Chap 33

Không khí này liền trở nên gượng gạo, khiến Lưu Vũ lúng túng và bà Trần có chút chẳng đành lòng mà ngập ngừng.

"Bà à...."

Lưu Vũ ngẩn người mấy giây, sau khi suy nghĩ gì đó cũng đặt ly rượu xuống bàn, hít sâu một hơi nói:

"Có phải...bà đã nghi ngờ điều gì không?"

Bà Trần không ngại gật đầu. Lưu Vũ cũng chẳng giấu nữa.

"Bà đoán đúng rồi, cháu thật sự có thai rồi, cũng tầm 3 tháng rồi."

Bà Trần kinh ngạc tròn mắt nhìn Lưu Vũ. Anh chỉ đành cúi mặt, xấu hổ đến độ đôi mi dày cong cũng rung động mấy lần.

"Thiếu gia đừng uống nữa, ngày mai ngài còn phải đến nhà họ Khưu để ăn tiệc đầu năm."

Đông Tử ra sức giật lại chai rượu từ tay của Châu Kha Vũ. Nhưng cậu làm sao đồng ý? Nên đã đẩy mạnh đối phương ra và nói:

"Đừng có mà quản, tránh sang một bên."

Giọng của Châu Kha Vũ xem ra trầm ổn nhưng đã rất say. Tóc tai rối bù, đến áo ngủ cũng xộc xệch. Cậu nằm ở ghế sofa mà suy tư và đau đầu. Cơn khó chịu này càng dâng cao khi TV cứ phát mấy chương trình gala mừng xuân nhốn nháo, náo nhiệt.

Cũng 2 tháng rồi, kể từ cái ngày mà mẹ Châu ôm Châu Kha Vũ ở bệnh viện rồi khóc lóc bảo:

"Mẹ thật sự không biết Lưu Vũ đi đâu, mẹ chỉ đưa nó rời xa thành phố thôi, còn lại mẹ không biết, nếu biết thì mẹ giấu con làm gì?"

Thời gian vừa qua Châu Kha Vũ chưa từng ngừng tìm kiếm Lưu Vũ. Bất cứ nơi nào có chút tin tức về anh dù thật hay giả cũng đuổi đến để thăm dò, nhưng ngoài mất dấu và không nhận lại được gì thì nào còn gì nữa. Rất tuyệt vọng, rất đau khổ.

"Thanh Thu, đừng đi, đừng rời xa tôi."

Thoáng CCTV cũng phát đến phim Kim Phấn Thế Gia sau khi qua khung giờ chương trình mừng xuân. Mí mắt Châu Kha Vũ khẽ động đậy, cậu nhìn lên màn hình rồi ngồi thẳng dậy. Lòng càng nhớ đến đối phương nhiều hơn, vì Lưu Vũ thường xuyên xem bộ phim này.

Nam nữ chính của bộ phim đang ở ga tàu, một người đi hướng Bắc, một người về hướng Nam, do đó cuối cùng đã chia tay. Lúc này trong phim vang lên câu:

- Chẳng qua chỉ là con diều lượn lờ trêи trời cao, sợ người đau lòng mà chọn đứt dây bay đi mất. Nhưng sợi dây, ký ức vẫn nằm lại trong tay người.

Pháo hoa bắn lên giữa bầu trời, chắc bên ngoài có hàng ngàn người xuống phố để đi hội, hòa chung không khí vui vẻ này. Nhưng Châu Kha Vũ lại trống rỗng ngồi trong ngôi nhà mà cả hai từng sống, tự hỏi sao Lưu Vũ lại nhẫn tâm bỏ cậu mà đi, một chút lời ly biệt cũng chẳng thèm nói?

- Nếu người có thể khiến cô ấy hạ cánh. Bầu trời sẽ giống như trải dài tự do đến vô tận.

Một câu rồi lại một câu, đến cùng bài nhạc cũng vang lên câu kết thúc:

- Hãy để cô ấy nhẹ trôi trong vòng tay của người.

Tại sao Lưu Vũ không chịu ở trong vòng tay của mình? Châu Kha Vũ tự hỏi rồi lại uống thêm một ngụm rượu lớn. Cậu không đủ tốt sao? Cậu đã chi tiền cho anh, đã cho anh đi làm, đã dành nhiều thời gian cho anh và đuổi hết những người tình còn lại. Thậm chí vì sự rời đi này mà đã nổi cơn thịnh nộ, cùng mẹ Châu gây nhau. Vậy mà vẫn chưa đủ chứng minh lòng thành của cậu ư?

"Đông Tử, nói xem sao Lưu Vũ lại đi?"

Châu Kha Vũ không nhìn TV mà chuyển sang nhìn vào khoảng không bên cạnh. Nếu Lưu Vũ còn ở đây, chắc hẳn đã cười nói: Chúc mừng năm mới Châu Kha Vũ, năm mới vui vẻ, thuận thuận lợi lợi, bình bình an an.

Sau đó sẽ đưa cho Châu Kha Vũ một bát canh nóng đích thân mình nấu rồi cười ngọt dịu nói:

"Cẩn thận bị bỏng, còn nóng đó."

Rồi đương nhiên, Châu Kha Vũ sẽ giữ lấy đôi tay mềm mại của Lưu Vũ, rồi áp lên người anh, khẽ nói câu:

"Tôi yêu anh."

Đông Tử nghe hỏi có chút giật mình, nhanh giật lại chai rượu trước và sau đó mới bảo:

"Đúng, thiếu gia, ngài không tốt với anh ấy chút nào."

Mẹ Châu đã ra lệnh ngày mai phải dẫn được Châu Kha Vũ về nhà, hơn hết là kéo đến nhà họ Khưu. Nhưng cậu như thế này mãi thì biết làm sao? Vậy nên trước mắt cần làm đối phương tỉnh táo. Ôi Đông Tử thấy trách nhiệm của mình nặng hơn núi.

Nhưng Đông Tử không sợ mình bị đuổi việc, nên nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của Châu Kha Vũ rồi nói:

"Lưu tiên sinh rất yêu ngài, cũng có thể nói ngài yêu Lưu tiên sinh. Nhưng không thể nào vì vấn đề quá yêu, mà anh ấy phải chấp nhận làm một tiểu tam."

"Thiếu gia, ngài sắp kết hôn, rồi ngài sẽ có mái ấm riêng và những đứa con. Thế Lưu tiên sinh thì sao? Anh ấy phải làm thế nào khi nhìn cảnh ấy và bản thân còn lại cái gì? Ngài đối với Khưu Cẩm Chi là gì? Đồng thời ngài xem anh ấy là gì? Lưu tiên sinh ở bên cạnh ngài đơn thuần chỉ vì chữ tiền à? Anh ấy có tự trọng riêng, có danh dự riêng. Đâu thể nào ở mãi bên ngài để làm kẻ thứ 3, mất đi nhân phẩm được."

"Rồi ngài nói xem, ngài chiếm hữu Lưu tiên sinh làm gì? Kiên quyết giữ lại cạnh bên và hiện tại đi tìm để làm gì? Trong lòng ngài có câu trả lời rõ ràng chưa?"

Nghe xong mấy điều trêи, Châu Kha Vũ thật sự cảm thấy choáng váng bàng hoàng. Đúng là cậu không có câu trả lời cho điều trêи. Chỉ biết cảm thấy chẳng thể sống thiếu Lưu Vũ. Cậu đã quen với sự tồn tại của anh, đã quen với cái bụng lương thiện và sự dịu dàng, ngoan ngoãn của anh rồi. Cho nên mới bất chấp mà tìm kiếm.

"Không trả lời được đúng không? Thiếu gia à, ngài nên hiểu chuyện một chút. Nghĩ kỹ càng xem thứ Lưu tiên sinh muốn là cái gì, cảm xúc ngài dành cho anh ấy là thứ gì."

Cảm giác như Châu Kha Vũ thật sự là một kẻ thất bại.

"Lưu tiên sinh cần tiền? Hay cần những thứ được ngài đinh ninh áp đặt là tốt đẹp rồi mang cho anh ấy? Không. Anh ấy cần sự hồi âm trong tình yêu, lúc hai người bên nhau, ngài thừa sức nhìn ra anh ấy yêu ngài đến nhường nào. Nhưng cái đền đáp này, là duy nhất, là chỉ mình anh ấy. Ngài phải trong mắt, trong tim chỉ có mình Lưu tiên sinh và bảo vệ, chăm sóc cả đời. Ngài làm được không?"

Đông Tử sau khi lấy lại chai rượu cũng đem đến sọt rác quăng vào, giọng điệu vẫn bình thản nói:

"Làm không được thì buông tha đi. Cho anh ấy một cuộc sống phù hợp và cảm thấy hạnh phúc với nó. Ngài và Lưu tiên sinh giống như ở hai thế giới khác nhau trong cái thời lợi ích tiền bạc được đặt cao. Do đó đừng cố chấp nữa, chúng tôi cũng bị hai người làm cho mỏi mệt đó."

"Ngày mai tôi sẽ đến đón ngài vào lúc 9h. Đồng hồ báo thức tôi đã đặt giúp rồi."

Đông Tử mặc vào áo khoác rồi cung kính rời đi.

Châu Kha Vũ ngồi ở sofa, với sự xác xơ của mình và tự lẩm bẩm:

"Yêu anh ấy, biết một mình anh ấy? Chăm sóc chở che cả đời?"

Châu Kha Vũ bối rối, cố gắng nghĩ suy, mãi đến tiếng chuông 12h vang lên. Cậu mới nghiệm ra, chắc là yêu.

"Nếu người có thể khiến cô ấy hạ cánh. Bầu trời sẽ giống như trải dài tự do đến vô tận."

"Nguyện làm chiếc thuyền nhỏ, nếu người là biển cả. Chấp nhận để người mãi ở trong vòng tay tôi."

Hết đông, xuân đến thì hè lại thoáng sang. Lưu Vũ không thể đi làm việc cực nhọc bên ngoài với cái bụng dần to. Nên anh xin nghỉ rồi ở nhà vẽ tranh, làm lại nghề cũ để đăng lên mạng bán. Bản thân mượn tên của bà Trần và mở một số tài khoản mới, như thế sẽ tiện hơn trong lúc trao đổi mua bán. Sinh linh bé bỏng trong bụng cũng được cung cấp những dưỡng chất cần thiết và đỡ vất vả hơn.

Bé con gần đây rất ngoan, rất tốt, nhưng chắc bản tính sẽ nghịch lắm. Lưu Vũ đã cảm nhận được nó hay duỗi tay duỗi chân đạp vào bụng mình, số lượng còn nhiều hơn sau mỗi ngày trôi đi. Nhưng điều này rất đáng để vui mừng, vì nó chứng minh sự phát triển bình thường và khỏe mạnh của cái thai.

Lưu Vũ nhìn vào số tiền tiết kiệm mình đang có chắc chỉ đủ nuôi đứa nhỏ trong thời gian ngắn, nghĩ cũng thật đáng lo. Chưa kể tới lúc sinh, anh chắc hẳn phải đến bệnh viện. Do bản thân đã hỏi những phòng khám xung quanh rồi, họ chẳng có gan nhận đỡ đẻ tại nhà.

Nằm viện vừa tốn kém vừa có nguy cơ bị Châu Kha Vũ phát hiện. Ai biết đối phương đã dừng tìm anh hay chưa. Rồi khi bị cậu tìm được, khoan hãy nói đến chuyện chịu cảnh giam cầm, mà đứa nhỏ sẽ bị bắt đi. Không được, chuyện đó chẳng thể xảy ra. Anh ôm chặt bụng và ánh mắt chứa đầy kinh hãi.

Bà Trần sinh 7 đứa con rồi, nên tự nhận mình mang đầy kinh nghiệm sinh nở, đứa trẻ bà đỡ sinh hoặc con cái đích thân bà tạo ra đều khỏe mạnh và lớn nhanh. Lưu Vũ đâu còn cách nào khác, ngoài mạo hiểm chọn sinh tại nhà với người đỡ đẻ là bà.

Đây là phương án và kế hoạch cuối cùng mà Lưu Vũ đưa ra. Đành liều một phen cũng như chấp nhận rủi ro. Nếu may mắn thì cha con anh đều an toàn khỏe mạnh, nếu không thuận lợi, nữa đường gãy gánh thì bắt buộc phải gọi cấp cứu. Ngoài ra, anh đủ sức sống sót thì sẽ cùng con mình đi chung đoạn đường sau này. Còn xui xẻo thì nhờ bà Trần gửi đứa trẻ cùng bức thư anh viết sẵn đến địa chỉ đã chuẩn bị từ lâu.

Tháng 9, với khung cảnh mùa thu lá vàng. Tại châu Âu, Madrid, Tây Ban Nha. Châu Kha Vũ cùng Khưu Cẩm Chi kết hôn. Tin tức này được lên khắp mặt báo lớn nhỏ trong thành phố và ngoài tỉnh nhỏ. Cậu mặc vest đen, đứng cạnh mục sư nhìn ông Khưu dẫn Cẩm Chi tiến vào lễ đường với một tâm trạng vô cùng hỗn loạn.

"Châu Kha Vũ, con có chấp nhận lấy Khưu Cẩm Chi làm vợ của mình không? Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù giàu sang hay nghèo khó, hoặc bất kỳ lý do nào khác. Con vẫn sẽ tôn trọng, yêu thương, bảo vệ cả đời chứ?"

Lưu Vũ đang mồ hôi nhễ nhại, cố gắng cắn chặt chiếc khăn trong miệng, không để âm thanh đau đớn phát ra tạo nên sự bất thường cho lối xóm.

"Cố lên một chút nữa, bà nhìn thấy đầu của đứa trẻ rồi, Lưu Vũ, cháu cố lên."

Trong căn phòng nhỏ, bà Trần nhóm cả bếp lửa để nấu nước nóng, khói bay nghi ngút. Trong không khí ngập tràn mùi máu tanh. Lưu Vũ nắm chặt drap giường, cảm thấy xương chậu của mình sắp bị nghiền nát rồi.

"Anh, mau nói gì lại đi chứ?"

Em họ của Châu Kha Vũ là phụ rể, nhanh kêu cậu đáp lại lời của mục sư.

"Đến câu của anh nói rồi."

Châu Kha Vũ phải nói gì đây? Châu Kha Vũ yêu Lưu Vũ cơ mà. Đầu cậu rỗng tuếch, nhưng vẫn văng vẳng bên tai lời mà Đông Tử từng nói: Lưu Vũ cần một tình yêu được xuất phát từ hai phía, yêu thương anh ấy, duy nhất có anh ấy và bảo vệ anh ấy.

Yêu anh, yêu em. Trái tim lúc này của Châu Kha Vũ rất đau. Còn nhớ đến những buổi chiều mà đối phương ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay cậu. Rất mềm mại, rất đáng yêu. Giống như mèo nhỏ càng làm sự thương cảm trong lòng chủ nhân trỗi dậy. Giây phút này bản thân càng khẳng định chắc chắn hơn vấn đề: Đúng, đời này chỉ yêu một người và người đó phải là LƯU VŨ

Châu Kha Vũ cảm thấy thứ gì đó đang ở trong lồng ngực mình nháo loạn và muốn nhảy hẳn ra ngoài.

"Mời cô dâu chú rể trao nhẫn."

"Cố lên, Lưu Vũ, cháu cố lên một chút. Dùng sức đi, cố lên, một chút nữa thôi, ráng đi."

"Bà ơi, cháu không còn sức nữa."

Sắc mặt của Lưu Vũ vô cùng trắng nhợt, khó coi. Anh đang đau lắm, vì đã chín tiếng trôi qua, anh vẫn không thể rặn nổi đứa nhỏ ra.

"Đừng ngủ, cháu không được ngủ, cố lên chút nữa thôi. Hít thở đi, dùng sức đi."

Bà Trần thật hoảng hốt. Vì cơ thể của Lưu Vũ đặc biệt, nên cơ quan sinh ɖu͙ƈ cũng nhỏ hơn phụ nữ bình thường. Để sinh ra một đứa trẻ thật sự chẳng phải dễ dàng gì. Nếu còn không được, bà đành gọi cấp cứu thôi.

"Chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi."

Châu Kha Vũ nghe theo sự chỉ dẫn của người chủ trì hôn lễ mà thi hành nên động tác cứng ngắc và máy móc. Trong tiếng vỗ tay ngập tràn, cậu lại toàn nhớ đến Lưu Vũ. Anh có nụ cười tươi như nắng, răng trắng đều và nốt ruồi nhỏ dưới môi, đôi mắt xinh đẹp.

"Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ đau đến mức chịu không nổi mà mở miệng gọi một cái tên anh chôn sâu, phong ấn tận đáy lòng. Lâu rồi anh chưa từng nhắc đến người ấy, nhưng hôm nay bản thân chẳng nhịn nổi nữa. Lòng thầm nghĩ như muốn căn dặn, mình mất đi rồi, đối phương phải chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ.

Lưu Vũ hiểu, không thể nói quên là quên, căn bản còn thuộc dạng làm sao để quên. Anh nhớ về hình ảnh người xưa, lần đầu cả hai gặp nhau, chân mày đối phương như hình kiếm rất sắc, đôi mắt đầy ánh sao, dụ bản thân đơn phương sa ngã nhiều năm dài.

Lưu Vũ cố lấy một hơi cuối cùng bằng sức bình sinh, tay siết chặt drap giường và càng cắn chặt cái khăn trong miệng. Ngay phút đó tiếng đứa bé khóc òa khi lọt lòng cũng vang lên.

"Oa....oa...."

Lưu Vũ thấy mình như được sống lại, cố gắng mở đôi mắt mờ mịt nhìn lên tường, nơi có dán lịch. Nó sinh ngày 5 tháng 9. Bà Trần nhanh dùng mảnh khăn trắng cũ nhưng sạch sẽ để quấn đứa bé lại.

"Là con trai đó, ôi...bụ bẫm quá."

"Gọi là Tỏa Nhi."

Lưu Vũ lẩm bẩm nói. Bà Trần suy ngẫm rồi nhanh gật đầu cười nói:

"Được rồi, Tỏa Nhi, Tỏa Nhi là tên của con nhé. Lớn lên thì theo cái tên Tỏa mà khóa tiền, mạnh khỏe chóng lớn con nhé. Ôi cái tên dễ thương còn dễ nuôi nữa."

Tiếng khóc đứa trẻ rất lớn, vang đến cả mảnh sân ngoài nhà.

Bà Trần đưa đứa nhỏ cho Lưu Vũ. Còn ở Madrid, các khách mời đều đứng gần cô dâu chú rể, hỏi mấy câu kiểu như:

"Làm sao mà hai người quen nhau."

"Giữa hai người có câu chuyện tình yêu giống cổ tích không?"

"Này sao không nhanh hôn nhau một cái đi?"

"Còn nữa, mau gọi chồng đi."

"Đúng rồi, gọi chồng đi, còn cậu nữa Châu Kha Vũ, gọi lại người ta một tiếng vợ đi."

Thế nhưng khi Cẩm Chi đỏ mặt, định ghé sát Châu Kha Vũ gọi một tiếng chồng thì cậu đã lùi lại, tránh né theo bản năng. Bản thân thấy chẳng ai xứng đáng gọi cậu bằng chồng ngoài Lưu Vũ. Nhớ về hình ảnh anh e thẹn, ngượng ngùng xấu xổ, dịu êm gọi một tiếng chồng như rót mật vào tai. Thật làm tim cậu đập nhanh và càng đau đớn.

Trêи đời này, chỉ có Lưu Vũ được gọi như thế. Châu Kha Vũ đối với anh, chính là yêu.

Và từ lâu, người Châu Kha Vũ yêu chính là Lưu Vũ rồi.