Chap 32

Thị trấn nhỏ nên những vật dụng tiêu dùng cũng không hề đắt. Lưu Vũ mua vài vật dụng cá nhân cần thiết như khăn tắm, bàn chải, kem đánh răng...v...v, thế mà chỉ tốn có 55 tệ. Kể đến chuyện sang xe, ăn uống trêи đường cho tới nay, trong túi anh chỉ còn vỏn vẹn 900 tệ, thậm chí chưa được 1 ngàn. Anh đành đưa 800 cho bà Trần coi như tiền thuê nhà, chỉ giữ lại 100 bên mình phòng thân.

Lưu Vũ thầm nghĩ, dù là công việc lao động chân tay thì chí ít anh vẫn nên có chỗ làm ổn định. Bởi không thể sống mà chẳng có tiền. Cuộc đời vốn dĩ xoay quanh tiền nhà và quá nhiều thứ tiền khác cần phải lo, đâu thể mãi thất nghiệp dẫn đến tình trạng chết đói? Nên nhanh tìm chỗ nhận làm, tự tạo ra thu nhập mới là tốt trong giai đoạn trước mắt.

Đồ đạc như chăn gối bà Trần đưa cho Lưu Vũ đều không còn mới, nhưng chúng rất sạch sẽ và còn hương thơm của bột giặt. Nên anh sau khi xem qua lại cảm thấy ấm áp, như tìm được niềm vui trong cái đơn sơ nhất. Lâu rồi, bà không nói chuyện với ai nên nhân tiện lúc anh đang dọn phòng đã bắt ghế gần đó rồi hỏi thăm:

"Cậu trai trẻ, cháu từ thành phố lớn đến đây đúng không?"

Lưu Vũ gật đầu, tay cũng dùng mấy tờ báo cũ lót trêи giường để tránh nệm bông tiếp xúc với ván giường bị bẩn.

"Sao cháu lại đến đây?"

Nghe câu này, động tác của Lưu Vũ dừng lại, người hơi ngớ ra một chút. Sau một lúc anh thu lại cảm xúc, nhỏ giọng nói:

"Tại....tại cháu không còn người thân, sống ở đâu....có khác gì chứ?"

Mắt Lưu Vũ đỏ hoe, còn bà Trần cũng lặng người, giống như bà cảm nhận được nỗi mất mát mà anh đã chịu. Cứ thế, một già một trẻ đã đồng cảm nỗi khổ trong nhau.

Bà Trần có đến tận bốn đời chồng. Họ không chết vì chiến tranh thì chết vì bệnh tật, người cuối cùng ở với bà trong căn nhà này, đã ngã xuống và không bao giờ tỉnh lại do một cuộc gây nhau với những người ngoài kia. Kể ra số phận bà quá bấp bênh, số cũng khổ đến khó nói thành lời.

Không phải bà Trần không có con, số lượng còn là lên đến 7 đứa. Nhưng chúng đều bị gia đình chồng của bà bắt nuôi. Họ cho rằng bà sát phu và chỉ là một công cụ đẻ thuê, nên nhà nội mới có quyền nuôi dưỡng, còn bà chẳng ruột thịt và phận sự gì để được chạm hay được gặp. Ở thị trấn nhỏ, đâu ai biết quá khứ bà ra sao, họ cũng không bận tâm đến. Chỉ cho rằng bà hoang tưởng mình có con cái, còn sống đơn thân nên càng quái đản.

Không khí trầm lắng được một lúc, bà Trần cũng run run đứng lên để đi vào bếp. Sau một hồi lâu đã bưng ra cho Lưu Vũ một tô cháo kê.

"Cháu ăn đi, bà mới nấu hồi trưa đó. Cháu muốn cho thêm ít đường không?"

Lưu Vũ đa số đều nhịn đói vì không biết mình sẽ tìm được điểm dừng chân trong bao lâu. Cho nên bây giờ nhìn thấy bát cháo nóng hổi, còn là mùi vị anh thích ăn nên bụng kêu sột sột lên hai lần. Nhanh nhận lại tô cháo rồi nói lời cảm ơn, song đưa vào miệng mình húp một ngụm lớn chứ không cần dùng muỗng.

Vị ngọt rất ngon, Lưu Vũ cũng thích nó nhất. Nhưng hôm nay anh vừa nuốt khỏi cuống họng thì bao tử bắt đầu lộn xộn, nhộn nhào, khiến bản thân phải chạy đi nôn chẳng kịp.

"Sao thế? Bụng cháu không tốt à?"

Bà Trần rất lo lắng đi theo hỏi thăm.

"Không biết, gần đây cháu không ăn gì nên chắc bao tử hơi yếu. Nhưng lạ là, cũng khá lâu rồi, cháu rất hay nôn, dù là món bình thường cho đến món cháu thích ăn đều thế. Ngay cả khi ngửi thấy mùi đặc biệt cũng chẳng ngoại lệ."

Lưu Vũ nôn không nhiều, chủ yếu là bao tử khó chịu nên cổ họng cứ nhợn. Cho nên nhanh thôi đã lấy lại sức để đứng lên, dù đôi mắt có chút mờ đục, gương mặt ghi rõ chữ mệt mỏi. Anh dùng khăn lau miệng, lần nữa mở lời bảo bà Trần rằng:

"Con ổn mà, bà không cần quá lo."

"Có chuyện gì với cháu nhỉ?"

Bà Trần sống lâu năm nên cũng biết đây không giống triệu chứng của bao tử. Sau khi thắc mắc thì cũng hỏi tiếp một câu:

"Cháu, là con trai?"

Lưu Vũ gật gật đầu thừa nhận. Bà Trần nghĩ gì đó rồi cũng cười nói:

"Haizz là do đã già nên nghĩ nhiều rồi. Cháu là nam thì làm sao có thể mang thai được chứ, chắc mấy triệu chứng này thật sự do bao tử của cháu yếu thôi."

Nghe bà Trần nói như thế, Lưu Vũ thật sự rất bối rối. Cái gì mà triệu chứng khi mang thai? Nhưng cách đây không lâu, Châu Kha Vũ đã cuồng bạo anh ở căn nhà cũ, khi đó chẳng những đã bắn vào bên trong còn không uống thuốc và rất lâu mới tẩy rửa.

Lưu Vũ ngồi chết lặng với đầu óc trống rỗng ở sát mép giường để nhìn que thử thai màu trắng bằng nhựa đã hiện lên hai vạch đỏ. Anh đã bỏ trốn, đã chạy thật xa Châu Kha Vũ nhưng lại mang theo giọt máu của Châu Kha Vũ, nói xem có nực cười chăng? Bản thân có thai rồi, là cùng nhau bỏ trốn khỏi người cha ích kỷ, chiếm hữu của nó.

Kể từ cái đêm đó đến nay, chắc cũng cỡ 2 tháng rồi. Lưu Vũ có cấu tạo cơ thể đặc biệt thì sao? Về tâm sinh lý anh vẫn là một nam nhân, nên điều đầu tiên nghĩ đến là không thể sinh đứa nhỏ này ra được, thế nên phá đi đúng chứ? Anh bỏ cái thai vừa giúp bản thân dễ ăn nói với những người trong vùng, vừa triệt để cắt đứt được với đối phương.

Lưu Vũ không muốn để đứa bé làm thứ vướng bận mối quan hệ anh đang cố gắng trốn chạy để dứt khoát. Có như thế anh mới mang đầy đủ khả năng bắt đầu lại một cuộc đời hoàn toàn mới. Nhưng đứa bé giống như đọc được suy nghĩ này của anh mà tạo nên phản ứng. Làm bụng dưới bị co thắt và phát đau đến nhất thời khó thở. Anh nhăn mặt ôm bụng nằm hẳn ra giường với những dòng mồ hôi đang chảy từ trán xuống tận cằm.

Đứa nhỏ như muốn cho Lưu Vũ biết đến sự tồn tại của nó mãnh liệt đến cỡ nào mới làm như thế sao? Trong cơn đau, anh như nghe được tiếng tim mình nói rằng: Đứa bé là máu thịt của anh, nó với anh có một liên kết vô cùng đặc biệt. Bà ngoại không còn, Châu Kha Vũ cũng đã xa. Vậy sinh linh bé nhỏ này chính là người thân còn lại duy nhất trêи đời và hoàn toàn thuộc về anh.

Đúng, đứa nhỏ là con của Lưu Vũ, là món quà ông trời ban cho anh. Thế nên phải cảm thấy hạnh phúc, sinh ra và nuôi dạy cho tốt đúng chứ? Anh bắt đầu gỡ rối được một đoạn, khẽ đưa tay sờ bụng của mình rồi bảo:

"Con đã ở đây 2 tháng rồi, thật xin lỗi, là do papa sơ xuất. Papa không cảm nhận được sự tồn tại của con."

"Là papa không tốt, là papa đã mang con lăn lộn cùng mình với đoạn đường xa như thế. Nhưng con thật mạnh mẽ, đúng là con ngoan."

"Papa hy vọng thời gian qua, mình đã không làm con sợ."

Nhớ đến những lần sang xe, ngủ bụi, ăn tạm, uống đỡ của mình, Lưu Vũ thật thấy có lỗi với đứa nhỏ, nếu sớm biết bản thân có thai, có lẽ anh đã ăn uống tử tế hơn một chút. Anh thở dài sau khi tâm sự xong với con mình, đầu cũng suy nghĩ về chuyện tìm việc làm nhanh chóng. Bởi khi cái bụng to lên, bản thân chắc hẳn sẽ bị xem là quái vật, rất khó để đi làm bên ngoài.

Mà như thế, đứa bé phải sống làm sao? Nên Lưu Vũ tranh thủ lúc còn kịp mà kiếm tiền, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỉ mong đứa bé đừng quá thiếu thốn.

Hôm sau, thật may Lưu Vũ đã xin được việc. Anh cũng chẳng dám làm mấy việc nặng nhọc. Đơn giản xin vào rửa bát cho một nhà hàng, chiều lại chạy đến quán KTV làm thêm bồi bàn đến 2 giờ sáng. Nhưng khi anh về nhà cũng không thể được rảnh rang, vì tết đã đến, bản thân đành tận dụng tài năng có sẵn của mình mà viết câu đối, vẽ những hình hoa dán tường hoặc hình con giáp thật đẹp lên giấy đỏ, để bà Trần mang ra chợ bán. Như thế sẽ kiếm thêm được một chút thu nhập. Xong ngủ tạm được một lúc, bởi 10 giờ còn phải tiếp tục đi rửa chén.

Mùa đông làm nước cũng muốn đóng thành băng, nên Lưu Vũ rửa chén liền cảm thấy bị đông cứng, máu chảy không thông mà nhức nhối khó chịu. Đành phải mang vào bao tay cao su, nhưng cũng chẳng đỡ hơn và tình trạng lở loét, nứt da tay càng diễn ra nhiều hơn. Vào giờ trưa, giây phút mọi nhân viên được nghỉ ngơi để ăn cơm là lúc anh thích nhất. Bởi bản thân thường xuyên lấy cốc nước ấm cỡ lớn vào giờ này để đặt sát vào bụng mình, sau đó thì thầm nói:

"Bảo bối, hy vọng con không bị lạnh bởi papa đụng nước quá nhiều. Con ngoan ráng lên nhé, papa đang cố kiếm tiền, sẽ không để con phải khổ."

Lưu Vũ luôn bận như thế, không nghỉ trưa thì không thể đi đâu để làm ấm đứa nhỏ đang nằm trong bụng.

Lưu Vũ luôn thiếu thốn như thế, đến túi giữ ấm cũng không thể mua được.

Lưu Vũ sau khi ăn xong cũng uống thuốc acid folic. Anh đã mua loại bình thường vì kinh phí hạn hẹp. Bắt đứa nhỏ đi làm với mình kiểu này, thật làm bản thân cảm thấy vô cùng tội lỗi. Thành ra những gì có thể giúp đứa nhỏ khỏe mạnh, anh đều cố hoàn thiện trong khả năng.

Lưu Vũ không dám đến bệnh viện, vì sợ đòi chứng minh thư cũng như các ánh mắt quái đản mà người ngoài dành cho mình. Nên bản thân lỡ có những biểu hiện gì lạ hoặc cách dưỡng thai, anh đành tra cứu trêи mạng rồi ghi vào sổ tay để ghi nhớ, để dễ kiểm soát.

Lưu Vũ đến KTV vào bảy giờ tối, đúng với lịch phân chia ca làm việc cho các nhân viên. Thời hạn cuối năm, khách ở những nơi thế này cũng đông hơn hẳn. Một người phụ nữ với bàn tay sơn màu đỏ chói mắt đã nắm lấy tay của anh hỏi:

"Hình như em gặp khó khăn đúng chứ?"

Lưu Vũ nhanh rút tay lại, miệng nở thêm một nụ cười như chẳng muốn để phật lòng người chủ quán và bảo:

"Không có, là do cuối năm quán bận rộn, em thấy chị cũng không dư thời gian, nhân viên trong quán ai ai cũng mệt. Nên mới cố gắng làm việc để giúp mọi người cũng như chị đỡ gánh nặng."

Người phụ cười cười hơi lớn, sau đó khen một câu:

"Đúng là hiểu chuyện, chị không để em thiệt thòi ở chế độ tiền lương và tiền thưởng đâu."

Phần lớn đứa nhỏ trong bụng Lưu Vũ rất ngoan, còn cùng anh sớm hôm bận rộn. Gần đây, bụng anh cũng lớn hơn một chút, chứng tỏ đứa bé phát triển bình thường. Thật mừng khi bản thân quần quật làm việc, còn thức khuya dậy sớm mà cái thai vẫn ổn.

Có điều, đứa bé không thích đồ ngọt. Nên Lưu Vũ ngửi hoặc ăn phải món gì ngọt liền buồn nôn đến chẳng dừng được. Giống như nó đang nói với anh, nó rất ghét đồ ngọt và không muốn hấp thụ chúng thông qua chuyện anh nuốt vào bụng.

Đứa nhỏ không thích ngọt, giống như ba của nó vậy. Nghĩ đến đây Lưu Vũ mới phát hiện, hóa ra mình bận đến quên hẳn được đối phương trong một thời gian chẳng ngắn. Nhưng hiện tại nghĩ đến cậu, anh cũng thấy rất bình thường, mặt không mang cảm xúc gì khác lạ. Bởi bản thân hiểu rõ, cậu đơn thuần là cha của đứa bé và người khách đã tạm dừng chân ở chỗ anh rồi phải đi tiếp, giản đơn thế thôi.

Lưu Vũ nằm trêи giường, nhìn ánh trăng từ khung cửa sổ chiếu vào bức tường cũ. Anh đến cùng đã có lại người thân rồi, dù chưa chào đời nhưng vẫn đang phát triển trong bụng. Ráng chờ thêm vài tháng liền thành đứa trẻ đáng yêu, nằm trong vòng tay của anh. Nghĩ tới đây, bản thân vô cùng hạnh phúc. Anh vừa xoa bụng, vừa cười theo nỗi vui vẻ đang chảy trong người.

"Dù papa chỉ có mình con, nhưng papa cảm thấy rất tuyệt. Papa sẽ lo cho con thật tốt."

Chỗ Lưu Vũ rửa bát đã cho nghỉ tết khi ngày 30 đã đến, họ sẽ mở cửa lại sau mùng 5. Nhưng KTV thì không, trái lại còn mở khung giờ làm việc mới, là từ 2 giờ chiều đến 2 giờ sáng, tổng cộng 12 tiếng đồng hồ. Ai chịu làm thì lương gấp đôi, cơ hội tốt như thế, anh đương nhiên không bỏ lỡ. Chỉ là vẫn xin nghỉ đêm giao thừa.

Lưu Vũ thức dậy sớm, dán câu đối lên trước cửa nhà, sau đó thì lau dọn nhà cửa một lượt, tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ đồ mới nhất, có trong đống đồ cũ của mình. Anh mặc tạp dề hoa và nhào bột làm mì, để cùng bà Trần ăn đón năm mới. Song thầm nghĩ vài tháng nữa bụng của mình sẽ lớn, để tránh gây cú sốc cho bà, bản thân nên thừa nhận chuyện mình mang thai trước đã.

Lưu Vũ không muốn gây ra nhiều bất tiện cho bà Trần cũng như cho chính mình. Nhưng anh phải giải thích làm sao, nói thế nào mới được? Thoáng màn đêm cũng buông xuống. Bà cùng anh bày trêи chiếc bàn ăn cũ là bánh bao hấp nóng hổi, một chai rượu trắng nhỏ và một chai nước trái cây. Bên ngoài có tiếng lác đác pháo nổ, lúc này anh mới cảm nhận được mùa xuân đã thật sự về.

Trêи chiếc TV cũ, chương trình xuân vãn hàng năm của CCTV đang phát. Nữ MC với giọng ngọt dịu đang cười hỏi: Trong năm qua, quý vị đã gặt hái được những gì? Đã mất đi những gì?

Nghe đến đây, Lưu Vũ có chút cả kinh với hai thứ mất và được, nhưng thay vì nghĩ về chuyện đau buồn. Anh đã đặt tay lên bụng và xoa xoa nhẹ, còn cười tủm tỉm, trong lòng tự nói:

"Xuân đến rồi đó bảo bối, mùa xuân rất vui và tuyệt đúng không?"

Bà Trần đưa mắt nhìn Lưu Vũ, định mở miệng nói gì đó nhưng rồi cũng nuốt ngược vào trong lòng. Đối với bà, anh rất siêng năng và chăm chỉ, nhưng khuân vác, hoặc xách nặng thì chưa từng làm qua, có làm thì cũng rất cẩn thận. Đặc biệt hơn là sáng nay, khi leo thang dán câu đối, anh rất chậm chạp leo lên leo xuống và đỡ lấy thắt lưng của mình giống như một bản năng tự nhiên để bảo vệ cái gì đó trong người.

Bà Trần sinh 7 đứa con rồi, ít nhiều cũng nhìn ra vài thứ nên đã đánh tiếng với Lưu Vũ rằng:

"Là một đứa bé a."

Lần đầu gặp nhau, Lưu Vũ đã nôn mửa, sau đó thì hay bị buồn ngủ. Dù biết anh thiếu ngủ, nhưng biểu hiện mệt mỏi thích ngủ này của anh chẳng giống như bình thường. Anh nghe đến đây cũng không suy nghĩ gì nhiều, tưởng như bà đang nói thu hoạch được đứa cháu từ đâu xuất hiện là mình nên cười và nâng ly rượu trắng lên nói:

"Bà ơi, cảm ơn bà đã chăm sóc và cho con tá túc trong thời gian qua. Chúc bà năm mới vui vẻ."

Nhưng bà Trần không cho Lưu Vũ uống rượu, nhanh cầm cái tay đó ngăn cản lại và nói:

"Không được uống, cháu không thể uống."