Chap 34

Châu Kha Vũ ngày càng trưởng thành. Từ cử chỉ đến biểu hiện và hành động đều ra dáng một người đàn ông của gia đình, tạo nên cảm nhận đáng tin cậy cho người đối diện. Cũng đã lâu rồi, kể từ ngày hiểu được trái tim mình dành cho Lưu Vũ là loại cảm xúc gì, thì cũng không còn cố chấp điên cuồng như xưa nữa.

Châu Kha Vũ đã có gia đình, thì bảo Lưu Vũ làm sao quay lại với mình? Dùng tư cách hay cương vị gì để yêu cầu anh làm một tiểu tam? Trong lần cuối cùng họ ở với nhau, rất hòa hợp, nhưng chính cậu lại khiến anh tổn thương đến cực hạn. Do đó đối phương chắc hẳn rất ghét cậu, rất hận và đã quên cậu, thậm chí cũng có một tổ ấm riêng rồi.

Nhưng nghĩ đến chuyện cuộc sống mới của Lưu Vũ, có người khác cạnh bên liền khiến Châu Kha Vũ khó thở vì đau tức ngực. Thành ra cậu ít khi nghĩ đến và không dám tin điều ấy đã xảy ra. Chỉ là anh đâu thể mãi một thân đơn độc, ai mà chẳng cần bến đỗ chứ?

Thi thoảng, Châu Kha Vũ sẽ đi quét mộ bà của Lưu Vũ, sau đó mang thêm bó hoa viếng tặng. Cậu luôn hi vọng, ở nơi này có thể gặp lại người ấy, nhưng anh dường như không hề về đây. Đối phương chẳng nhớ bà ngoại của mình sao? Bởi ba năm nhưng bóng dáng xuất hiện ở đây là chưa từng.

Châu Kha Vũ đứng trầm ngâm trước mộ của bà ngoại. Mối quan hệ của cậu cùng Lưu Vũ bắt đầu và kết thúc cũng vì liên quan đến bà. Bởi bà bệnh, anh cần tiền, bởi bà mất, cả hai mất đi liên kết và cùng trở thành nguyên nhân gây nên cái chết đau lòng trêи. Cậu vẫn còn nhớ lời bà bảo: Phải kết hôn với người mình yêu.

Nhưng người mà Châu Kha Vũ yêu đang nơi đâu? Chính tay cậu đã đẩy Lưu Vũ đi quá xa rồi. Làm anh không còn ở bên cậu nữa.

Châu Kha Vũ đã giết thời gian, đã dồn hết sức lực của mình vào chuyện gầy dựng sự nghiệp. Cậu đã bổ sung đến tận bảy ngành nghề mới trêи thương trường mang danh Châu Thị, đem chứng khoán tăng đến chóng mặt. Tiếng nói ở các đại hội cổ đông càng vững chắc và đầy ưu thế. Nhưng rồi cậu không thấy vui, cậu không thấy hạnh phúc. Đến mức nói chuyện cũng hạn chế, thậm chí là chẳng muốn mở lời. Toàn thân trêи dưới toát lên sự lạnh lẽo, ai cũng không dám đến gần, còn tưởng cậu là tảng băng di động.

Đối mặt với chuyện gia đình thúc giục có cháu, Châu Kha Vũ chỉ nhàn nhạt đáp:

"Để sau đi, trước mắt tôi chưa muốn tính đến."

Hôm nay Châu Kha Vũ về nhà lấy tài liệu, Cẩm Chi nhanh ôm một chú chó trắng tuyết đặt trước cửa phòng làm việc, như muốn chắn đường cậu.

"Lại có chuyện gì?"

"Gần đây anh lại sống ở đó đúng không?"

Châu Kha Vũ mãi chú tâm vào những tài liệu mình cần lấy, nên chẳng để ý nhiều đến Cẩm Chi. Vẫn giữ phong thái bình ổn lấy những xấp giấy quan trọng và bảo:

"Gần đây tôi bận, ở nhà không tiện thôi."

Giọng của Cẩm Chi ngay từ đầu đã chứa rất nhiều sự kiềm chế. Vì cô không muốn ngang nhiên nổi điên, thái độ này chỉ làm dễ dàng mất Châu Kha Vũ. Nhưng cô nhịn chẳng nổi, nhanh nói tiếp:

"Không tiện? 3 năm rồi đó Châu Kha Vũ. Anh còn lý do nào mới mẻ hơn không?"

Chú chó Cẩm Chi đang giữ lấy như sợ hãi trước sự lớn tiếng mà bắt đầu kêu lên vài tiếng và nháo loạn. Cô khó chịu, xô hẳn nó lên tấm thảm lông đắt đỏ rồi nói:

"Đến mày cũng chống đối tao sao?"

"Dì Lệ, mau ôm con chó ra ngoài đi."

Châu Kha Vũ không chấp nhận nổi thái độ trút giận này của Cẩm Chi dành cho vật nhỏ đáng yêu, nhanh nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa rồi cất tiếng gọi.

"Anh lấy tôi về, nhưng anh lại bỏ tôi một mình ở nhà, phòng đơn gối chiếc là sao? Anh đang muốn cái gì? Anh vẫn còn nghĩ đến người đó?"

"Tôi phải đi rồi."

Châu Kha Vũ thấy rõ trong tâm trí mình xuất hiện sự co giật. Nên phải nhanh rời đi để điều chỉnh cảm xúc. Cậu vắt áo khoác ngang tay, cầm lấy những thứ mình cần rồi bước đi với đôi mắt vừa nhắm lại một cái, để nuốt xuống những đau thương.

"Anh ấy không quay lại nữa, anh ấy đi rồi. Là anh đã bức ép anh ấy đi. Châu Kha Vũ anh hèn lắm, anh chỉ biết lạnh lùng với tôi."

Cẩm Chi làm một màn cuồng loạn sau lưng Châu Kha Vũ với những lời la thét chói tai. Cậu đứng lại và im lặng, để cô đối mặt với tấm lưng rộng của mình, bản thân khẽ hít sâu một hơi nói:

"Nếu cô muốn ly hôn, tôi có thể chiều theo."

Cẩm Chi nghe xong, lập tức yên lặng do kinh hoàng.

"Thêm một chút bóng đổ cho nơi này, đúng rồi, nhẹ thôi, nhẹ thôi."

Lưu Vũ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với đứa trẻ trong phòng vẽ. Cách đây 2 năm, anh đã mở một lớp dạy mỹ thuật với kinh phí ít ỏi mà mình kiếm được trong thời gian quần quật kiếm tiền. Học phí ở đây chẳng cao, còn được thuê phòng dạy giá rẻ. Cho nên số tiền nhận lại của các học sinh đăng ký vào mùa hè hoặc thời kỳ nghỉ đông, đều đủ giúp anh trang trải cuộc sống và lo cho Tỏa Nhi được ổn định.

"Nói lời tạm biệt với lão sư đi nào."

"Chào tạm biệt Lưu lão sư, ngày mai gặp lại."

Lưu Vũ cười nhẹ, chào lại đứa bé cũng như gật đầu tiễn người phụ huynh cuối cùng đến đón con. Anh dọn dẹp sơ lược phòng dạy vẽ, rồi tắt đèn và khóa cửa ra về.

Tỏa Nhi vẫn ở nhà chờ Lưu Vũ, nên anh phải nhanh chân về gặp nó. Vào mùa thu, tiết trời đã se lạnh về đêm, ở lối vào căn nhà nhỏ có ông cụ bán khoai lang nướng. Anh nghĩ gì đó rồi dừng chân mua vài củ, nhưng giá chỉ có 5 tệ. Bà Trần ngủ sớm, chỉ còn căn phòng nhỏ cạnh bên vẫn sáng đèn. Đứa bé rất dính người, ngày nào cũng phải chui vào trong tay anh mới chịu ngủ say. Anh thật không biết, hồi xưa bản thân có như thế chăng.

Lưu Vũ cười nhẹ, lấy chìa khóa mở cửa. Chăn bông trêи giường phồng lên cong cong, nghe tiếng động liền di chuyển, sau đó một cái đầu nhỏ với mái tóc rậm và đen ló ra. Hai cái má sữa phồng phồng, đôi mắt tròn và to chớp chớp hỏi:

"Mẹ...mẹ về rồi đúng không?"

Lưu Vũ cười rồi nhìn vào đứa nhỏ như xác nhận đã đúng. Sau đó đặt khoai lang nướng lên bàn, cởi áo khoác vắt lên ghế, khẽ chà xát tay vài cái để xua tan sự lạnh lẽo thì ngồi xuống giường, đưa tay về trước như sẵn sàng ôm lấy đứa bé rồi mềm mại nói:

"Đã dạy bao nhiêu lần rồi? Phải gọi bằng papa."

Tỏa Nhi chui ra khỏi chăn để lao vào vòng tay của Lưu Vũ mà ngồi. Đứa bé có chút suy nghĩ, dụi mũi nói:

"Thì ở nhà Tỏa Nhi gọi mẹ, ra ngoài Tỏa Nhi sẽ gọi là papa a."

Lưu Vũ bất lực, gõ nhẹ cái mũi của Tỏa Nhi rồi nói:

"Thật là...không thể nói lại con. Con thông minh như thế, giống ai cơ chứ?"

Hàng ngày có mệt đến đâu, chỉ cần thấy Tỏa Nhi, thì những mệt nhoài đều tan biến. Đồng thời anh còn cảm nhận được cơ thể đã nạp đầy năng lượng, tràn đầy sức mạnh lần nữa dù thời gian đã về cuối ngày.

"Mẹ."

Tỏa Nhi lười biếng gọi một tiếng, đứa nhỏ như một chú heo con vậy, hơi ưỡn cái ʍôиɠ nhỏ trong vòng tay của Lưu Vũ rồi tiếp tục bảo:

"Hôm nay bà nói con không giống mẹ."

Lưu Vũ ban đầu còn không biết đứa nhỏ này lại định làm nũng cái gì, nên cúi đầu xuống nhìn và có chút thận trọng. Nhưng sau khi nghe xong liền cười rồi an ủi:

"Không sao, lớn rồi thì con sẽ giống thôi."

Lưu Vũ bế con mình lên cao một chút, song bảo:

"Được rồi, papa cho con ăn khoai, sau đó đánh răng và kể chuyện rồi ngủ nhé?"

"Tuyệt vời, cảm ơn mẹ."

Lại mẹ, Lưu Vũ thật sự bó tay rồi.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tỏa Nhi đang cầm cái thìa màu đỏ để xắn khoai lang nướng bỏ vào miệng. Trong khi khuôn miệng bé xíu ấy còn chưa nuốt hết số thức ăn vào bụng. Thật, nhìn nó liền biết nơi sản xuất là chỗ nào, vì nó một hình một dạng với Châu Kha Vũ.

"Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Tỏa Nhi đưa chiếc thìa nhỏ đến trước mặt của Lưu Vũ.

"Khoai lang rất ngon đó mẹ."

Lưu Vũ nhìn Tỏa Nhi mà vừa buồn vừa vui. Đứa bé thông minh lanh lợi, mùa thu năm nay đáng lý phải đi học rồi. Nhưng anh không thể đăng ký hộ khẩu để cho đứa nhỏ có đầy đủ giấy tờ vì đủ thứ nguyên nhân.

Thứ nhất, giá của một cuốn hộ khẩu khi hoàn thiện các thủ tục lên đến 3000 tệ. Thứ 2, không có giấy cấp của bệnh viện nên đến giấy khai sinh, đứa bé cũng chẳng có thì phải xác nhận rồi nhập tên làm sao? Anh cũng chẳng đủ can đảm đi làm giấy tờ dù đã ba năm rồi, nhưng nỗi sợ hãi con cái bị bắt đi, đã góp phần làm bản thân chùn bước. Chưa kể vào mùa thu, trời sẽ lạnh dần cho đến sang năm. Anh phải mua thêm quần áo mới cho đứa nhỏ được giữ ấm, rồi tiền ăn tiền uống tiền sữa, tiền tiêm ngừa, tiền điện nước và tiền thuê nhà, thuê phòng mở lớp.

Có quá nhiều thứ để chi tiêu, nên Lưu Vũ đành khất lại một năm. Nhìn Tỏa Nhi thiệt thòi như vậy, anh thật sắp khóc đến nơi. Thời gian trước đây con bị ho rất nhiều, bản thân phải đưa đi khám rất lâu rất lâu, vì tiền không đủ, thuốc dùng cũng chẳng phải loại tốt gì. Nên chữa trị tốn nhiều thời gian mới khỏe lại, tiền bạc theo đó mà không có dư.

Lưu Vũ hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt ngây thơ của Tỏa Nhi mà hạ quyết tâm. Bằng mọi giá anh phải cho đứa trẻ có hộ khẩu, có giấy khai sinh tùy thân. Sau đó gửi con đi nhà trẻ, cho con đi học, cho con đầy đủ những gì mà con đáng được có.

Dưới ánh đèn mập mờ, Lưu Vũ đọc truyện cho Tỏa Nhi nghe.

"Một ngày nọ, hoàng hậu sinh ra được một cô công chúa có da trắng như tuyết, môi đỏ như son, nét đẹp kiều diễm chẳng ai sánh bằng. Cho nên nhà vua cùng vợ mình đã chọn đặt tên con là Bạch Tuyết."

Tỏa Nhi đang ngậm bình sữa, nghe đến đây cũng nghiêng đầu, để lộ núm иɦũ ɦσα giả hỏi:

"Thế mẹ có phải là công chúa không?"

Lưu Vũ hơi sửng sốt lắc đầu nói:

"Không phải."

"Vậy Tỏa Nhi có phải hoàng tử không?"

Trẻ con luôn đơn giản ngây thơ và có nhiều thứ để hỏi. Nhưng sau khi nghe xong thì Lưu Vũ đã chua chát nhiều hơn. Đúng, đứa nhỏ là hoàng tử, nhưng theo anh nên mới khổ như thế. Lúc còn trong bụng thì phải theo papa bôn ba, làm việc cực nhọc ngày đêm. Đến lúc sinh thì lại chào đời trong một căn nhà cũ kỹ, còn là nhà thuê.

Ngay cả cuốn truyện Lưu Vũ đang đọc cho đứa nhỏ cũng không có tiền mua, mà được tặng từ phía phụ huynh của học sinh anh đang dạy. Họ nghe nói nhà có trẻ nhỏ, nên đã tặng.

Làm sao đây? Nếu theo Châu Kha Vũ, Tỏa Nhi không khổ như thế. Nó sẽ không bỏ lỡ việc học hay thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Anh nhanh xua đi những đắng cay và dằn vặt lương tâm vì chẳng lo tốt cho đứa nhỏ. Bởi hiện tại, anh chẳng thể làm con mình buồn lây. Nở một nụ cười mềm mại, bản thân bảo:

"Vào mùa xuân, chúng ta đi trường mầm non nhé."

"Học mẫu giáo có vui không a?"

Tỏa Nhi buông bình sữa, phồng phồng cái má với đôi lông mi dài hỏi lại. Lưu Vũ nghe xong thì đáp:

"Có chứ, còn có rất nhiều đồ chơi, bạn bè, vui ơi là vui."

"Thế có mẹ không?"

"Papa không thể ở lại, nhưng papa sẽ đến đón con. Ở trường sẽ có nhiều cô giáo xinh đẹp và thương con."

"Có lò sưởi không?"

"Có."

"Có đồ ăn ngon không?"

"Có luôn..."

"Có....."

Tỏa Nhi tiếp tục hỏi rất nhiều, Lưu Vũ thật sự không trả lời nổi nên bảo:

"Được rồi, con đừng hỏi nữa, khi đi học con sẽ biết thôi. Đến giờ ngủ rồi, ngủ thôi."

"Mẹ ngủ ngon."

"Được được, Tỏa Nhi của mẹ...ngủ ngon."

Lưu Vũ cắn môi, xưng một tiếng mẹ. Thật ngại ngùng, nhưng dù sao anh cũng là người sinh ra Tỏa Nhi. Huống hồ có nói thế nào, thì đứa bé vẫn chẳng sửa được cách xưng hô.

Bên ngoài có cơn mưa mùa thu nho nhỏ, trong căn phòng tồi tàn có ánh đèn lẻ loi, mờ mịt. Nhưng lại tạo nên không khí ấm áp vô cùng.

Vào một buổi sáng sớm, Đông Tử dưới sự dẫn dắt của tổ trưởng xây dựng mà đi khảo sát khu đất sắp tái tạo. A Đông đội mũ bảo hiểm, lẳng lặng nghe những gì người kia tường thuật với mình:

"Những nơi xung quanh đều đã được phá bỏ và di dời. Còn lại nơi phía trước là những ngôi nhà cũ kỹ, toàn người già sống. Cho nên cậu yên tâm, chúng tôi sẽ huy động và dàn xếp trong ổn thỏa, sẽ không làm ảnh hưởng tiến độ công trình bên phía Châu Thị muốn thi công."

Đông Tử vừa nghe vừa đi, bất chợt tưởng mình hoa mắt vì thấy Lưu Vũ. Đúng, bản thân không nhìn lầm, người kia là Lưu Vũ, còn đang ôm theo một đứa nhỏ trắng tròn đeo khẩu trang, nhưng chắc sẽ trông đáng yêu. Chẳng để mất dấu, A Đông nhanh chạy theo, khoảng cách gần rút ngắn lại, tựa hồ có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

Bánh bao sữa nhỏ nhắn, ở trong vòng tay của Lưu Vũ bảo:

"Tiêm ngừa đau."

"Bảo bối, con là nam nhi đó, không nên sợ đau. Với lại tiêm ngừa thật sự không đau mà, mạnh mẽ lên, đừng sợ, nó tốt cho con."

Giọng nói dịu dàng, mềm mại, Đông Tử vẫn còn nhớ dù đã mấy năm không được nghe. Người đàn ông mà Châu Kha Vũ còn chưa ngừng tìm kiếm hay bỏ cuộc, hóa ra đang sống ở nơi xa xôi, điều kiện thấp kém này. Song, bản thân lại có thể bắt gặp một cách dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Đông Tử càng thấy thương xót cho Châu Kha Vũ. Một hôn nhân không tình yêu, người ngoài cuộc làm sao hiểu rõ? Chỉ có A Đông đã nhìn thấy thiếu gia của mình thống khổ đến nhường nào. Tự hỏi Lưu Vũ đã kết hôn sao? Trông đứa bé có lẽ lớn tuổi, thế thời gian hai người xa nhau chỉ mới 3 năm, nên lý giải làm sao cho hợp tình, hợp lý?

Trong khi Lưu Vũ có gia đình, có con, thì Châu Kha Vũ lại chỉ ráng cầm cự với Cẩm Chi trêи danh nghĩa, làm ông nội ở nhà mong cháu mỏi mòn nhưng vô ích. Đông Tử suy nghĩ gì đó, nhanh ra hiệu cho trợ lý giải quyết những chuyện ở đây, có gì bất ổn thì liên lạc. Còn bản thân phải đi tìm hiểu những thứ quá thắc mắc ở nơi anh.

Đông Tử phải đi theo, phải chụp hình, đúng, chụp vài tấm rồi về tâu với thiếu gia tội nghiệp, bảo đừng tự dày vò mình nữa. Lưu Vũ đang sống tốt, có gia đình, có con cái luôn rồi. Cố khuyên Châu Kha Vũ bớt đau thương và buông bỏ.

Lưu Vũ xếp hàng chờ tiêm ngừa, nhìn những người đến trước, anh chắc đến lượt mình là còn rất lâu. Hôm nay có thể tiêm ngừa là do giấy phép cấp tạm từ phía địa phương, nó chỉ có hiệu lực trong vòng một tháng. Kể ra đây cũng là điều may mắn và nhờ bà Trần giúp đỡ. Bằng không, đến vaccin, anh cũng chẳng cho con mình được.

Trạm tiêm ngừa có quá nhiều trẻ em, tiếng khóc của chúng làm Đông Tử nhức đầu chịu chẳng được. Lưu Vũ đang lựa một góc tốt để giúp Tỏa Nhi dễ chịu hơn. Đặt đứa nhỏ đứng xuống, anh lấy bình nước hình con gấu có sẵn trong cái túi mang sau lưng ra rồi hỏi:

"Có muốn uống nước không?"

Tỏa Nhi gật đầu, Lưu Vũ cũng kéo khẩu trang của đứa nhỏ xuống để đút nước. Đông Tử như kẻ buôn trẻ em, nấp nấp tránh tránh sau bức tường sau khi thay đổi rất nhiều vị trí. A Đông cần chụp hình, nên lựa chọn góc độ để chụp cho chuẩn xác. Nhưng còn chưa kịp chụp thì thấy gương mặt của đứa trẻ, y như thiếu gia ở nhà thì suýt rớt điện thoại.