ Châu quay sang hỏi Lưu Vũ rằng:

"Không có tiền thì làm sao mà cậu sống?"

"Tôi là nam nhân trưởng thành, tôi cũng có hai bàn tay. Tìm việc không khó."

Lưu Vũ đeo khẩu trang, còn quấn khăn choàng, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp ngồi trêи xe.

"Cậu...."

Bà Châu định nói gì thêm nhưng lại thôi. Lưu Vũ cũng không hé miệng nữa. Được một lúc anh cũng xuống xe, trêи tay xách theo một cái balo màu đen nhìn ánh nắng đang chói chang trêи đỉnh đầu. Đoạn đường xa thành phố thật vắng vẻ, anh đưa tay bắt một chiếc xe bus đang chạy trêи đường để bắt đầu cho một cuộc hành trình vô định.

Lưu Vũ mang theo vài bộ quần áo, căn bản từ trước đến nay anh cũng không mua sắm nhiều. Tiếp theo là bình giữ nhiệt, điện thoại cũ, ít vật dụng cá nhân cũng như quyển nhật ký và ít tiền mặt còn sót lại. Bản thân không lấy một đồng trợ cấp nào từ phía bà Châu, thẻ tín dụng bà cho hoặc Châu Kha Vũ cho anh đều trả lại hết. Dù biết rằng, số tiền trước đây cậu đưa mình đều bị dùng hết. Thành ra bản thân có chút vướng mắc trong chuyện này. Nhưng sau khi nghĩ kỹ thì nên nói xem là ai nợ ai? Ai chưa trả đủ cho ai?

Cho nên Lưu Vũ đành bắt đầu cho đoạn hành trình thấy được tương lai của mình, quên đi mọi thứ, bỏ lại sau lưng tất cả khúc mắc, tình yêu, cơn đau. Nhìn những khung cảnh dần bị bỏ lại phía sau, anh thấy lòng thoải mái đến lạ. Sắp rồi, chỉ cần ở cuối đoạn đường lang thang này, sẽ có nơi để anh bắt đầu cuộc sống mới.

Lưu Vũ biết đối phương quyền lực, chắc rằng có thể tìm anh một cách dễ dàng nếu đi bằng máy bay, hay tàu điện hoặc tàu lửa, thậm chí là taxi. Cho nên đành chọn phương tiện là xe bus nhỏ, chủ xe không cần chứng minh nhân dân hay giấy tờ tùy thân, miễn có tiền mua vé là được.

Lưu Vũ đã đi, đã đổi rất nhiều rất xe. Dường như sắp đến chuyến thứ mười thì bụng anh bắt đầu đau quặn thắt, tưởng chừng không thở nổi đến nơi. Ở giây phút này anh mới biết, hóa ra 5 ngày rồi, mình chưa từng ăn món gì. Bởi bản thân căng thẳng và vô cùng sợ hãi. Lo rằng Châu Kha Vũ sẽ đuổi theo kịp, lần nữa bắt anh về giam trong chiếc lồng lộng lẫy kia, nên ngay cả uống nước cũng lười.

Vào mấy hôm trước, Lưu Vũ chỉ mua một túi bánh mì nhỏ trong căn tiệm đổ nát, cũng như xin thêm một ít nước ấm. Đến nay cũng ăn hết, uống hết từ lâu nên bụng kêu gào có gì lạ? Vừa sợ lại vừa đau, dường như tự khiến anh quên mất thời gian đã trôi đi kinh khủng đến chừng nào.

5 ngày, chính Châu Kha Vũ cũng không ăn không ngủ và ngã khuỵu.

"Thiếu gia."

Nhìn Châu Kha Vũ đổ ngã như thế, Đông Tử rất hốt hoảng. Nhanh kêu người đưa cậu đến bệnh viện. Cậu là một người mạnh mẽ, kiên cường, quyết đoán và mang cái bóng lớn, khó ai chèn ép. Thế mà hôm nay gục xuống, ngất đi như thế quả nhiên khiến người khác sợ chết khϊế͙p͙.

Nhưng nhiều ngày rồi chưa nhìn thấy Lưu Vũ, chưa tìm ra anh, quả thật làm Châu Kha Vũ thật sự lo và nhớ đến sắp điên. Cậu đã dùng toàn bộ nhân lực mà mình có, kêu họ điều tra và ở lại giám sát ở những sân bay, tàu điện, tàu cao tốc, tàu hỏa, ngay cả đường thủy cũng không bỏ sót. Nhưng nửa tin tức tốt cũng chẳng có, điện thoại và thẻ ngân hàng càng không. Cậu thật sự chịu hết nổi rồi, giống như anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, phải làm sao đây? Phải thế nào mới được?

Tại bệnh viện tư nhân cao cấp được tập đoàn Châu Thị tài trợ. Mẹ Châu Kha Vũ với khuôn mặt lo lắng, thần sắc hơi nhợt chạy vào trong phòng bệnh. Đưa tay chạm lên sắc mặt khó coi của con mình rồi đau lòng bảo:

"Con trai."

"Con đừng làm mẹ sợ được không? Mẹ thật sự không biết Lưu Vũ đi đâu hết. Mẹ thề đó, mẹ chỉ chở nó ra khỏi thành phố, còn lại mẹ không biết."

Mẹ Châu đau lòng rất nhiều, đặc biệt là hồi qua, đứa con như chẳng cần mẹ, tự cao tự đại từ rất lâu đã bảo:

"Mẹ, con xin mẹ, làm ơn đi mẹ, nói cho con biết anh ấy đã đi đâu, đang ở đâu đi mà."

Mẹ Châu nếu biết, chắc và đã nói rồi. Bởi hình ảnh đó, khiến lòng bà đau như cắt.

Lưu Vũ đói bụng, nên trời còn chưa sáng đã ghé vào một quán mì nhỏ ven đường để ăn. Trời đang mùa đông, ai ai đi đường cũng quấn khăn dày và mặc quần áo bông để giữ ấm. Hương vị mì sau khi được thành phẩm trong tô quả thực thơm nứt mũi, bụng anh càng vì thế mà cồn cào kêu to.

Lưu Vũ sau khi ngồi vào bàn, hít được hương thơm nồng nặc đang bị gió làm loãng liền gọi:

"Cho tôi một bát mì như người đó."

Lưu Vũ thật không biết ở đây có những loại nào, nên thấy ai kêu thế nào thì kêu theo thế ấy. Căn bản, anh đi xa như thế, vùng đất đang đặt chân tới cũng được xem là xứ lạ, quê người rồi.

Lưu Vũ nhìn bát mì mà sắp chảy nước dãi tới nơi. Nhưng bụng dưới của anh đột nhiên đau lên nên đành dùng tay ôm lại. Không biết do thời tiết hay tại đã sắp 30 tuổi, gần như được xem là già. Mà nào là lưng anh rất hay đau nhức, bụng dưới cũng tưng tức, đặc biệt vùng kín có cảm giác lạ lạ mà khó nói thành lời. Loại cảm giác này 28 năm qua, bản thân chưa từng trải. Chỉ là hiện tại quá đói, rất đói, nên ăn nhanh để còn khỏa lắp và tiếp tục cuộc hành trình.

Lưu Vũ ăn một bát to, rất đói nhưng lại có cảm giác muốn nôn. Chỉ là anh chẳng còn cách nào khác ngoài cố nuốt hết. Xong xuôi lại cảm thấy chưa đủ, nên tiếp tục gọi thêm một bát. Người chủ quán hơi ngạc nhiên, cơ mà anh ráng ăn vào hai tô, thì bụng dưới mới dễ chịu hơn một chút. Cảm giác như đói từ năm nào, ăn vào lại như phải chia cho ai đó, vừa không no còn mau đói.

Lưu Vũ xoa xoa bụng, cho rằng đây chỉ là hội chứng chung của sự lo lắng mà ảnh hưởng bao tử. Trong lúc trả tiền, anh có hỏi chủ quán và biết được, mình vừa đi xa Bắc Kinh khoảng 500km thôi. Không được, con số này còn quá ít, Châu Kha Vũ sẽ dễ dàng tìm ra anh giống như trở bàn tay. Thành ra tiếp tục lên đường, tiếp tục mười ngày lênh đênh, trôi trong vô phương hướng, anh phải đến một nơi xa hơn, xa nữa.

Cuối cùng, Lưu Vũ đã đi đến một chỗ rất hẻo lánh. Đây là đâu? Nhìn khung cảnh này, thật làm anh có chút sợ. Nhưng khách sạn hay nhà trọ đều chẳng thể ở, bởi họ cần giấy tờ tùy thân. Anh đã cất công chạy xa như thế, không thể tạo cơ hội cho bị bắt về.

Lưu Vũ chắc rằng, Châu Kha Vũ còn đang tìm mình. Dẫu sao cũng chưa đến nửa tháng, đối phương chắc hẳn chưa bỏ cuộc. Thế lực cậu quá mạnh, anh phòng ngừa và đừng tạo sơ hở vẫn hơn. Bản thân sẽ không cho cậu cơ hội tìm hồ sơ lưu trú, sẽ không để bị bắt về rồi chịu cảnh chim trong lồng, sẽ không để bản thân cùng cậu lần nữa rơi vào sự vướng mắt vô nghĩa.

Đại đa số Lưu Vũ toàn ngủ trêи xe bus, trạm xe, nên hiện tại quá mệt mỏi. Trước tiên đành tìm một chỗ nào dừng chân đã. Nơi đây heo hắt còn xa lạ, môi trường cũng rất tệ, dù anh không phải chê, nhưng đã mang danh đi đến xứ lạ, chẳng quen biết một ai hay rành đường thì tình cảnh này rất đáng sợ.

Phải nghỉ ngơi ở đâu? Dù Lưu Vũ còn chưa biết nhưng chắc rằng anh sẽ không ngủ trong khu trung tâm thị trấn. Do nơi đó chắc hẳn xô bồ, tạp nham. Bản thân lại mang cơ thể đặc biệt, tốt nhất tự bảo vệ mình vẫn hơn.

Loay hoay một chút, Lưu Vũ tìm được khu có xây dựng nhà gỗ và bình dân. Xung quanh nơi này dường như đều bị phá vỡ và quy hoạch. Nơi đây có hẻm nhỏ, cách chục thước có người sinh sống. Anh thấy được rồi, chỗ này thích hợp. Thật cơ thể sắp chẳng trụ nổi, chẳng thể mãi lang thang lứ thứ, phải nhanh tìm một chỗ tiện lợi, giá rẻ mà thuê rồi sống cho thoải mái, sau đó kiếm việc làm.

Lưu Vũ đứng trước sân nhà cũ kỹ, hàng rào hơi xập xệ. Chần chừ và hít sâu vài hơi rồi lấy can đảm gọi, tuy nhiên chẳng ai trả lời. Cách lớp cửa gần như không còn dùng được, do chúng mất đi khả năng chống trộm, còn nhìn thấy được khung cảnh bên trong. Anh đã bắt gặp có mấy chậu hoa đang nở tươi, đúng kiểu có người chăm sóc được đặt ở bệ cửa sổ.

Lúc này Lưu Vũ càng có tinh thần, chẳng hề nản chí, tiến đến gõ cửa và lần nữa mở miệng hỏi thăm. Nhưng vẫn không có ai trả lời, anh thấy số đúng xui rồi, đành thở dài định tìm nhà khác thì bên trong vang lên một giọng cao tuổi, có lẽ già nên câu nói hơi run run.

"Không phải mới thu tiền điện nước tháng rồi à? Mới đó lại đến làm gì?"

Lưu Vũ hơi ngạc nhiên, vì bị tưởng là người thu phí tiền điện nước, cũng như chẳng tin được, căn nhà này của đối phương chỉ có những nhân viên nhà thu phí đến. Chỉ là anh không giải thích, cánh cửa cũng nhanh chóng được mở.

Đối phương là một bà lão với màu tóc hoa râm, dung mạo cũng không thể xem là xấu, nhưng làn da đã có rất nhiều nếp nhăn.

"Bà ơi...nhà....nhà còn trống không? Có...có cho thuê không bà?"

Lưu Vũ rất căng thẳng, tay siết chặt cái vai balo mình đang cầm, sau khi hỏi xong cũng cắn môi. Có lẽ vì cách thể hiện rụt rè và đáng yêu như trêи, anh thành công được vào trong nhà với bà.

Sau một lúc, Lưu Vũ có hỏi bà Trần, tại sao lúc đầu bà lại đồng ý cho mình vào nhà quá dễ dàng. Bà chỉ cười bảo, bởi khi đó, anh đã gọi một tiếng bà. Căn phòng bản thân ở nằm ở hướng Tây, bên trong mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ. Nhưng mọi thứ đều là đồ cũ, có nhiều thứ cần nên bỏ đi.