Chap 35

Đông Tử ráng chụp cho xong vài bức hình và rơi vào trạng thái suy ngẫm sâu sắc. Trước hình ảnh cậu bé quá giống thiếu gia ở nhà, nào là ánh mắt, cái miệng, đôi mày và bàn tay bé xíu kia đều chẳng lệch một li nào.

Đông Tử trầm tư cả nửa buổi, tự hỏi Lưu Vũ làm sao có được cái bản sao của Châu Kha Vũ? Trộm tinh trùng của cậu hả, mà trộm đường nào? Rồi giữ kiểu nào? Hay là trộm con của cậu? Mà thiếu gia ở nhà làm gì có con rơi con rớt hay Cẩm Chi mang thai để trộm? Bởi chuyện cậu cho người ngoài mang thai là ngàn vạn lần chẳng khả năng, ngay cả người vợ trêи danh nghĩa ở nhà đã 3 năm còn chưa có hỷ mà. Vậy tự sinh? Nam nhân làm sao tự sản xuất? Càng nghĩ càng mơ hồ, A Đông cảm thấy chóng mặt.

Còn đang mơ hồ thì Đông Tử cảm thấy ai đó đang nắm chân mình. Nhìn xuống thì thấy tiểu thiếu gia, à không, chưa biết nơi sản xuất mà làm sao xưng thế được, nên tạm gọi là bánh bao sữa nhỏ. Mắt của đứa bé tròn xoe, sau vài cái chớp chớp cũng hỏi:

"Chú cũng đến tiêm ngừa sao?"

Bánh bao sữa chầm chậm hỏi với giọng hơi thấp. Đông Tử rõ là cao một mét chín, nhưng nhìn phiên bản thu nhỏ của thiếu gia ở nhà đang đứng trước mắt liền căng thẳng. Không biết làm sao để xua đứa trẻ này đi trong sự dịu dàng nhất có thể. Nên đành lắp bắp, mặt ửng đỏ do khẩn trương và đáp:

"Không...không phải."

"Thế chú có sợ không?"

Nói xong, Tỏa Nhi lấy chai nước hình con gấu ra để cọ cọ vào chân Đông Tử, như an ủi và tiếp tục nói:

"Mẹ bảo, tiêm ngừa không đau, là nam nhi thì không nên sợ."

"Mẹ, mẹ con đang ở đâu?"

Đông Tử tò mò hỏi, cái bánh bao sữa đang bám chân mình cũng đáp:

"Mẹ đã đi lấy giấy đăng ký rồi, để lại con chờ ở đây a."

Đông Tử càng thấy khả năng cao là Lưu Vũ một nhà ba người. Nhưng nhìn lại bánh bao sữa, cậu bé đang dùng tay che miệng mình như đang thấy không nên nói tiếp và bắt đầu suy ngẫm.

"Nhầm rồi, không phải mẹ, mà là papa."

"Tỏa Nhi."

Lưu Vũ nhanh chạy đến chỗ của Tỏa Nhi do lo lắng, trong giọng điệu chứa mấy phần nghiêm khắc và tức giận.

"Papa đã dạy con thế nào? Papa đã bảo con đứng yên một chỗ chờ papa mà, sao lại đi nói chuyện với người lạ chứ? Con quên hết lời papa dặn sao?"

Bị la đương nhiên rất buồn, nhưng Lưu Vũ thật sự đã dạy không nên nói chuyện hay đi theo người lạ. Thành ra Tỏa Nhi cũng biết mình chẳng đúng, đáng bị khiển trách. Nhưng con nít cũng chỉ là con nít, làm sai rất sợ, nên sau vài cái hít mũi cùng bĩu môi, đứa bé như muốn khóc òa lên. Anh nào đành lòng nhìn con khóc, do đó nhanh ôm gọn vào lòng, bế hẳn lên rồi an ủi, xoa xoa lưng dỗ dành:

"Đừng khóc, papa thương, đừng khóc, Tỏa Nhi ngoan không khóc nè."

Đến lúc này Lưu Vũ mới để ý xem Tỏa Nhi nói chuyện cùng ai. Giây phút quay sang anh đã lập tức giật thót trong lòng, sắc mặt tái nhợt, theo phản xạ tự nhiên mà ôm chặt đứa nhỏ và tự lui về sau một bước.

"Lưu tiên sinh, đã lâu không gặp."

Đông Tử nở một nụ cười gượng gạo chào hỏi lại Lưu Vũ.

"Anh nhận nhầm người rồi."

Lưu Vũ bắt đầu thấy sợ. Không được, Tỏa Nhi là con của anh, là con của anh, không ai có quyền cướp đi hay tước đoạt nó. Đông Tử nhanh chân theo sau và nói bằng giọng vừa đủ hai người nghe:

"Lưu tiên sinh đừng lo, đây là trùng hợp. Thiếu gia không biết chuyện này đâu."

Sau khi tiêm ngừa xong, ba người ngồi trong McDonald"s.

"Cảm ơn chú đi con."

Lưu Vũ xoa xoa đầu Tỏa Nhi, đứa nhỏ nhanh chóng nói theo:

"Cảm ơn chú."

Tỏa Nhi vui vẻ lắc đôi chân ngắn của mình sau khi nhận được que kem từ Đông Tử.

"Bánh bao, còn muốn ăn gì không? Chú mua cho cháu, đừng khách sáo nhé."

"Dạ không ạ."

Tỏa Nhi cắn một miếng kem rồi đáp lại. Đông Tử thật cảm thấy đứa bé đáng yêu nên mãi cười.

"Mẹ....à không, papa ăn thử đi, rất ngon a."

Lưu Vũ không biết phải dạy đứa bé làm sao nữa, bởi mãi kêu mẹ nên rất bất lực. Rõ là từ papa có gì xa vời đâu, nhưng Tỏa Nhi lại chẳng thích gọi. Còn từ mẹ là ai dạy chứ? Vì đâu tự bổ sung vào từ điển cuộc sống rồi dùng thuận miệng đến thế?

"Con ăn đi, ăn hết một que kem này thôi đó, con ho vừa khỏi thôi."

Lưu Vũ giúp Tỏa Nhi lau miệng dính đầy kem rồi cười nói.

"Dạ."

"Chuyện này...."

Đông Tử không biết phải mở lời như thế nào, không khí lúc này thật rất gượng gạo. Lưu Vũ biết cần phải nói chuyện rõ ràng, nên cũng bế Tỏa Nhi khỏi ghế đẩu, thay vào đó thả nó đứng xuống đất và chỉ ra McDonald"s sau lưng mình rồi bảo:

"Con đến đó chơi một chút cho papa nói chuyện nhé. Nhớ không được đi lung tung, phải cẩn thận, có gì phải gọi papa đó, biết chưa?"

"Tỏa Nhi biết rồi."

Ngay khi đứa nhỏ quay đi, Đông Tử nhanh hỏi:

"Đứa bé đó..."

"Con của tôi."

Lưu Vũ nhìn theo bóng dáng lúp xúp của Tỏa Nhi mà bình thản trả lời với Đông Tử.

"Nhưng nó rất giống thiếu gia."

Đông Tử không tin được, lần nữa bước lên hỏi lại Lưu Vũ. Anh nhìn con mình đang chơi vui vẻ, nên lòng càng quyết tâm phải giữ bình tĩnh, phải làm như mình đang nói sự thật. Có như thế mới giữ được đứa bé bên mình.

"Trêи đời này làm gì có chuyện nào là không khả năng? Người giống người thôi, chẳng qua Tỏa Nhi giống Châu Kha Vũ chỉ là trùng hợp. Đứa nhỏ là con của tôi, hoàn toàn không liên quan gì đến em ấy."

Đông Tử thấy Lưu Vũ nét mặt bình thường, như không có chuyện gì che giấu nên cũng tạm tin. Mà đã tin thì đành cười ngượng nghịu nói:

"Thế mà ban nãy tôi còn tưởng...."

"Aaa...."

Tiếng đứa bé khóc la rất lớn vang lên đã cắt ngang câu nói của Đông Tử và làm Lưu Vũ giật thốt.

"Tỏa Nhi."

Lưu Vũ phát hoảng nhìn nơi con mình đang té xuống rồi cấp tốc chạy đến.

Tỏa Nhi chơi cầu trượt nhưng không may bị ngã, đến cằm cũng bị thương. May là giấy cấp phép tạm thời còn hiệu lực, nên đứa nhỏ đã được đến bệnh viện chăm sóc.

"Phiền anh có thể đi về không? Chúng tôi đang sống rất tốt. Tôi không muốn ai đến quấy rầy cả."

Khoa ngoại vào giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh, chỉ còn một cô y tá ngồi trực trong phòng. Lưu Vũ ôm Tỏa Nhi ngồi ở hành lang, đứa nhỏ đang ngủ rất say do điều hòa mát lạnh. Gương mặt in hằn những dòng nước mắt cũng như sự đỏ ửng vì đau. Và anh đang nhìn Đông Tử, thể hiện sự khó chịu nói lên câu vừa rồi.

Lưu Vũ nhớ lại trước khi tiêm thuốc gây tê Tỏa Nhi đã khóc cỡ nào thì lòng đau như ai dùng dao cắt. Đáng nói hơn là phải nhìn bác sĩ luồn từng mũi kim dưới cằm con mình rồi khâu lại thành đường dài. Cảm chừng tim rất nhói đau, thế mà còn nghe được câu trách mắng rằng:

"Sao lại trông trẻ nhỏ bất cẩn thế chứ? Lần này khâu thế này, tương lai sẽ để lại sẹo đấy."

Lưu Vũ cắn chặt môi mình, cảm thấy rất đau, rất khó chịu, chẳng nói thêm gì với Đông Tử.

"Hay là một chút nữa, chúng ta đưa đứa nhỏ đi ăn?"

Đi ăn không hợp lắm, Đông Tử lại mở miệng thêm:

"Hoặc là gọi mẹ của đứa nhỏ đến đi."

Mẹ? Làm gì có mẹ nào chứ? Lưu Vũ nhanh mở miệng nói:

"Không cần, mình tôi lo cho đứa nhỏ được rồi. Anh về đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Lưu Vũ chạm nhẹ vào cái má sữa của con mình và cảm thấy đáy lòng nhức nhối. Tương lai sẽ để lại sẹo sao? Thế con có tự ti không? Bị cười chê không? Anh lúc này tự thân trách mắng mình trăm ngàn lần.

Đông Tử do dự, không biết có nên rời đi hay chăng thì nhận được cuộc gọi của Châu Kha Vũ. Bản thân có chút giật mình, nhanh tiến lại chỗ cầu thang để nghe.

"Alo thiếu gia."

"Anh đang ở đâu?"

Châu Kha Vũ tháo kính mát xuống. Cậu đang ngồi trong phòng VIP của sân bay, sau đó tiếp tục hỏi:

"Tôi vừa xuống sân bay rồi."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ còn nói thêm nơi mình đang ở, làm Đông Tử càng cả kinh nói:

"Thiếu gia, khi không sao lại chạy đến đây?"

"Sao? Ý anh là tôi không thể đến à?"

Châu Kha Vũ cau mày nhìn lại điện thoại, mình gọi đúng cho Đông Tử mà, đối phương là đang thế nào đây?

"Không phải không phải thiếu gia, không phải. Tôi không có ý đó."

Đông Tử cảm thấy bất an và yên lặng, không thể tiếp tục nói nên lời.

"Tôi đến đây là vì dự án này không nhỏ, hội đồng cổ đông sẽ giám sát, nên tôi muốn đến hiện trường xem xét, như thế sẽ tốt hơn. Ngoài ra hợp đồng cũng muốn điều chỉnh một chút."

"Số 34, đăng ký ngoại trú."

Giọng của nữ y tá vang lên, Châu Kha Vũ ở đầu bên kia cũng nghe rõ và hỏi lại:

"Anh đang ở bệnh viện à?"

Đông Tử còn chưa kịp nói lời nào, thì Lưu Vũ đã đáp trả lại nữ y tá:

"Số 34, là tôi đây."

Giọng nói này, sự ngọt dịu ấy, mềm mỏng ấy, Châu Kha Vũ không thể nào nhận nhầm. Châu Kha Vũ cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, sốt sắng và cảm thấy mình như chịu đựng chẳng nổi, nhưng chịu cái gì chẳng nổi thì chưa thể tìm ra tên.

"Là anh ấy? Phải không? Nói mau phải anh ấy không? Anh ấy đang ở đâu?"

Châu Kha Vũ bật dậy khỏi ghế sofa mà cao giọng hỏi Đông Tử. Cậu không thể nhận nhầm giọng nói đó, giọng nói mà ngày nhớ đêm mong, cả khi ngủ và trong mơ cũng muốn nghe thấy giọng nói đó. Cấp tốc phóng ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi rồi lao vào trong ngồi. Từng chuyển động đều nhanh và thể hiện sự gấp gáp, lần nữa quát lên:

"Nói."

Đông Tử bị dọa đến đứng hình.

"Nói nhanh cho tôi, đừng bắt tôi phải điều tra từng bệnh viện một."

Ngồi trong phòng khách sạn, Đông Tử rất sợ, lo lắng nhìn Châu Kha Vũ như sắp phát nổ đến nơi. Sau một lúc cũng lấy hết can đảm bảo:

"Thiếu gia, ngài đừng tìm Lưu tiên sinh nữa. Anh ấy kết hôn và có con rồi. Đứa nhỏ rất đáng yêu. Anh ấy nói chẳng muốn bị ai làm phiền. Nên tôi thấy thiếu gia à, ngài buông tay đi, đừng cố chấp nữa, để yên cho anh ấy hạnh phúc đi."

"Sao?"

Kết hôn và có con? Chuyện mà Châu Kha Vũ không dám nghĩ đến đã diễn ra sao? Trái tim của cậu như bị trăm ngàn dao đâm, cắt cứa vào mà chảy máu đầm đìa. Mỗi ngày bản thân đều chịu đựng sự giày vò từ chuyện yêu nhưng chẳng thể ở cạnh, chẳng thể đến được với nhau. Luôn luôn muốn gặp lại Lưu Vũ, muốn nói với anh rằng: Tôi yêu anh, tôi mãi mãi yêu anh, tôi yêu anh rất nhiều, thời gian qua chưa từng dừng tìm anh, chưa từng quên đi anh.

Nhưng hiện tại thì sao? Phải làm sao đây?

Suy cho cùng, Châu Kha Vũ còn có Cẩm Chi ở nhà. Ai ai cũng có gia đình yên vui thì còn gì nuối tiếc hay đau lòng? Nhưng cậu vẫn không chịu nổi, cậu muốn thấy anh, muốn nhìn anh, từ xa cũng được, chỉ cần thấy lại hình bóng xưa là đủ lắm rồi.

Châu Kha Vũ thật sự rất nhớ Lưu Vũ.

"Thiếu gia ngài đừng quá đau buồn. Cái duyên giữa con người với con người đều là số mệnh đã định, muốn dài hay ngắn hơn đều vô dụng."

Nhìn Châu Kha Vũ đang tổn thương, Đông Tử cũng lựa lời mà nói.

"Anh ấy sống tốt chứ? Ổn không?"

Châu Kha Vũ như dịu xuống một chút hỏi. Đông Tử bị hỏi đột ngột cũng hơi mở to mắt đáp:

"Có lẽ ổn."

"Tôi muốn gặp anh ấy, một lần cũng được, nhìn thấy anh ấy ổn, tôi không còn gì nuối tiếc."

"Anh ấy ở đâu? Đưa tôi đi."

Châu Kha Vũ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế sofa mà nói rồi thở ra một hơi mệt mỏi. Cùng lúc này ở nơi khác, Tỏa Nhi đang ôm chặt tay của Lưu Vũ và nép hẳn vào lòng anh để làm nũng rằng:

"Mẹ, đêm nay mẹ đừng đi dạy được không?"

Lưu Vũ bận rộn cả buổi chiều, nào là lấy xong thuốc ở bệnh viện thì về nhà cho Tỏa Nhi ăn, tắm rửa. Chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã thấy giờ dạy vẽ đã đến. Anh không thể yêu cầu học sinh nghỉ ở nhà kịp nữa.

"Con ngoan, ở nhà ngoan nha. Papa sẽ về sớm, 9 giờ nhé."

Lưu Vũ hôn lên trán con mình, anh thật sự rất đau lòng nhưng không còn cách nào khác.

"Mẹ, Tỏa Nhi rất đau rất đau, mẹ đừng bỏ Tỏa Nhi một mình mà, mẹ à, mẹ."

Tỏa Nhi hoàn toàn phụ thuộc và cần Lưu Vũ. Cũng đúng thôi, anh là người đã mang thai và sinh ra đứa nhỏ. Song còn tự mình chăm sóc và nuôi dạy, dù làm việc cực nhọc thì nhìn con đang phát triển và lớn lên từng ngày, cũng đủ hạnh phúc và vui lòng.

Nhờ Tỏa Nhi, Lưu Vũ không còn cô đơn nữa, anh đã biết cách mạnh mẽ và có nhiều dũng khí hơn. Siết chặt con trong vòng tay, nước mắt anh cũng sắp rơi rồi.

"Con ngoan, papa sẽ về sớm, về sớm mà, con ngoan nha. Con uống sữa rồi ngủ, papa hứa với con, khi con thức dậy, papa đã về rồi."

Tỏa Nhi không chịu, Tỏa Nhi vừa đau vừa buồn, cúi đầu dụi vào lòng Lưu Vũ khóc òa.

"Con không muốn, con muốn đi theo mẹ."

Lưu Vũ thật sự mềm lòng rồi, tim anh như tan nát đến nơi. Giúp con mình lau nước mắt và dỗ dành:

"Ngoan, Tỏa Nhi đừng khóc, papa dẫn con đến phòng dạy vẽ nhé. Papa sẽ dẫn con theo."

Lưu Vũ xách theo balo và ôm con mình đi đến phòng dạy. Cơ thể của anh sau khi sinh Tỏa Nhi đã không còn khỏe như trước. Thắt lưng cũng dễ dàng bị đau.

Vào đêm tối, trời càng lạnh. Lưu Vũ choàng khăn cho đứa bé rồi hỏi:

"Có lạnh không?"

"Tỏa Nhi không lạnh, ở trong vòng tay của mẹ, con không lạnh nữa."

Tỏa Nhi hắt hơi, nhưng rồi lại câu chặt cổ của Lưu Vũ mà nói. Anh cảm thấy có chút chua chát, là hạnh phúc đến đau lòng. Ôm đứa nhỏ đi bộ cỡ 15 phút, bản thân cảm thấy hôm nay có gì đó rất lạ, nhưng chẳng rõ là lạ ở chỗ nào, nhưng khác với thường khi. Cứ như ai đó đang theo dõi từng nhất cử nhất động của anh cùng con.

Nhưng sau khi quay lại nhiều lần thì chẳng gặp ai. Lưu Vũ nghĩ chắc do hôm nay gặp lại Đông Tử nên anh mới bất an, sợ cậu đột ngột xuất hiện bắt đi con của mình. Chuyện qua lâu như thế, anh cũng đem hình bóng và tình cảm dành cho đối phương chôn sâu trong đáy lòng rồi, còn làm thêm phép phong ấn.

Lưu Vũ biết chứ, Châu Kha Vũ kết hôn rồi. Sau khi sinh con xong, anh cũng biết đối phương kết hôn ngay giây phút nào. Khi đó tâm trạng của anh, không biết nên diễn tả làm sao cho đúng. Nhưng mọi thứ đều thành quá khứ, có in sâu trong tâm trí cũng đâu cần khơi lại. Nói không đau lòng thì là nói dối.

Châu Kha Vũ kết hôn, có vợ, rồi đây cũng sẽ có những đứa trẻ cho riêng mình, đường đời của hai người đã hai lối.

Khi Lưu Vũ bước vào phòng dạy được thuê ở tầng 2, chiếc xe đen đậu bên ngoài cũng hạ kính xuống. Nhìn bóng dáng anh đi qua đi lại, dạy vẽ cho những học sinh thì cậu cảm thấy, cổ họng mình, tim mình như ai đó bóp nghẹn. Rất đau, rất khó thở, còn sắp nổ tung vì sức ép ấy.